*Cầu Lập Thủy là khu vực nằm cách trung tâm Làng Đại hội thể thao Châu Á 5 km, là nơi giao nhau của ba quận Xương Bình, Triều Dương và Hải Điện ở Bắc Kinh.
“Vậy bây giờ cậu có tin tôi không?” Phương Lam nín thở, nhìn Chiêm Đài không chớp mắt.
Cậu lập tức trả lời mà không hề do dự :
“Tất nhiên là tôi tin cô rồi.”
Bả vai cứng đờ của Phương Lam liền thả lỏng, tảng đá đè nặng trong lòng rơi xuống, nét mặt nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Chiêm Đài cúi đầu nhìn cô và khẽ thở dài, nhưng đã hiểu phần nào nút thắt trong lòng cô bấy lâu nay.
Cô che giấu kĩ như vậy, không hẳn là vì cô không tin tưởng cậu giống như những gì cậu dự đoán trước đây.
Mà ngược lại, cô là sợ sau khi chân tướng bị bại lộ, người khác sẽ không tin cô.
Quả nhiên, cô ngập ngừng một lúc mới nói tiếp: “Lúc Ấu Khanh vừa mới mất tích, tôi cũng đã tìm gặp rất nhiều người...!Cảnh sát, thám tử và cả bạn bè của mình.
Có điều, chứng cứ là chiếc cốc thủy tinh không đủ sức thuyết phục, quan hệ giữa tôi và Ấu Khanh lại rất khó nói.
Tuy mọi người ngoài miệng an ủi tôi, nhưng tôi biết rằng trong lòng bọn họ đa phần đều không tin tôi.”
Khi nghe câu chuyện không liên quan đến mình và nằm ngoài sức tưởng tượng, người khác sẽ luôn nghiêng về áp án đơn giản nhất.
Có lẽ, người vẫn luôn tin tưởng và giúp đỡ cô cho đến tận bây giờ, cũng chỉ có cô bạn A Linh học cùng đại học.
Nay đã có thêm Chiêm Đài.
Cậu nhìn cô bằng ánh mắt đầy thương cảm.
Chỉ là, Phương Lam lại không chịu được ánh nhìn kiểu đó, hai má cô bất giác dần dần nóng lên.
Cô cắn răng, giơ tay che mắt cậu lại, sau đó cảm nhận được hai hàng mi của cậu lướt nhẹ như chiếc bàn chải nhỏ trong lòng bàn tay.
“Đừng nhìn tôi như thế.
Đừng thương hại tôi.” Phương Lam nói, “Con đường tôi đã chọn, dù có phải quỳ tôi cũng sẽ đi đến bằng hết.”
Trước mắt là bóng tối, nhưng sâu thẳm trong tim lại là ánh sáng rạng ngời chưa từng có.
Chiêm Đài chậm rãi giơ tay lên, không gỡ tay Phương Lam ra, mà nhẹ nhàng áp lên mu bàn tay cô.
Dịu dàng mà vững chãi.
Phương Lam kêu lên một tiếng, định rút tay về, nhưng lại bị bàn tay trái không bị thương cứng như thép của cậu nắm chặt lấy.
Cậu nói với giọng còn dịu dàng hơn biển khơi: “Cô đã từng đến Thâm Quyến chưa?”
Tất nhiên, cô đã từng tới đó.
Sau khi Lục Ấu Khanh mất tích, cô đã đến Thâm Quyến rất nhiều lần để tìm anh, nhưng lần nào cũng ra về tay không.
Đó không phải là một thành phố lưu giữ những ký ức đẹp đối với cô.
Chiêm Đài dường như không nhận thấy điều gì, vẫn nói bằng giọng êm ái và cuốn hút: “Gần cổng Rắn có một nhà trọ thanh niên, có cái tên rất hay, đó là ‘Biển cả bao la’.
Cảnh đẹp này, buổi tối đứng trên ban công có thể vừa ngắm nhìn núi non vừa ngắm nhìn biển này.”
Cậu muốn gỡ nút thắt trong lòng cô mà không cần phải dè dặt lên kế hoạch nữa.
Cậu muốn dùng liều thuốc mạnh để cô lấy lại sức sống quên đi chuyện cũ, để tương lai của cô sẽ chỉ toàn tươi sáng.
“Lần này về, tôi sẽ đưa cô đến đó.
Tôi có quen với ông chủ nhà trọ, có thể được giảm giá dấy.” Cậu nhẹ nhàng nói, rồi nín thở chờ đợi.
