Bóng Ma Trong Nhà Vệ Sinh

Chương 5: Vượt đèn đỏ +4




【 Vượt đèn đỏ 】

Lý Hướng trước giờ chưa từng vượt đèn đỏ, nhưng hôm nay không giống, đèn đỏ rất lâu rồi mà chưa đổi màu, xung quanh đã có người bắt đầu qua đường.

Anh nhìn xung quanh, phát hiện người đi xung quanh sắc mặt đều tái nhợt, đi lại vô cùng chậm chạp, nhưng kỳ lạ chính là xung quanh không có xe.

Lý Hướng nghĩ nghĩ, đèn đỏ ở đây nhất định có vấn đề, lâu như vậy vẫn chưa chuyển qua đèn xanh, nhất định là hư rồi! Vì thế anh ta đi theo mọi người chuẩn bị băng qua đường, nhưng khi anh đang băng qua đường, bỗng nhiên trước mặt chạy đến một chiếc taxi, hất tung anh ta bay ra xa!

Lý Hướng giật mình nhìn vết thương trên chân mình, xương trắng đã lòi ra, nhưng không hề cảm thấy đau đớn, anh ta nhìn quanh, phát hiện những người đi đường đều quay đầu lại nhìn anh với nụ cười quỷ dị. Nụ cười này, hai mắt lại có máu tươi chảy ra. Anh ta hoảng sợ, cả người run lên bần bật.

Lái xe Trương Cố Danh phát hiện chiếc xe bị va chạm dữ dội, gã trừng lớn mắt lập tức nhảy xuống xe đi tới đi lui kiểm tra trước sau chiếc xe một lần, phát hiện cũng không có vật gì đáng ngờ, nhưng phía trước xe rõ ràng bị lõm xuống chứng tỏ vừa rồi quả thực đã xảy ra chuyện.

Nhưng trên mặt đất cũng không có máu, xung quanh cũng không có người mà! Ngoại trừ cái đèn đỏ khả nghi không có nhấp nháy, còn lại đều rất bình thường.

Lúc trước gã đã phát hiện đèn đỏ trên đường này có vấn đề, mãi không chuyển thành đèn xanh. May mà trên đường không có người đi qua nếu không chừng sẽ xảy ra tai nạn giao thông, bởi vì bây giờ người lái xe không nhìn đèn đỏ rất nhiều.

Trương Cố Danh thở dài, kiểm tra trước sau xe một lần nữa, vẫn không phát hiện ra vấn đề, xung quanh gió lạnh thổi vù vù, gã cảm thấy có chút kỳ lạ, lập tức lên xe chạy như chạy trốn đi mất.

Sau khi về nhà, gã kể chuyện này cho vợ nghe. Vợ gã mắng gã không sợ phiền phức. Trương Cố Danh cảm thấy có vấn đề, hỏi mãi mới biết được con đường kia từng xảy ra tai nạn xe cộ, một người thanh niên tên Lý Hướng không thèm nhìn đèn đỏ, anh ta băng qua đường sau đó bị đâm chết, từ đó về sau thường xuyên sẽ có tài xế phát hiện ra xe mình đâm vào cái gì đó, nhưng chỉ cần nhảy xuống xe lại không nhìn thấy người nào, chỉ có nhìn thấy vết lõm phía trước xe.

Cuối cùng vợ gã phàn nàn nói: “May mà ông không dẫn theo thứ gì không sạch sẽ về nhà đó, tôi nghe đồn là chạy xe trên đường xảy ra tai nạn giao thông dễ dẫn theo mấy thứ không sạch sẽ gì đó về lắm!”

Trương Cố Danh rùng mình, chỉ về phía cửa, giọng nói có chút run rẩy: “Chẳng lẽ bà không thấy? Lúc nãy tôi dẫn theo một thanh niên tên Lý Hướng về nhà sao?!”

