*Cửu Long Đường nằm ở bán đảo Cửu Long, Hồng Kông.
Khu vực này chủ yếu là nhà trệt thấp tầng và biệt thự liền kề, đồng thời lưu giữ nhiều cây xanh và những con đường rợp bóng mát, mang đậm hương vị ngoại ô.
Phương Lam từng nhớ lại khoảng thời gian trước khi tốt nghiệp không biết bao nhiêu lần.
Hai người họ bầu bạn 10 năm và cuối cùng đã yêu nhau.
Vốn tưởng rằng cứ tuần tự mà tiến, chờ đến khi thời cơ chín muồi rồi nói với bố mẹ là có thể sống một cuộc sống bình yên, tươi đẹp.
Tuy nhiên, trò đùa số phận dường như rất thích giáng một đòn chí mạng khi mọi điều tốt đẹp đang nở rộ.
Vào năm thứ ba đại học, bố của Lục Ấu Khanh bị tai nạn xe hơi qua đời.
Hai người vội đi suốt đêm về nhà để kịp chịu tang.
Trong suốt đám lễ, Lục Ấu Khanh không rơi một giọt nước mắt nào.
Phương Lam hoảng hốt ở bên anh, nhìn anh kiên cường chống đỡ, thậm chí có phần kích động trong quá trình giám định tư pháp, rồi lại chạy ngược chạy xuôi lo liệu tang lễ.
Anh sắp xếp chu đáo đâu ra đấy, vừa đấu lí với bên gây ra tai nạn lá mặt lá trái, vừa đi đến làm việc với từng cơ quan ban ngành, cho đến khi bụi đất lắng xuống, cát bụi trở về cát bụi.
Các đồng nghiệp của mẹ cô và bố anh đến chia buồn, ai cũng phải tấm tắc khen anh tháo vát.
Ngặt nỗi, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh gầy đi thấy rõ.
Hai người trở lại trường sau 10 ngày tang lễ, anh đưa cô về ký túc xá và nói lời chào tạm biệt dưới tòa nhà.
Sau khi lên tầng, cô còn nhoài người trên bệ cửa sổ nhìn anh hồi lâu, chợt cảm thấy bóng lưng rời đi của anh gầy gò khôn tả.
Đêm trước khi về trường, anh ngồi một mình trong phòng khách không bật đèn.
Cô không ngủ được, cứ trằn trọc mãi cho đến rạng sáng thì khoác áo trở dậy, đi ra ngoài phòng khách và ngồi xuống cạnh anh.
Lục Ấu Khanh biết là cô, nhưng không ngẩng đầu lên.
Hai người ngồi sát vào nhau, song lại không tạo ra nổi chút hơi ấm cơ thể nào.
Khoảng lặng này như thể 10 phút gian nan nhất trong cuộc đời.
Cuối cùng, Phương Lam không chịu nổi nữa nên đã mở miệng trước: “Anh thật sự muốn trở về trường à?”
Nếu không quay lại trường thì nghỉ một kỳ cũng được, trong trường không phải là chưa có tiền lệ này.
Lục Ấu Khanh ngước mắt thoáng nhìn cô, lại im lặng hồi lâu.
Bố anh đã mất, nhà của anh cũng không còn.
Anh không về trường, chẳng lẽ ở lại đây sống cùng mẹ kế sao?
Phương Lam biết anh đang nghĩ gì.
Cô cắn môi dưới cho đến khi bờ môi trắng bệch, đoạn nói: “Em có thể ở bên anh mà.”
Lục Ấu Khanh cười khẽ một tiếng và lắc đầu.
Anh không trả lời cô mà giơ bàn tay trái lên, ngửa lòng bàn tay với những đường chỉ tay lộn xộn ra: “Anh không trách em, anh không trách ai cả.
Nếu phải trách thì anh chỉ trách mẹ anh thôi.”
Anh nói với giọng tự giễu mình: “Nghe nói chữ Ấu (幼) này, nét nào cũng cong vẹo, không có nét ngang, nét thẳng.
Số anh không tốt, cũng tại mẹ anh cứ nhất quyết đặt cho anh cái tên như vậy.”
Phương Lam mấp máy môi, lại chẳng biết an ủi anh như thế nào.
Một lúc lâu sau, cô mới nói: “Nhưng em thích.”
Trước mặt người yêu, một cô gái miệng lưỡi sắc sảo đến đâu cũng trở nên vụng về.
