*Phụ Thành Môn là cánh cổng ở phía tây của bức tường thành thành phố Bắc Kinh.
Cánh cổng đã bị phá hủy vào những năm 1960 và đã được thay thế bằng cầu vượt Phụ Thành Môn trên đường vành đai 2.
Tác giả lặn mất tăm suốt 10 năm, bộ tiểu thuyết đang viết dở có chưa đầy một trăm người theo dõi và có rất ít độc giả.
Ngoại trừ chương đầu, những chương còn lại đều có lượt bấm xem không quá một trăm.
Cốt truyện cũng không lấy gì làm đặc sắc, nam chính 30 tuổi đẹp trai là tỷ phú giàu nhất thế giới, gặp được nữ chính 15 tuổi ngây thơ hiền lành vừa mới tốt nghiệp trung học cơ sở, đang nộp đơn xin ứng tuyển vào vị trí trợ lý của chủ tịch.
Lúc phỏng vấn, nữ chính ngốc nghếch phát âm tiếng Anh một cách vụng về, bị nam chính cười nhạo ngay trước mặt mọi người.
Cô ta tức giận vùng lên bật lại, mắng nam chính bất lịch sự không tôn trọng phái nữ, vì thế đã được nam chính nhìn bằng con mắt khác, từ đó thành công khơi gợi dục vọng chinh phục của anh ta.
Sau màn chinh phục sẽ là tình yêu và ham muốn.
Bắt đầu từ chương 4, địa điểm hẹn hò của hai người không còn giới hạn trong văn phòng nữa, mà trở thành biệt thự hoành tráng của nam chính, với diện tích 30.000m2 và có giá trị bằng một nửa thành phố New York.
Trong sân sau nhà nam chính, nữ chính ngồi trên vòng đu quay lớn nhất thế giới có thể sánh ngang với London Eye*, mặc dù hai mắt đã nổi đầy bong bóng trái tim, nhưng tay vẫn nắm chặt vạt áo của mình, rưng rưng nói với nam chính: "Cho dù anh có chiếm được thân thể tôi, cũng sẽ không chiếm được trái tim tôi đâu."
* London Eye: Mắt Luân Đôn hay Vòng quay Thiên niên kỷ là một vòng quay quan sát khổng lồ cao 135 mét nằm bên bờ sông Thames, Luân Đôn, Anh.
Đây là vòng đu quay cao nhất châu Âu.
Chiêm Đài cố lắm mới đọc được một nửa đã ôm trán kêu lên: "Tác giả này bị chập mạch à? Ai mà lại có thể viết ra thể loại truyện phi logic thế này?"
Phương Lam tỉnh bơ liếc nhìn cậu rồi nói: "Đây gọi là thánh mẫu Mary Sue, để cho mấy cô bé mới lớn đọc mà mơ mộng.
Cậu làm như phim 18+ mà đám nam sinh các cậu hay xem ấy, cần logic gì nào?"
Tống Thư Minh nhíu mày Lâm Tố phì cười, dịu dàng ôm vai Phương Lam và nói đỡ cho cô: "Nói hay lắm."
Lúc mới bắt đầu sáng tác, tác giả rất chăm chỉ đăng chương mới, gần như đều đặn mỗi ngày một chương, còn hứa sẽ không bỏ giữa chừng.
Có lẽ sau đó số lượng người theo dõi không như ý muốn, tuy tác giả vẫn tiếp tục ra chương mới, nhưng số chữ ngày càng ít, từ 3000 chữ tụt xuống 1000 chữ một chương, chương cuối cùng, tính đi tính lại vẻn vẹn có 800 chữ.
800 chữ, chỉ dài bằng bài luận văn thi đại học.
Chiêm Đài rất buồn cười, nhưng lại nhịn cố nhịn để đọc tiếp.
Trước khi truyện được đăng trở lại, bình luận mới nhất của độc giả đã cách đây hơn 2 năm trước, đến từ một vị độc giả cảm thấy vừa thất vọng vừa tức giận khi đọc được một nửa mới phát hiện tác giả bỏ dở giữa chừng.
Tuy nhiên, bạn đọc đó bình luận rất hòa nhã, vẫn cho tác giả 2 sao, còn bổ sung một câu: "Hi vọng sớm ngày trở lại".
Thật sự xứng đáng với danh hiệu thiên thần nhỏ của độc giả Tấn Giang.
Chiêm Đài nhướng mày, tò mò nhìn Tống Thư Minh.