【 Địa bàn của tôi, tôi làm chủ 】

Trương Kỳ Kỳ mới thuê một phòng ở, nhưng mỗi lần cô đỗ xe đạp ở dưới cầu thang của tiểu khu, ngày hôm sau cô sẽ thấy chiếc xe đạp của mình bị đặt ở trên bãi đất bằng phẳng của tiểu khu, chịu mưa sa gió táp.

Cô nghĩ mãi cũng không hiểu được, tình huống này đã duy trì suốt trong vòng một tuần rồi, xe đạp đáng thương của cô không phải bị vứt trên bãi cỏ của tiểu khu thì chính là dưới mương nước bẩn thỉu.

Mới đầu cô cho rằng mấy đứa trẻ đùa nghịch, lấy xe đạp của cô thành đồ chơi chơi. Nhưng rất nhanh cô phát mấy đứa trẻ trong tiểu khu này tuy rằng rất nghịch nhưng đều có nề nếp, phá hư đồ của người khác cũng sẽ chịu nhận lỗi.

Trương Kỳ Kỳ quyết định buổi tối tự mình lặng lẽ quan sát một phen, xem rốt cuộc là ai đã để xe đạp của cô trên đất. Nhưng ban đêm một bà lão còng đi từ bên ngoài về, bà ta nhìn chiếc xe đẹp để ở gầm cầu thang, lập tức tức giận kéo xe đạp ném ra bên ngoài. Lúc này Trương Kỳ Kỳ đứng dậy,nghiêm khắc chỉ trích: “Này, bà già này làm gì vậy? Tùy tiện vứt xe đạp của người khác, bà dựa vào cái gì mà làm vậy chứ?”

Bà cụ cười lạnh: “Dựa vào đây là địa bàn của ta, ta làm chủ!”

Thì ra nhà bà cụ ở trên gác xếp, vừa ra khỏi cửa là gầm cầu thang, nhìn thấy xe đạp của Trương Kỳ Kỳ để xe đạp lung tung trước cửa, đương nhiên không vui, bà ta cũng lười nói một tiếng, trực tiếp vứt xe đạp ra xa.

Nhưng Trương Kỳ Kỳ cũng không phải người ăn chay, cô mở miệng chửi mắng bà cụ, hơn nữa cô còn dùng từ rất nặng. Bà cụ vừa nghe xong thì tức giận đến run người, bà cụ cầm lấy dao trong phòng bếp chém vào đầu Trương Kỳ Kỳ.

Trương Kỳ Kỳ làm sao chống lại nhát chém của bà ta được. Không bao lâu não trắng chảy ra. Trương Kỳ Kỳ nằm trong vũng máu trước mặt bà cụ. Bà ta vô cùng sợ hãi, lập tức luống cuống tay chân kéo thi thể Trương Kỳ Kỳ chôn ở vườn sau.

Ngày hôm sau, bà cụ mua xong đồ ăn trở về, phát hiện xe đạp của Trương Kỳ Kỳ lại để trước cửa nhà mình. Bà vừa tức vừa giận, đang muốn vứt xe đạp giống như mọi khi, đột nhiên nhớ đến Trương Kỳ Kỳ đã bị bà chém chết vào tối hôm qua! Vậy vì sao xe đạp lại giống như mọi khi để trước cửa nhà bà được chứ?

Bà cụ vô cùng sợ hãi, bà ta đạp ngã chiếc xe đạp ở dưới gầm cầu thang sau đó đóng cửa lại, một đêm mất ngủ.

Nửa đêm, bà cụ bị điện thoại đánh thức, thì ra đứa con bà ta nằm viện là một người mẹ bà nên đến bệnh viện thăm đứa con. Nhưng khi bà ta ra ngoài, lại phát hiện chiếc xe đạp cửa lại đỗ trước cửa nhà mình, bà hổn hển ném xe đạp vào gầm cầu thang khác. Và rồi khi trở về phát hiện nằm trước cửa nhà mình là thi thể đẫm máu của Trương Kỳ Kỳ.

Bà ta vô cùng sợ hãi, hai chân không ngừng run rẩy, chỉ thấy Trương Kỳ Kỳ lấy tư thế kỳ dị từ mặt đất đứng dậy, cười nham hiểm: “Tôi chết ở đây cho nên bây giờ địa bàn này là của tôi.”