Lục Ấu Khanh chỉ cười mà không nói lời nào.
Hai người trở lại trường học, ngày tháng vẫn trôi qua giống như trước đây, nhưng lại luôn có chút khác biệt nho nhỏ khiến Phương Lam cảm thấy ‘như đứng đống lửa như ngồi đống than’.
Người ta thường nói, trong chuyện tình cảm, ai ‘đổ’ trước thì xem như đã thua.
Phương Lam nghĩ câu này thật đúng.
Cô chưa bao giờ thấy ai nhiều ‘tiền vốn’ hơn ai.
Bản thân nắm trong tay số tiền đặt cược rất lớn, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng hèn mọn trong mối tình này, cảm giác bất an cứ luôn đeo đẳng.
Cô tin vào nhân phẩm của anh, nhưng lại không tin vào tình cảm của anh.
Trong hai năm đầu bên nhau, tuy anh bình tĩnh, kiềm chế, tao nhã và lịch sự, nhưng thỉnh thoảng cũng có những cử chỉ thân mật.
Có điều, kể từ sau khi bố anh qua đời, anh đối xử với cô nồng nhiệt hơn, song sự nồng nhiệt đó như giọt mưa rơi xuống biển khơi, biến mất không còn dấu vết.
Thật lâu sau, cô không nén nổi tuyệt vọng.
Nếu tình cảm xuất phát từ hai phía, tại sao anh lại không ‘muốn’ cô khi tình đã nồng?
Trên danh nghĩa là cặp đôi đang yêu, nhưng họ lại giống như đang giữ bổn phận anh trai em gái.
Nếu thế thì lời tỏ tình mà cô thu hết can đảm để nói ra hồi đó được coi là gì?
Lần đầu tiên hai người xảy ra tranh cãi là vào năm cuối đại học.
Cô tìm được một công việc trong công ty kế toán ở Quảng Châu, với chế độ lương bổng hậu hĩnh và ông chủ tốt bụng.
Trong thời buổi mà nữ sinh đại học mới ra trường tìm việc làm còn khó hơn nhiều so với nam sinh, và điều kiện năm sau lại kém hơn năm trước như hiện nay, thì công việc thế này là rất khó kiếm được.
Trước khi ký hợp đồng, cô đã nói rõ với Lục Ấu Khanh, nhưng anh không nói gì.
Cô còn tưởng là anh sẽ tìm việc theo cô.
Nào ngờ, lúc sắp tốt nghiệp, anh lại nói với cô rằng anh đã ký hợp đồng với một công ty phần mềm ở Thâm Quyến.
Mặc dù hai nơi cách nhau không xa, nhưng dù sao vẫn là yêu xa.
Anh làm IT, làm công việc phải đánh đổi thời gian để nhận lấy đồng lương, sau này liệu hai người họ còn có được bao nhiêu cơ hội để gặp nhau?
Lục Ấu Khanh không biết phải làm thế nào, bèn dịu giọng khuyên cô: “14 năm qua, chúng ta đều là của nhau, gần như không có ai khác trong cuộc đời.
Lúc trước, khi học đại học, anh sợ em còn ít tuổi dễ bị thua thiệt, nên muốn thay dì Phương trông nom em.
Nhưng bây giờ chúng ta đều đã trưởng thành, em không nghĩ rằng cũng đã đến lúc mở mắt ngắm nhìn thế giới rộng lớn hơn ư?”
Có một người yêu là thanh mai trúc mã, lại kiêm bạn thân nhất, cô đã quấn lấy anh hầu như suốt 10 năm, còn đâu thời gian để giao lưu kết bạn? Những bạn bè học cùng ngành trong 4 năm đại học với cô, về cơ bản toàn là quen biết xã giao, chỉ có cô bạn cùng phòng ký túc xá tên A Linh còn tạm coi như là bạn thân.
Phương Lam cúi đầu, giả vờ tỏ ra rộng lượng, nhưng trong lòng luôn cảm thấy sợ hãi: Suy cho cùng thì anh muốn cô nhìn thử thế giới rộng lớn hơn, hay muốn để bản thân nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn? Rốt cuộc là anh muốn nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn hay là muốn quen biết nhiều người hơn sau khi rời xa cô?
Cô vẫn luôn thích anh từ khi còn là một thiếu nữ 14 tuổi với tâm hồn thuần khiết, thích anh đã nhiều năm là thế.
