*Núi Tam Thanh là một ngọn núi Đạo giáo linh thiêng với cảnh quan nổi bật, nằm phía bắc huyện Ngọc Sơn, tỉnh Giang Tây.
“Chuyện xảy ra vào một ngày thứ Sáu bình thường như bao ngày.
Sau khi tan làm, chú Lục không vội về nhà ngay, mà đi đến trạm xăng gần trường để rửa xe.” Phương Lam cầm thìa lên, lơ đễnh khuấy bát súp vịt trước mặt, suy nghĩ của cô dường như đang trở lại buổi tối hay tin dữ khi cô đang học đại học năm thứ 3.
“Rửa xe xong, chú Lục gửi tin nhắn cho mẹ tôi, bảo rằng sẽ đến Hồng Cốc uống trà tán gẫu với một người bạn.”
“Hơn 8 giờ tối, di động của mẹ tôi đổ chuông, bà cầm điện thoại lên xem thì thấy là cuộc gọi của chú ấy.
Nhưng sau khi bắt máy, đầu dây bên kia lại vang lên một giọng nói lạ, mẹ tôi nghe đi nghe lại mấy lần, mới biết đó là cảnh sát giao thông đang xử lý tai nạn ô tô.”
“Chú Lục được đưa đến bệnh viện, nhưng lúc đưa đến nơi thì đã tắt thở.” Phương Lam nói: “Thật đáng tiếc, chú ấy đương độ tráng niên, lại nghiêm túc tuân thủ luật lệ giao thông, nhưng khi rẽ ngoặt thì bị một chiếc xe tải chở đất chở quá tải nên lật nghiêng đè trúng...” Cô nghẹn ngào, không nói tiếp được nữa.
Thế sự vô thường, sinh mệnh mỏng manh, Phương Lam mới hơn 20 tuổi đầu mà đã phải trải qua quá nhiều tang thương.
Chiêm Đài khẽ thở dài, vỗ nhẹ vai cô.
“Cô nói rằng vụ tai nạn đó không đơn giản là tai nạn ngoài ý muốn sao? Nghĩa là có người cố ý gây ra, hay có điều bí ẩn đằng sau?” Cậu hỏi dò.
Phương Lam lắc đầu, đáp: “Chúng tôi vội vã về nhà chịu tang.
Ấu Khanh xử lý hầu hết các thủ tục, còn tôi mải lo chăm sóc mẹ tôi, thật sự chẳng có hơi sức và thời gian để ý đến anh ấy.”
“Về sau, Ấu Khanh mất tích, tôi từ từ ngẫm lại chuyện cũ, mới nhận ra thái độ của anh ấy đối với tôi đã thay đổi kể từ sau khi có manh mối về vụ tai nạn xe của chú Lục.
Trong 2 năm sau vụ tai nạn, anh ấy trở nên lầm lì, khép kín hơn rất nhiều, khác xa trước kia.”
“Mọi người đều cho rằng anh ấy bị ảnh hưởng bởi nỗi đau mất cha, ngay cả tôi cũng cảm thấy thế.” Phương Lam ngước mắt lên nhìn Chiêm Đài.
“Sau khi Ấu Khanh mất tích, tôi luôn cảm thấy việc này có liên quan đến vụ tai nạn của chú Lục, bèn lục tìm một vài chứng cứ còn lại sau vụ tai nạn, như bệnh án, giấy chứng tử, chi trả của bảo hiểm y tế, vân vân…Và rồi, tôi phát hiện một chuyện.” Phương Lam dừng lời, cố gắng lựa chọn từ ngữ diễn đạt.
“Ấu Khanh không phải là con ruột của chú Lục.” Cô khẽ nói.
Hồi đại học, hai người họ đều đi hiến máu mỗi năm.
Năm thứ hai, khi xe hiến máu đến trường của họ, lại đúng lúc cô tới kỳ kinh nguyệt.
Lục Ấu Khanh xót cô, liền can ngăn: “ Cùng lắm thì anh hiến cả phần của em.
Vấn đề liên quan đến sức khỏe phái nữ là chuyện cả đời, không lơ là được đâu.”
Cô cười tranh cãi với anh, trách anh làm lớn chuyện, nhưng đáy lòng lại cảm thấy thật ngọt ngào.
“Tôi nhớ rất rõ là Ấu Khanh nhóm máu O.” Khi đó, cô hay nói đùa rằng anh có duyên làm bạn thân của cánh chị em phụ nữ, thậm chí nhóm máu của anh cũng là nhóm máu vạn năng.
“Có điều, sau vụ tai nạn, tôi xem bệnh án của chú Lục, mới biết chú ấy thuộc nhóm máu A.” Phương Lam nói tiếp, “Mẹ của Ấu Khanh là nhóm AB RH-, thường gọi là nhóm máu cực hiếm.