Bức tranh phong cảnh mà cậu mô tả thật tươi đẹp và hấp dẫn, khiến cô không khỏi nghĩ về nó.
Cô suy nghĩ giây lát, sau đó nhếch miệng trêu cậu: “Cậu và ông chủ kia quen thân chắc là do nhà trọ ấy từng bị ma ám chứ gì.
Nghe cậu kể như vậy, tôi lại không dám tới đó nữa.”
Chiêm Đài vui vẻ đáp, đôi mắt sáng ngời: “Nói linh tinh, chẳng lẽ tôi chỉ biết bắt yêu trừ ma thôi sao? Cô còn trẻ, ‘vào nghề’ chưa lâu, có lẽ chưa nghe danh ‘cậu Chiêm thông tuệ’ của tôi nhỉ? Không thể là người ta hỏi mua đồ cổ quý giá, muốn thiết đãi tôi để nhờ tôi giám định tính thật giả của đồ cổ sao?”
Cô ‘đá đểu’ cậu không thành, còn bị cậu phản kích, song cô không chịu nhận thua mà vẫn ngoan cố nói: “Đồ cổ gì chứ? Chẳng lẽ huyết ngọc m Sơn mới là thật...”
Cô còn chưa nói hết câu thì đã bị cậu kẹp vào nách.
Tiếp theo, cậu ra chiều định lấy huyên Bạch Cốt sau lưng: “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tôi không nói lại được cái miệng lanh lợi của cô, đành thổi một khúc cho cô nghe vậy.”
Phương Lam vừa cười vừa tránh né, chợt nhận ra rằng lần cuối cùng cô cười thoải mái như này đã là nhiều năm về trước.
Chiêm Đài dừng lại, rồi hỏi cô lần nữa: “Cô có muốn đến đó không?”
Muốn, đương nhiên là cô muốn.
Nơi đó vừa có thể ngắm núi vừa có thể ngắm biển
Nhưng cô không thể đi đến đó được.
Phương Lam lắc đầu, nét mặt phân vân.
Chiêm Đài tưởng rằng cô đang lo ngại về việc ở trong khách sạn, do bóng ma tâm lí để lại mà thà dầm mưa dãi nắng bên ngoài cũng không muốn ở khách sạn hay nhà nghỉ suốt những năm qua.
Cậu lập tức như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân.
Tuy nhiên, ngay sau đó cô liền nói: “Nhà trọ thanh niên tuy tốt, nhưng toàn giường tầng, cánh tay cậu đang bị thương, nghỉ lại đó không tiện.”
“Hơn nữa, nhà trọ kiểu này chia khu nam nữ, nhưng lại dùng chung nhà tắm, tôi muốn chăm sóc cậu cũng rất phiền toái.” Phương Lam hít sâu một hơi, hạ quyết tâm: “Nghỉ ngơi tử tế thì vết thương mới nhanh lành được.
Hay là tìm một khách sạn yên tĩnh nhé?”
Một giây trước, Chiêm Đài như rơi vào hầm băng, nhưng sau khi nghe cô nói xong, cậu lại như được dịch chuyển ngay đến Côn Minh quanh năm là mùa xuân, với tiếng chim hót véo von, hoa thơm ngào ngạt, cảnh đẹp chưa từng thấy trên thế gian.
“Được.” Cậu nói.
Cuối cùng, hai người không nghỉ tại khách sạn.
Khi họ vừa mới rời khỏi cửa khẩu về đến Thâm Quyến, Tống Thư Minh đã gọi điện thoại tới.
Chiêm Đài giật thót trong lòng, lo Lâm Tố đang mang thai xảy ra chuyện gì, bèn bắt máy ngay lập tức.
Giọng Tống Thư Minh trầm thấp và hết sức mệt mỏi: “Chiêm Đài à, nếu tiện thì về Bắc Kinh một chuyến nhé.”
Lâm Tố mang thai được bốn tháng, lại đang vào giữa mùa hè nắng nóng, mặc dù cái thai đã ổn định nhưng cô ấy không có cảm giác thèm ăn.
Chiêm Đài đứng ở lối ra của ga tàu cao tốc, vậy mà lại trông thấy Lâm Tố đi tới.
Cậu cau mày, sải bước đi đến đỡ cô ấy: “Đã là lúc nào rồi mà chị còn đến đón em? Trời nóng như này, chị cứ ở nhà đợi là được, sao phải đi đi lại lại vất vả thế?”