Nhìn từ góc độ nào cũng thấy đây chỉ là một tác phẩm bình thường, không có gì lạ.
Tống Thư Minh không giải đáp cho cậu, mà chỉ vào 3 chương dưới cùng, nói: "Đây là ba chương mới nhất tác giả cập nhật sau gần 10 năm tạm dừng.
Em đọc đi.”
Chiêm Đài nhìn theo ngón tay anh ấy chỉ.
Sau khi viết tiếp, tác giả rất qua quýt, cách nhiều ngày mới đăng một chương mới, chỉ có vài trăm chữ, cho dù đăng lên rồi cũng sẽ bị chìm nghỉm trong biển sách mênh mông và kho truyện khổng lồ của Tấn Giang.
Một tác phẩm vừa nhạt, không có thông báo, lại không được đón đọc, thì làm sao dễ dàng thu hút được độc giả mới?
Nhưng thật kỳ lạ là 3 chương mới nhất lại có lượt xem cao hơn hẳn tất cả các chương trước.
Chỉ là một bộ tiểu thuyết ngôn tình “ngốc nghếch ngây thơ ngọt ngào” thì có thể có vấn đề gì??
Chiêm Đài nhấp chuột mở chương thứ nhất sau khi tác giả trở lại, rồi thoải mái đọc thành tiếng.
"Để tìm kiếm cô em gái mất tích 4 năm trước của mình, một viên cảnh sát đã từ chức nhiều năm, đi tìm gặp một ‘cô đồng’ trẻ tuổi.
Hai người hợp tác với nhau, cùng phá được rất nhiều vụ án bí ẩn chưa có lời giải."
Sau khi đọc xong câu này, mặt Chiêm Đài liền biến sắc, cả khuôn mặt như khay pha màu vẽ bị đổ, xanh đỏ vàng tím đủ cả.
Cậu không dám dừng lại, lập tức đọc tiếp.
“Cô đồng kia đến nhà viên cảnh sát làm ‘bói gạo’ gọi hồn, mới phát hiện cô em gái bị mất tích của anh ta đã bị sát hại trong một đêm mưa 4 năm trước.
Ngặt nỗi, anh ta tìm kiếm nhiều năm như vậy mà vẫn không tìm thấy xác của em gái mình..."
Chiêm Đài sửng sốt, không dám tin vào mắt mình.
Cậu đọc đọc đi đọc lại chương truyện đó nhiều lần, cuối cùng ngồi phịch xuống chiếc ghế đằng sau.
Một lúc sau, cậu gượng gạo quay sang nhìn Tống Thư Minh và Lâm Tố, rồi hỏi với giọng run run: "Đây là...? ?"
Lâm Tố nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu: "Đúng vậy, đây là câu chuyện của chị và anh Thư Minh."
Viên cảnh sát từ chức nhiều năm chính là Tống Thư Minh.
Người em gái đã mất tích hơn 4 năm chính là Tống Thư Tình, em gái của anh ấy.
‘Cô đồng trẻ tuổi’ kia, chẳng phải Lâm Tố thì còn ai vào đây?
Phương Lam xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau, lại cẩn thận ngẫm nghĩ.
Cô đưa mắt nhìn qua nhìn lại giữa Tống Thư Minh và Lâm Tố, sau đó hít vào một hơi, bấy giờ mới hiểu ra.
Sau 10 năm tạm dừng, lần đầu tiên tác giả quay trở lại, vậy mà lại viết về quá trình quen biết của Tống Thư Minh và Lâm Tố, rồi đăng lên mạng!
Tác giả này rất có thể là người quen của vợ chồng Lâm, Tống! Nhưng tại sao người đó lại đưa chuyện của họ lên mạng? Chẳng lẽ để uy hiếp họ? Nhưng đăng bừa lên mạng như thế, thì có ích lợi gì?
Phương Lam vắt óc nghĩ mãi vẫn không ra, đành nghiêng đầu nhìn Chiêm Đài.
Chiêm Đài rùng mình, sắc mặt tái xanh, cảm giác như lúc nào cũng có người rình mò xung quanh.
Cậu không muốn nhiều lời, mà bấm chuột vào ‘Chương sau’.
Chương này vừa cập nhật 2 tuần trước, cậu xem lướt qua một lượt, đoạn khẽ thở phào.
Nội dung chương không phải là chuyện của Lâm Tố và Tống Thư Minh.
" Ông cụ Lý dậy sớm từ 5 giờ sáng.
Trong lúc dắt chó đi dạo, ông phát hiện một túi ni lông màu trắng dưới gốc cây liễu trước ngõ Dân Khang.