Năm dì ấy làm phẫu thuật, đã phải huy động hiến máu toàn thành phố, ngay cả mẹ tôi đang là đồng nghiệp của chú Lục cũng hỏi thăm người thân, xem có ai cùng nhóm máu đó không.”
Bố nhóm máu A, mẹ nhóm máu AB.
Song, Lục Ấu Khanh là con trai của họ lại mang nhóm máu O.
Tình tiết trớ trêu khó đỡ nhất trên đời đã xảy ra với chàng trai Lục Ấu Khanh 21 tuổi.
Phương Lam không dám tưởng tượng anh đã phải một mình đối mặt và chịu đựng chuyện này như thế nào.
Anh chưa từng than thở với cô lấy một lời để tránh làm cô lo lắng.
Chiêm Đài ‘nhạy’ hơn Phương Lam nhiều, cậu liền hỏi: “Việc Ấu Khanh không phải con ruột của chú Lục có liên quan gì đến vụ tai nạn? Rốt cuộc anh ta biết mình không phải là con ruột của họ từ khi nào?”
Trước tai nạn hay sau tai nạn?
Cậu đang nghi ngờ Lục Ấu Khanh thấy bất mãn khi biết được sự thật về thân thế của mình, cho nên đã một tay dàn dựng vụ tai nạn, rồi bỏ trốn vì sợ tội.
Phương Lam lập tức phủ nhận: “Không, tuyệt đối không có khả năng đó.
Chúng tôi sớm chiều bên nhau, anh ấy chưa bao giờ hoài nghi về thân thế của mình.
Vả lại, thời điểm xảy ra tai nạn, chúng tôi đang ở Quảng Đông, cách đó hơn 100km, hoàn toàn không khả năng làm gì hết.”
“Tôi nói rằng vụ tai nạn xe đó không bình thường không phải là ở vụ tai nạn, mà là ở thi thể chú Lục” Cô nói.
Chiêm Đài sửng sốt, nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể hỏi cô qua ánh mắt.
Phương Lam xốc hết tinh thần lên, rồi nói thẳng ra: “Xe tải chở đất bị lật nghiêng, đè lên chú Lục.
Pháp y khám nghiệm tử thi phải công khai minh bạch từng bước, đương nhiên là bọn họ sẽ không làm giả báo cáo và cũng không cần thiết phải làm vậy.
Chỉ là, một ngày trước khi hỏa táng, thi thể vốn phải được bảo quản cẩn thận lại bỗng dưng bị lở loét, thối rữa, nổi toàn mụn mủ vàng xanh, da dẻ ố vàng trong suốt giống như đang bọc từng mụn mủ đó.” Phương Lam nói.
Chiêm Đài cau mày, chợt cảm thấy sự miêu tả của cô có phần quen tai đến đáng sợ.
Cậu cắn chặt răng, tiếp tục lắng nghe.
“Ấu Khanh thấy thế liền nổi giận, làm ầm lên với bên nhà tang lễ, nhưng không có kết quả, trái lại còn bị người ta ngấm ngầm châm chọc về nguyên nhân cái chết của chú Lục.
Bọn họ nói bóng gió, rằng chú ấy bị trúng độc, nếu không, tại sao thi thể lại kỳ quái như vậy.”
“Tử thi đã được khám nghiệm, sao nguyên nhân cái chết lại là trúng độc cho được?” Năm ấy, hai người đều cho rằng đó là những lời thoái thác của nhà tang lễ, nhưng lại chỉ có thể nuốt cục tức vào bụng và chôn chặt nỗi đau trong lòng.
“Sau khi Ấu Khanh mất tích gần 1 năm, tôi đã trà trộn vào đủ mọi hạng người suốt thời gian dài.” Lòng người vốn khó dò, cô lại xinh đẹp thế kia, cho nên càng không thể phô trương, mỗi lần đi ra ngoài đều phải đeo khẩu trang, lặng lẽ nấp trong góc.
Cứ như vậy, thỉnh thoảng cô có thể nghe ngóng được một vài tin tức.
“Tôi nghe thấy một nhóm người đang trêu chọc một ông già ăn mày.
Ông ta ghẻ lở đầy mình, tanh hôi không chịu được, nhưng lại rất hay chém gió, đặc biệt hễ thấy đám đông là sán đến gần, ba hoa khoác loác.
Có lần, tôi tận mắt chứng kiến ông ta vén tay áo lên, khoe những vết loét trên cánh tay.”
“Ông mày ngầu lắm đấy, ngay cả huyết ngọc Âm Sơn cũng chẳng làm gì được ông.