【 Tạp chí Horror 】

Gần đây Lý Minh phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ, mỗi tuần dưới gối anh sẽ xuất hiện một cuốn tạp chí tên là 《 Horror 》. Bản thân anh rất thích mấy tạp chí kinh dị này, bây giờ được đọc miễn phí nên anh vô cùng vui vẻ đồng thời anh cũng cảm thấy rất kỳ lạ.

Tại sao dưới gối của mình lại lòi ra một cuốn tạp chí số mới vậy? Lý Minh cảm thấy rất khó hiểu. Nhưng rất nhanh anh đã không suy nghĩ nữa. Mặc kệ nó vậy, chỉ cần có thể đọc 《 Horror 》 mỗi kỳ là được rồi.

Dần dần, Lý Minh bị câu chuyện bên trong 《 Horror 》hấp dẫn, thậm chí có khi quên cả ăn cơm, nghiêm trọng hơn thường xuyên ngủ gật trong lớp. Mà chủ nhiệm lớp của anh đối với chuyện học sinh của mình ngang nhiên ngủ gật trong lớp vô cùng tức giận!

Hôm nay chủ nhiệm gọi Lý Minh gọi vào văn phòng, nói một cách nghiêm túc với anh, hy vọng anh không nên thức khuya, đồng thời học tập thật tốt.

Lý Minh miệng thì nói vâng, thật ra suy nghĩ đã bay đến cuốn tạp chí 《 Horror 》 buổi sáng còn chưa đọc xong.

Sau khi tan học, Lý Minh lặng lẽ cầm lấy tạp chí kinh dị xem trộm, không ngờ mới nhìn một chút đã bị chủ nhiệm kiểm tra lớp bắt được. Giáo viên chủ nhiệm đuổi Lý Minh về nhà, dưới sự dạy dỗ của ba mẹ kêu anh tự kiểm điểm bản thân rốt cuộc lúc nào nên đọc sách ngoài giờ học.

Từ sau khi Lý Minh về quê, phát hiện quyển tạp chí 《 Horror 》dưới gối của mình đã biến mất! Anh lục tung xung quanh nhưng vẫn không tìm thấy cuốn sách đâu.

Lý Minh tức giận lại tuyệt vọng, cái tình trạng này ngay cả ba mẹ anh cũng không dám nhiều lời.

Buổi chiều, Lý Minh vội vội vàng vàng chạy về căn phòng thuê ở cổng trường, lật gối lên, nhưng lại phát hiện bên trong có hơn chục cuốn 《 Horror 》số mới nhất được xếp ngay ngắn

Lý Minh ôm tạp chí, suốt đêm không ngủ.

Kỳ thi cuối kỳ đã đến như hẹn, không ngờ chính là Lý Minh lại thi đứng đầu lớp, điều này làm cho đối thủ của anh không thể hiểu nổi.

Dư Lực nhìn cuốn tạp chí 《 Horror 》 dưới bài thi của Lý Minh rơi vào trầm tư, lẩm bẩm: “Kỳ quái, rõ ràng mỗi ngày mình đều bỏ tạp chí 《 Horror 》dưới gối cậu ta, tại sao thành tích của cậu ta vẫn tốt như vậy?

Lý Minh mặt mày hớn hở đi về phía cậu ta, vỗ vỗ bả vai Dư Lực: “Tôi phải cảm ơn cậu, đối thủ của tôi.”

Dư Lực bị giật mình, nhìn thấy tạp chí《 Horror 》 trong tay Lý Minh, rơi vào trong khủng hoảng.

Lý Minh dừng một chút nói: “Cậu nhất định không ngờ đúng không, bạn cũ, mấy số 《 Horror 》cậu đưa cho tôi, tôi đã nhận được sớm hơn cậu.”