Nhưng tại sao mãi cho đến tận hôm nay, cô vẫn không có cảm giác an toàn?
Trước lễ tốt nghiệp các cặp đôi xung quanh ríu rít nắm tay nhau đi du lịch trước khi bước vào công việc, A Linh cũng không nằm ngoài số đó.
Phương Lam còn lấy làm lạ mà hỏi cô ấy rằng: “Cậu về nhà thi công chức, hắn đến Thượng Hải học cao học, chẳng phải đã nói là chia tay trong hòa bình sao?”
A Linh là người đông bắc, cô ấy và bạn trai hẹn hò chưa đầy một năm, họ không phải cặp đôi yêu nhau sâu đậm gì cho cam.
A Linh thẳng thắn đáp: “Khụ, cậu thật sự tin đó là chuyến du lịch tốt nghiệp à? Hai bọn tớ đi với nhau chuyến này, nói thẳng toẹt ra là gửi lời chào tạm biệt đến tuổi thanh xuân của mình mà thôi.”
Cô ấy nhướng mày, hai mắt lúng liếng mang theo vẻ mập mờ: “Cậu đã nghe nói về pháo chia tay* chưa?”
*Pháo chia tay là tiếng lóng của giới trẻ Trung Quốc, nghĩa là lên giường với nhau lần cuối rồi chia tay.
Phương Lam bật cười theo A Linh.
Sau tiếng cười lại là sự im lặng, lồng ngực bị đè nặng bởi những tâm sự nặng nề chất thành quả núi, khó chịu như thể sắp chết chìm đến nơi.
Hôm chụp ảnh tốt nghiệp, cô nói với Lục Ấu Khanh về chuyện đi du lịch tốt nghiệp.
“Nghe nói Vân Nam rất đẹp, hai ta đến đó đi.
Ở nhà trọ tại Lệ Giang, cùng leo núi tuyết Ngọc Long và đi dạo bên hồ Lô Cô.” Cô nói với vẻ khát khao mong mỏi.
Họ cùng nhau đi du lịch thì sẽ phải ở chung một phòng và ngủ cùng một giường.
Lục Ấu Khanh dần dần cay mày, nhẹ giọng nói: “Chúng ta không thể so được với những người được bố mẹ trải sẵn đường, đã chuẩn bị sẵn nhà cửa xe cộ và chỉ cần kiếm tiền nuôi bản thân.”
“Dì Phương còn trẻ, về sau chưa chắc đã ở vậy.
Nếu dì ấy có thêm người bạn già, chẳng lẽ còn trông chờ chú ấy bỏ tiền ra cho anh và em sao?”
Anh nói câu nào câu nấy cũng có lý, đều là những lời từ tận đáy lòng.
Phương Lam cúi đầu, ngoãn ngoan ra chiều lắng nghe.
Có điều, anh lại nói tiếp: “Trong tương lai, khi chúng ta đến tuổi lập gia đình, em cần của hồi môn mà anh cũng cần sính lễ, còn phải mua nhà với xe ô tô nữa, cái nào mà chẳng phải đến tay chúng ta lo?”
Phương Lam đột nhiên như bị dội một gáo nước lạnh, Quảng Đông đang tháng Sáu mà cả người cô rét run, bỗng cảm thấy hi vọng đã biến thành tuyệt vọng.
Cái gì gọi là “em cần của hồi môn, anh cũng cần sính lễ”, nếu anh cưới cô, cô lấy anh, yêu nhau thì uống nước cũng no, ai đòi anh sính lễ? Ai nói cô cần của hồi môn chứ?
Anh nói năng thận trọng, cư xử chừng mực và giữ ý như thế, chẳng lẽ là vì biết tính cô ngang bướng nên không thể từ chối thẳng thừng, bởi vậy chỉ có thể mong thời gian mài mòn tình yêu thầm kín của cô? Còn trên thực tế, anh chưa từng nghĩ tới việc kết hôn với cô, cùng cô sống đến bạc đầu sao?
Tim cô đau nhói, miệng đắng ngắt, lệ trào ra làm mờ cả tầm mắt, ngay cả khuôn mặt anh đang ở ngay gần kề mà cô cũng không nhìn thấy rõ.
Cô muốn khóc òa, muốn nằm lên ngực anh, vừa đấm vừa hỏi anh tại sao lại không chịu yêu cô.
