*Vịnh Đồng La là thiên đường mua sắm và giải trí của Hong Kông.
Nếu nói về sự chuyên nghiệp thì không ai trên thế giới này so được với cánh săn ảnh ở Hồng Kông.
Họ đã ghi lại toàn bộ hình ảnh suốt 3 ngày, 72 giờ của cặp đôi ‘phi công trẻ, máy bay bà già’.
Tối hôm ấy, Ôn Bích Chi và bạn trai Mark đã sống chung với nhau được ba tháng, nắm tay trở về nhà.
3 ngày sau, cảnh sát phá cửa căn hộ ập vào thì chỉ phát hiện xác của Ôn Bích Chi bị giết một cách dã man trên giường.
Còn Mark đã mất tích, cũng chưa từng xuất hiện trong bất kỳ ống kính máy ảnh nào, như thể đã bốc hơi khỏi nhân gian.
Ánh mắt Phương Lam tối đi, cô nhìn chăm chăm vào từng đợt sóng vỗ vào bờ kè, sắc mặt trở nên nặng nề: “Cậu nói đúng, tôi đã dùng Bích Trản Vân Lạp để nhìn trộm xem Ôn Bích Chi đã xảy ra chuyện gì vào đêm đó, và quả thực cũng là muốn biết Mark đã mất tích như thế nào.”
Chiêm Đài đứng bên cạnh cô, hai tay nắm chặt lan can, thở dài rồi nói: “Nhưng cũng không thể liều mạng như vậy.
Cô ở trong căn phòng đó, lại hoàn toàn không kiểm soát được pháp khí.
Trước khi cô nhìn rõ Mark đã mất tích như thế nào thì rất có thể đã bị mổ bụng giống như Ôn Bích Chi rồi.”
“Tôi đã nhận rất nhiều vụ kiểu này.” Chiêm Đài nín thở khi thấy Phương Lam từ từ ngồi xuống, co mình lại và vùi đầu vào hai cánh tay như thể đã cạn hết sức lực, khiến cậu xót xa trong lòng, đồng thời rất muốn đưa tay xoa đầu cô, nhưng cuối cùng vẫn nén lại.
“Cô phải động não chứ.
Hai người đó cùng trở về căn hộ, mà lại chỉ có một cái xác, cũng không có ai khác ra vào đó.
Nếu hung thủ không phải là yêu ma quỷ quái thì chỉ còn lại Mark là kẻ bị tình nghi.”
Phương Lam nhận ra ẩn ý trong lời nói của cậu, bèn rầu rĩ hỏi: “Vậy tại sao lại không thể là yêu ma quỷ quái?”
Chiêm Đài biết cô đang buồn nên vỗ nhẹ vào vai cô.
Đầu ngón tay chợt có cảm giác ấm áp và mịn màng.
“Cô có biết thứ yêu ma quỷ quái nào giết người bằng cách dùng dao mổ bụng họ không?” Cậu nói, “Trên đời này lấy đâu ra nhiều chuyện kỳ bí như thế.
Hầu hết toàn là những câu chuyện bình thường được nhìn bằng ánh mắt khác thường đấy thôi.”
“Mark không phải nạn nhân của vụ mất tích, mà là nghi phạm của vụ giết người.” Cho dù không chắc chắn 100%, Chiêm Đài cũng nắm chắc đến 80-90% về điều này.
Phương Lam vẫn luôn có ít nhiều suy nghĩ gỡ tội cho Mark, đó chẳng phải là vì bản thân cô đã từng bị rơi vào tình cảnh tương tự hay sao?
Khách sạn, chồng chưa cưới biến mất.
Giống như việc se chỉ luồn kim, xâu những đốm sáng trong sương mù lại với nhau.
Chiêm Đài dứt khoát nói thẳng: “Trường hợp này khác với tình huống của cô.
Cho dù Lục Ấu Khanh đã xảy ra chuyện gì thì cô vẫn hoàn toàn bình yên.
Tuy nhiên, Ôn Bích Chi đã chết quá thê thảm, mà tuổi tác của hai người họ lại chênh lệch quá lớn, nếu suy đoán theo lẽ thường thì cũng chỉ có Mark là đối tượng đáng nghi nhất.”
Sợ tội bỏ trốn và bị mất tích là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Phương Lam ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo: “Thế cho nên tôi mới muốn dùng Bích Trản Vân Lạp.”
Không phải cô không biết đây là một trận chiến sống còn.
Ngặt nỗi, ngoài cách này ra thì còn có cách nào khác?
“Còn có tôi mà.
Để tôi giúp cô nhé.” Chiêm Đài cũng ngồi xổm xuống, ánh mắt ngang tầm với cô, mang theo tình cảm không hề che giấu.
Có lẽ cậu đã bị choáng váng bởi những cơn gió biển oi bức, lồng ngực đau nhói, chỉ muốn mặc kệ hết thảy để trút hết nỗi lòng.
Không thể kìm nén nữa, không cần phải kìm nén nữa.
Bàn tay đang đặt trên vai Phương Lam rơi xuống mu bàn tay mát lạnh của cô.
Cậu chưa bao giờ thổ lộ tâm tư của mình, nhưng lúc này đây, hành động của cậu đã nói rõ tất cả.
Chỉ là, Phương Lam lại bình tĩnh lạ thường, trong đôi mắt tĩnh lặng không có vẻ gì là bất ngờ.
Có lẽ sau nhiều lần tình cờ gặp gỡ, và trước sự bao dung độ lượng vô hạn của cậu, cô đã loáng thoáng cảm nhận được sự rung động của cậu.