Đây chẳng qua là vết sẹo đấy thôi.” Ông ta vừa nói xong, những người xung quanh liền cười ầm lên, rồi thi nhau mỉa mai, chửi bới ông ta: “Bốc phét vừa thôi.
Ông bị bệnh giang mai thì có! Dám mang huyết ngọc Âm Sơn ra lòe bọn tôi cơ đấy?”
“Bị trúng lời nguyền của huyết ngọc Âm Sơn mà trông như bệnh giang mai giống ông hả?” Có người đứng phắt dậy, tiện tay ném vài đồng xu vào người ông ta, “Bắt nạt thằng này chưa trải sự đời à? Nếu ông thật sự bị trúng lời nguyền của huyết ngọc Âm Sơn, cả người sẽ nổi mụn bọc màu vàng xanh, hệt như con cóc ghẻ ấy.”
Nói đoạn, người nọ cười đểu và chỉ vào ông già ăn mày đang hốt hoảng bỏ chạy mà rằng: “Thôi, ông đừng ‘nổ’ nữa, có khi cóc ghẻ còn dễ nhìn hơn bị giang mai đấy.”
Nghe giọng điệu kiêu căng ngạo mạn đầy khí phách, Phương Lam đột nhiên có linh cảm, bèn lén đưa mắt nhìn, thì thấy người vừa nói là một thiếu niên khôi ngô tuấn tú, chỉ tầm 17-18 tuổi, mái tóc đen ngắn lộn xộn, dáng vẻ bất cần đời.
Có lẽ, cậu ta đang cực kỳ khoái chí khi ngồi giữa chiếc bàn tròn, mà xung quanh toàn dân giang hồ đầu đinh xăm trổ mặc áo phanh ngực hở lưng.
Tuy bọn họ ai cũng lớn tuổi hơn cậu, nhưng lại lịch sự với cậu như với khách quý, còn vừa mời rượu vừa hùa theo: “Cậu Chiêm nói phải, lão cóc ghẻ từ đâu tới, dám xấc láo trước mặt cậu Chiêm! Huyết ngọc Âm Sơn là cái quái gì, tưởng cậu Chiêm nhà chúng ta không biết...”
Chiêm Đài như bị sét đánh trúng, lập tức quay sang nhìn Phương Lam một lúc lâu mới lên tiếng: “Đó là...!cô...”
Phương Lam trả lời một cách rất tự nhiên: “Đó là lần đầu tiên tôi gặp cậu.”
Lúc đó, cô bị chấn động trước câu nói “bọc mủ màu vàng xanh” của cậu, vì vậy đã ghi nhớ bốn từ huyết ngọc Âm Sơn, còn đưa mắt liếc trộm Chiêm Đài đang ngồi bên chiếc bàn tròn.
Chiêm Đài dường như nhận ra ánh mắt của Phương Lam, liền ngạo nghễ nhìn về phía cô.
Mặc dù cô đang đội mũ và đeo khẩu trang kín mít nhưng tim vẫn đập thình thịch, lại vội vàng cúi đầu xuống.
Đó là lần đầu tiên cô gặp chàng thiếu niên đắc chí Chiêm Đài.
Khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo của cậu đỏ bừng vì hơi rượu, trông thật ngông nghênh và kiêu ngạo.
Nhưng bây giờ, cậu lại chẳng khác gì một đứa trẻ to xác, ngây thơ và hồn nhiên ngồi trước mặt cô, tay vẫn đang cầm nửa cái bánh nhân thịt vịt mà cô cắn dở, còn nhìn cô với vẻ thấp thỏm bất an.
Phương Lam khẽ thở dài, nhích lại gần cậu.
Cậu liền sướng rơn như chú chó Husky được xoa đầu, chỉ thiếu nước vẫy đuôi ve vẩy.
“Thi thể chú Lục xuất hiện mụn mủ kỳ lạ.” Phương Lam nói tiếp, “Tôi lại nghe cậu nói rằng huyết ngọc Âm Sơn có thể nguyền rủa người ta bị như thế.
Lại thêm chuyện Ấu Khanh không phải con ruột chú Lục, rồi mất tích một cách bí ẩn trong khách sạn ở Vân Nam 2 năm sau khi chú ấy qua đời.”
“Tôi đã xâu chuỗi những chi tiết này lại với nhau, cuối cùng mới quyết định bắt đầu điều tra từ huyết ngọc m Sơn.”
Ngặt nỗi, nghe đâu phái Âm Sơn Thập Phương đã bị xóa sổ từ nhiều năm trước, đệ tử chẳng còn một ai.
Nhiều kẻ tò mò săn tìm bảo vật cũng đang dò hỏi về huyết ngọc, một cô gái thân cô thế cô như Phương Lam, lấy đâu ra bản lĩnh để điều tra?