Chú chó Bắc Kinh của ông cụp đuôi, sủa liên tục về phía cái túi thậm chí còn dùng đầu mũi đẩy, dùng răng cắn xé cái túi.
Ông cụ Lý sực nhớ gần đây toàn đọc được tin tức về bả chó, bèn kéo chú chó 3 tuổi nhà mình đi." Chiêm Đài trầm giọng, chậm rãi đọc.
"Trong lúc giằng co, chiếc túi ni lông bị cắn rách một lỗ vừa phải.
Chú chó gầm gừ rồi nhảy bổ vào chiếc túi, ông cụ Lý bất cẩn không giữ chặt tay, để nó ngậm phải thứ gì đó.
Thấy vậy, ông giật mình, vội vàng giằng thứ kia khỏi miệng chú chó, ai ngờ nhìn kỹ lại mới thấy đó là một ngón tay có sơn móng."
Chiêm Đài nghiến răng, ngẩng đầu nhìn Tống Thư Minh: "Miêu tả rất chân thật xem ra chỉ là một bộ tiểu thuyết kinh dị ba xu."
Tống Thư Minh khép hờ mắt, tiếp tục nói: "3 ngày trước, vào lúc hơn 5 giờ sáng, cục cảnh sát phía tây thành phố nhận được tin báo của quần chúng, đã phát hiện một ngón tay của phụ nữ dưới gốc cây liễu đầu ngõ Dân Khang."
"Đồng nghiệp cũ của anh là lão Lý đã đi đến hiện trường sau khi nhận được tin báo, thì thu được một túi ni lông trắng dưới gốc cây liễu, trong túi chứa hơn mười bộ phận cơ thể người.
Kỹ thuật dùng dao thành thạo, từng bộ phận cơ thể trắng hếu không dính máu, được đóng gói gọn gàng, còn có thể ráp lại thành một cánh tay hoàn chỉnh.”
Điều đó giống hệt tình tiết trong tiểu thuyết!
Chiêm Đài lật trở lại xem thời gian, quả nhiên đúng như dự đoán.
Chương này được đăng cách đây 2 tuần, nhưng vụ án xác chết trong túi ni lông chỉ mới được phát hiện 2 ngày trước!
Chiêm Đài im lặng hồi lâu, cậu và Tống Thư Minh thoáng nhìn nhau với ánh mắt đầy ẩn ý.
Sau đó, cậu hỏi: "Đã kiểm tra camera giám sát chưa anh? Có tiến triển gì không?"
Tống Thư Minh không trả lời mà vỗ nhẹ vai cậu: "Em đọc tiếp đi."
Chương sau là chương mới nhất, thời gian đăng lên là lúc 0 giờ 2 ngày trước.
Hai chương truyện, chương sau càng đáng sợ và khủng khiếp hơn chương trước.
Chiêm Đài lấy làm nghi ngờ, hoàn toàn không tưởng tượng được chương sau sẽ có nội dung gì.
Là một vụ án mạng kinh hoàng, hay là chuyện có liên quan tới Lâm Tố và Tống Thư Minh?
Cậu hoang mang bấm chuột vào hai từ ‘Chương sau’.
Trang web màu xanh của Tấn Giang chợt hiện lên, những dòng chữ màu đen đập vào mắt.
"Cậu đạo sĩ 19 tuổi của phái Âm Sơn Thập Phương đã gặp một cô gái bí ẩn xinh đẹp tuyệt trần tại Sơn Thành, Trùng Khánh..."
Chiêm Đài như bị sét đánh, lập tức quay phắt đầu lại nhìn Phương Lam.
Cô đang đứng sau lưng cậu, nên cũng đọc được những hàng chữ nhỏ trên màn hình máy tính.
Sắc mặt đã tái nhợt, nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, đọc tiếp: "Từ cầu Thiên Tư Môn ở Trùng Khánh, đến Hỏa Cung Điện ở Trường Sa, rồi đến sân vận động ở Hạ Môn, lại đến công viên Victoria ở Hồng Kông ...!từ Tướng Quân Áo ở Hồng Kông, họ lên đường trở về.
Và, hôm nay cuối cùng họ cũng đã về đến Thâm Quyến..."
Thời điểm đăng chương này là vào 0 giờ của 2 ngày trước.
Sau 9 tiếng chương truyện được đăng tải, cô và Chiêm Đài lên tàu ở bến cảng Lạc Mã Châu để trở về Thâm Quyến....