Song cuối cùng, cô đã kìm nén lại, kìm nén đến nỗi trong miệng nếm được cả vị máu tanh ngọt.
Cô sợ hỏi ra rồi thì sẽ chẳng thể vãn hồi.
Lục Ấu Khanh không ngờ rằng câu nói đó của anh lại khiến cô khóc như mưa.
Anh kinh ngạc nhìn cô thật lâu, trên tay vẫn cầm bó hoa ly.
Sau cùng, anh nhìn cô với vẻ bất đắc dĩ và áy náy.
“Em nói là đi Vân Nam thì đi Vân Nam vậy.”
Nhưng sau đó, hai người họ lại không đi Vân Nam.
Phương Lam cố mở miệng, muốn hỏi Lục Ấu Khanh đang đứng trước mặt, Lục Ấu Khanh đã rất rất lâu không gặp, rằng anh còn nhớ sau đó giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì không?
Ngặt nỗi, cổ họng cô nghẹn lại, đầu ngón tay đau buốt, trên mặt cũng nóng rát, không tài nào thốt nên lời.
“Phương Lam! Phương Lam!” Là giọng của Chiêm Đài, giọng nói như vọng xuống từ bầu trời sao xa xôi.
Giọng nói ấy mỗi lúc một gần, lại như thể phát ra từ sau lưng cô.
Nhưng giọng điệu của cậu vừa gấp gáp vừa lo sợ, dường như đang rất cần sự giúp đỡ của cô.
Phương Lam chăm chú nhìn Lục Ấu Khanh, không muốn nhìn đi chỗ khác, song cuối cùng lại không thể làm ngơ trước tiếng kêu cứu của Chiêm Đài, cô đành đưa tay gạt nước mắt và nói: “Ấu Khanh, anh đợi em trở lại tìm anh nhé.”
Nói đoạn, cô quay người chạy về hướng phát ra giọng nói của Chiêm Đài.
Cô cứ chạy mãi, chạy mãi, khắp người như được bao phủ bởi một quầng sáng chói lóa, khiến cô phải nhắm chặt hai mắt lại.
Khi mở mắt ra lần nữa, cô mới nhận ra luồng ánh sáng đó chính là ngọn đèn sợi đốt trên đỉnh đầu, còn bản thân đang nằm ngửa trên sàn lát gạch men của nhà vệ sinh, sau lưng lạnh ngắt.
Chiêm Đài đang lo lắng quỳ bên cạnh và liên tục gọi tên cô.
Khi thấy cô mở mắt ra, cậu liền phở phào nhẹ nhõm rồi ngồi phịch xuống đất.
“Cuối cùng cô cũng tỉnh.
Lần này lâu hơn lần trước đấy.” Chiêm Đài khịt mũi, nói với giọng oán trách nhưng không giấu được nỗi lo lắng ngập tràn.
Phương Lam nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trước mặt tức thì tối đen, không còn thấy bóng dáng của Lục Ấu Khánh đâu nữa.
Cô khẽ thở dài: “Có lẽ pháp lực của cậu đã tăng lên, cho nên mỗi lần thổi huyên Bạch Cốt lại một ‘siêu’ hơn.”
Hai mắt Chiêm Đài sáng rỡ, cậu cười hì hì, nói khoác mà không biết ngượng: “Ngay cả cô cũng khen tôi thì có thể thấy là tôi siêu thật.”
Phương Lam mím môi, nét mặt thấp thoáng nụ cười, sau đó ngồi dậy và nhìn khắp xung quanh một lượt.
Con dao găm đã được thu lại, con dao phay đã bị gãy thành nhiều mảnh, nằm rải rác trên nền nhà vệ sinh, hiện tại không còn gì đáng sợ nữa.
Ánh mắt cô dừng lại ở cánh tay phải đang chảy máu của Chiêm Đài, thế là cô không khỏi cuống lên, lập tức ngồi xổm xuống: “Trong ba lô có tăm bông tẩm cồn đấy….”
Chiêm Đài bật cười: “Vết thương lớn như này, cô có dốc cả lọ cồn còn chưa chắc đã có tác dụng, thì mấy cây tăm bông ăn thua gì? Như muối bỏ biển thôi.”
Tuy cậu nói vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn duỗi tay ra và mỉm cười nhìn cô, để mặc cô loay hoay sát trùng rồi băng bó vết thương cho cậu..