Chưa kể đến việc, huyết ngọc Âm Sơn thật sự đã bị cậu chôn giữa sa mạc Đôn Hoàng, làm sao cô có thể biết là nó ở đó?
Chiêm Đài nghiêm mặt hỏi: “Sau đó thì sao? Cô tìm được bằng cách nào?”
Phương Lam lắc đầu: “Chưa tìm được.” Đến tận bây giờ cô vẫn chưa tìm được nó.
“Nhưng tôi lại tra ra thông tin Ấu Khanh đăng tin tìm người thân trên trang web ‘Bảo bối về nhà’.” Sau khi bố mẹ nhắm mắt xuôi tay, anh mới biết mình không phải ruột của họ, và bố mẹ đẻ của anh rất có thể vẫn còn sống trên đời.
Một đứa trẻ mồ côi khao khát tình thân gia đình, Lục Ấu Khanh lưỡng lự mãi, cuối cùng vẫn đăng tin tìm bố mẹ ruột lên web Bảo bối về nhà.
Và chính lúc này, Phương Lam mới biết hóa ra không phải anh hoàn toàn mù tịt về quá khứ của mình.
Nghĩ cũng phải, vợ chồng ông Lục rất ít khi đưa anh về thăm họ hàng để tránh những lời nói ra nói vào.
Tuy nhiên, nhiều năm chung sống như vậy, làm sao họ có thể không để lộ chút dấu vết nào? Sau khi biết được thân thế của mình, anh hồi tưởng và nhớ ra trước đây có rất nhiều điều đáng ngờ đã trôi qua một cách mơ hồ, bao nhiêu câu hỏi anh vô tình đặt ra đều bị bố mẹ anh trả lời qua loa cho có.
“Anh ấy nhớ là mẹ anh ấy từng kể rằng khi mới bắt đầu học nói, anh ấy nói đặc giọng Cam Túc, không phát âm được những từ phải uốn lưỡi, phải cố gắng mãi mới sửa được.
Nếu anh ấy được cô chú Lục nuôi từ nhỏ đến lớn, vậy tại sao lại nói giọng phương bắc? Trước kia hỏi thì cô chú ấy chỉ đáp là từng gửi anh ấy cho ông bà nuôi.
Nhưng bây giờ ngẫm lại mới thấy chỗ nào cũng đáng ngờ.”
“Hồi nhỏ, anh ấy được cô chú Lục dẫn đi thăm người thân, có ông cụ nhà hàng xóm xoa đầu anh ấy và nói: rõ khổ, họ hàng gì đâu, thăm người thân chỉ là bề ngoài thôi.
Ấu Khanh sinh nghi, bèn hỏi cô chú Lục, song cô chú ấy lại chống chế bằng lí do ông cụ kia bị lẫn.
Từ đó về sau, họ rất ít khi dẫn anh về quê thăm họ hàng người thân.”
Trên trang web, Lục Ấu Khanh viết lại chi tiết quá trình chuyển biến tư tưởng của bản thân.
Phương Lam đọc bài đăng của anh mà nước mắt giàn giụa, như thể chính cô cũng trải qua nỗi đau khổ và dằn vặt của anh từ đầu đến cuối.
“Manh mối hữu dụng nhất là núi Tam Thanh.” Phương Lam nói, “Chúng tôi từng hẹn nhau sau khi đỗ đại học sẽ đến núi Tam Thanh chơi, nhưng lại bị chú Lục ra sức ngăn cản.” Dùng từ ‘ra sức’ để mô tả ở đây là còn nhẹ.
Trên thực tế, ông Lục vẫn luôn hiền hòa thoải mái, lúc bấy giờ lại trở nên kích động giống như phát điên, cương quyết không cho họ đi, còn mang tình cảm và lý lẽ ra để khuyên giải.
Ông thà để họ ngồi máy bay đến Tây An, Bắc Kinh xa xôi, chứ không muốn họ đi thăm thú thắng cảnh gần đó.
“Chúng tôi lấy làm khó hiểu.
Giờ ngẫm lại, mới thấy điểm nào cũng đáng ngờ.” Phương Lam nói.
Huống hồ, núi Tam Thanh là ngọn núi Đạo giáo nổi tiếng, thuộc phái Toàn Chân Linh Bảo, là danh môn chính phái.
Âm Sơn Thập Phương là một nhánh còn sót lại của phái Toàn Chân Không Động.
Mà, Âm Sơn Huyết Ngọc lại là một nhánh phụ của phái Toàn Chân.
Sau khi mất, trên cơ thể ông Lục có dấu vết của huyết ngọc.
Khi còn sống, ông kiên quyết không cho phép Lục Ấu Khanh lên núi Tam Thanh.
Chẳng lẽ tất cả những điều này là trùng hợp cả hay sao?.