Lý Minh mở cuốn tạp chí ra, trong đó có một trang, chỉ thấy bút danh của anh lóe sáng đăng ở trong mục lục tạp chí, anh cười cười nói: “《 Horror 》xem nhiều rồi, chính tôi cũng viết chuyện ma, bây giờ tôi nhận được đều là bản thảo, như vậy bớt phiền phức đi ra hiệu sách mua sách, mà tôi phải cảm ơn cậu.”

Lý Minh nói xong, mở hộp sọ của mình ra, lộ ra não trắng, anh cười nói: “Để viết bản thảo, tôi đã xé rách da đầu của mình ra, bây giờ không chỉ đạt thành tích cao, ngay cả bản thảo cũng viết càng ngày càng tốt, để cảm ơn cậu, tôi quyết định cho cậu trở thành một thành viên của 《 Horror 》”

“Mà cậu, có bằng lòng trở thành một thành viên của 《 Horror 》không?”

【 Lưng quỷ 】

Kiều Chấn Nam vừa từ rạp phim ra liền cảm giác xung quanh lạnh lẽo vô cùng, đều do anh nhất thời hứng thú muốn coi bộ phim ma mới nhất này, kết quả sợ đến mức da đầu run lên. Đi từ rạp chiếu phim ra bây giờ trong lòng anh vẫn còn sợ hãi. Nữ quỷ trên tấm poster khiến cho anh nhớ đến ngôi nhà cổ u ám quanh năm ở quê nhà, âm u khủng bố.

Kiều Chấn Nam kéo cao áo đạp xe đạp chuẩn bị về nhà. Nhưng dọc đường liên tục có người quay đầu khó hiểu nhìn anh, thậm chí trong mắt có chứa sự sợ hãi, kỳ lạ cùng kinh ngạc.

Kiều Chấn Nam buồn bực, sau lưng anh không có thứ gì mà? Sao dọc đường đều có người nhìn anh? Anh cúi đầu nhìn bóng mình trong gương, sợ đến mức xém chút nữa hồn bay phách tán, chỉ thấy sau lưng anh có một cái bóng đen! Bóng đen kia trông như một bóng người, không rõ là nam hay nữ! Kiều Chấn Nam hoảng loạn nhớ tới nữ quỷ anh nhìn thấy trong rạp chiếu phim, cũng thích ngồi sau lưng người đạp xe, sau đó thừa dịp người đạp xe không chú ý liền bóp cổ hắn!

Chân Kiều Chấn Nam run lên, ngã xuống, một đứa bé trai đi đến trước mặt anh, ngập ngừng chỉ sau lưng anh: “Anh trai, sau lưng anh có….”

Cậu bé chưa nói xong lập tức bị mẹ cậu giữ chặt, người phụ nữ nghiêm khắc trách móc: “Sao con có thể nói như vậy? Ở đó không có gì cả! Đi! Đi!”

“Đợi đã!” Kiều Chấn Nam giữ chặt bé trai, khẩn trương nói: “Rốt cuộc sau lưng anh có cái gì? Em mau nói rõ ràng đi!”

Đứa bé trai há miệng thở dốc, lập tức bị người phụ nữ giữ chặt, kéo khỏi chỗ này.

Kiều Chấn Nam sợ hãi nhớ đến bộ phim ma hôm nay xem, chẳng lẽ nữ quỷ đi ra từ trong phim sao? Chẳng lẽ sau lưng anh chính là nữ quỷ kia sao? Anh không dám nghĩ tiếp, vậy mà sự tò mò càng lúc càng lớn, rốt cục anh đẩy xe đạp tìm thấy đứa bé trai khi nãy.

Bé trai ở quầy ăn vặt bên cạnh cầm một tấm poster chơi đùa, Kiều Chấn Nam kéo vai của cậu bé, run rẩy mà lại kích động chỉ sau lưng mình, hoang mang sợ hãi hỏi: “Em trai, sau lưng anh rốt cuộc có cái gì?”

Cậu bé “A” một tiếng, mở tấm poster trong tay mình: “Anh trai ơi, em muốn nói sau lưng anh còn chưa xé cái poster tuyên truyền nữ quỷ dán trong rạp chiếu phim kìa!”