Cậu dừng bước và quan sát Lâm Tố từ trên xuống dưới một lượt, thấy cô ấy gầy đi nhiều, tay chân mảnh khảnh, chỉ có cái bụng và ngực là to lên.
Sắc mặt Tống Thư Minh còn xấu hơn cả Lâm Tố, nhưng anh ấy nháy mắt với Chiêm Đài để cậu đừng nói thêm điều gì.
Lâm Tố không trả lời Chiêm Đài, chỉ nhìn vào cánh tay phải đang băng bó của cậu.
Cô ấy nhíu mày, toan nói gì đó nhưng vừa ngước mắt lên liền bắt gặp Phương Lam đang đứng sau lưng cậu.
Phương Lam rất xinh đẹp, không phải kiểu xinh như các cô gái bình thường khác, mà tầm cỡ ngang ngửa các sao nữ nổi tiếng.
Tuy Lâm Tố đã chuẩn bị tâm lý song vẫn không khỏi ngạc nhiên, nhưng chỉ có thể trao đổi bằng ánh mắt với Tống Thư Minh, đồng thời cố nén sự tò mò.
Bốn người ra khỏi nhà ga phía nam rồi lái xe về nhà.
2 năm trước, nhân thời điểm giá nhà tăng vọt, Tống Thư Minh đã bán ngôi nhà cũ trong thành phố với giá thấp cho một công ty chuyên thu mua nhà có vấn đề.
Kinh tế dư dả hơn, cộng thêm số tiền dành dụm 2 năm nay, anh ấy đã mua một căn nhà nhỏ với 3 phòng ngủ rất hợp lí, rộng gần 100m2, ở khu vành đai 4, phía Nam thành phố vào năm ngoái.
“Anh chị vẫn để một phòng cho em đấy.” Tống Thư Minh vừa lái xe vừa nói, “Không ngờ em dẫn bạn gái về theo, căn phòng trống dành cho trẻ con vừa khéo vẫn chưa dọn dẹp, anh cho em một chiếc giường gấp quân sự, buổi tối em ngủ ở đó nhé.”
Chiêm Đài mỉm cười, không phủ nhận câu bạn gái của Tống Thư Minh vừa nói, mà chuyển chủ đề hỏi Lâm Tố: “Anh Thư Minh không nói rõ trong điện thoại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà ngay cả anh chị cũng không giải quyết được vậy?”
Lâm Tố thở dài: “Chị có bầu, Thư Minh không muốn chị nhúng tay vào những chuyện xấu xa này.
Ngặt nỗi, vụ án đó thật sự có vài điểm bất thường.”
Cô liếc nhìn Phương Lam, sau đó lại nhìn Chiêm Đài với ánh mắt dò hỏi.
Cậu liền cười nói: “Không sao, không cần phải e ngại A Lam.
Cô ấy biết rõ quá khứ của em, cũng đã bôn ba 2 năm nay, rất can đảm và thông minh, không phải là cô gái ngu ngơ đâu.”
Lâm Tố thở phào một hơi, lại nhìn Phương Lam từ trên xuống dưới rồi hỏi cô: “Hồi còn đi học, em có thích đọc tiểu thuyết không?”
Phương Lam và Chiêm Đài đều ngơ ngác, không biết vì sao Lâm Tố lại hỏi như vậy.
Cô ấy lại hỏi tiếp: “Em có biết trang web tên là Văn học Tấn Giang không? Trên đó có rất nhiều tác giả viết tiểu thuyết dài kỳ rồi đăng lên, và có rất nhiều độc giả đón đọc.
Rất được những cô gái trẻ như các em yêu thích đấy.”
Phương Lam gật đầu rồi lại lắc đầu: “Em biết, nhưng chưa đọc thử bao giờ.”
Tống Thư Minh tiếp lời: “Không đọc càng tốt.
Vụ án này có liên quan đến một tiểu thuyết chưa hoàn thành được đăng trên trang web đó.”
“Tiểu thuyết này đã bị bỏ dở gần 10 năm, tác giả đã dừng truyện, không online cũng không giải thích.
Độc giả đọc được một nửa lại không biết kết cục thế nào, chẳng khác gì miếng ăn đến miệng còn bị rơi mất, đúng là cay đắng của đời người.”
“Hơn 1 tháng trước, bộ tiểu thuyết gần 10 năm chưa ra chương mới này đã bất ngờ được đăng tiếp .”.