Mà biết đâu, cô gượng gạo từ chối né tránh hết lần này đến lần khác, là để tránh có ngày bị vạch trần tâm sự như hôm nay.
“Cậu không nên thích tôi.” Trái tim cô như đầm nước phẳng lặng, không một gợn sóng.
Chiêm Đài không ngờ cô lại nói toạc ra như thế.
Thoạt đầu, cậu cảm thấy xấu hổ, sau đó lại thản nhiên nhún vai, xòe hai tay ra.
Nếu đã như vậy mà vẫn tiếp tục tranh cãi vấn đề này thì có nghĩa lí gì đâu.
“Cô đã từng nghe câu ‘sự dịu dàng là mồ chôn của anh hùng’ chưa?” Cậu cười thoải mái, “Tôi là anh hùng đấy.”
Phương Lam khẽ nhíu mày, ánh mắt có sự trách cứ, “Tôi đã cố gắng không dịu dàng thế rồi, cậu thích tôi ở điểm gì hả?”
“Tôi thuộc hội chuộng vẻ bề ngoài.” Cậu mỉm cười trêu đùa, song nụ cười lại rất nhạt nhòa.
Đường phố đêm hè ồn ào náo nhiệt, nhưng cậu lại có cảm giác như đang ở trong hầm băng.
Phương Lam thở dài nhè nhẹ.
Hai người tội tình gì phải đi trên con đường không thể quay trở lại.
Lời từ chối đã ở ngay đầu môi, nhưng khi cô vừa ngẩng đầu lên, liền bắt gặp vẻ mặt chân thành tha thiết xen lẫn một thoáng cầu xin không dễ gì nhận ra của cậu.
“A Lam, hãy để tôi giúp cô.
Tôi không đòi hỏi gì hết, chỉ cần cô trả thù lao bằng Bích Trản Vân Lạp, có được không?”
Cậu mím môi, vẫn còn một câu chưa nói ra hết, đó là ‘Để tôi giúp cô, để con đường này của cô sẽ không còn chông gai như vậy nữa.’
Như thế cô mới không tiếp tục nghĩ tới việc tìm đến cái chết để giải thoát mỗi khi có cơ hội nữa.
Bóng đêm dần buông xuống, hai người mỗi người xơi một bát mì vằn thắn nóng hổi trong một quán cũ ven đường.
“Hai ngày nay cô ở đâu?” Chiêm Đài biết tác phong từ xưa đến nay của cô là chỉ mang theo rất ít hành lí khi ra ngoài.
Cậu nhìn lướt qua chiếc ba lô leo núi của Phương Lam, cũng đoán rằng vật dụng của cô đều ở cả trong đó.
Phương Lam ho nhẹ một tiếng.
Có một sân chơi nhỏ trên đường Bảo Khang, sau 1 giờ sáng sẽ không có ai đến đó.
Cô để nguyên quần áo nằm trên cầu trượt, dựa vào đường trượt bằng nhựa ấm áp để ngủ qua đêm.
“Vừa tiết kiệm tiền.” Phương Lam tỉnh bơ nói, “Tất cả tiền của tôi đã mang đi thuê căn hộ của Ôn Bích Chi.
Tối nay, tôi vốn định đến đó ngủ, không thì cũng phí.”
“Cậu thì sao? Có dám ở đó không?” Phương Lam nhướng mày nhìn cậu với vẻ khiêu khích.
Chiêm Đài bật cười.
Sau khi ăn mì xong, cậu còn đi nhanh hơn cả cô, bước vào thang máy trước tiên.
Căn hộ vẫn như lúc họ rời đi.
Chiêm Đài kéo rèm cửa sổ ra, cảnh đêm tuyệt đẹp của cảng Victoria hiện ra, khiến cậu không thể rời mắt.
Có tiếng nước chảy từ phía sau vọng tới, là Phương Lam đang ở trong phòng tắm.
Chiêm Đài đi vào phòng ngủ ôm cái chăn trên giường ra ngoài phòng khách rồi trải xuống sàn, làm một chiếc giường nhỏ.
Lúc Phương Lam đi ra khỏi phòng tắm, cậu không chỉ trải xong giường ngủ của mình, mà còn đặt một cái chậu bằng đồng trên quầy bar, và để một túi gạo nếp nhỏ bên cạnh.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Chiêm Đài quay đầu lại nhoẻn cười với cô: “Cô mau lại đây.”
Tóc Phương Lam hãy còn ướt nhẹp, cô thấy cậu bố trí đâu ra đấy bèn hỏi: “Có ích gì không?”
Chiêm Đài đáp: “Dù sao cũng phải thử mới biết, còn nước còn tát.”
Nói đoạn, cậu cho tay phải vào túi gạo nếp, lấy ra một nắm, tay trái thì bắt ấn, sau đó tập trung tinh thần.
Gạo nếp lách tách rơi khỏi lòng bàn tay cậu, dần dần dồn lại thành một đống nhỏ trong chiếc chậu đồng.
Một chiếc đũa âm dương được cắm vào chóp đống gạo, lá bùa vàng bùng lên ánh lửa, vờn quanh một vòng trên đầu đũa, tro bùa từ từ rơi xuống núi gạo nếp trắng.
Trên nền đen xám, màu trắng hết sức nổi bật.
Chiêm Đài nhắm mắt, đôi môi mấp máy khẽ lẩm nhẩm.
Phương Lam dời ánh mắt từ núi gạo nếp sang Chiêm Đài.
Sau khi biết tâm ý của cậu, đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc ngắm cậu.
Da dẻ trắng trẻo, khi nhắm mắt còn rất tuấn tú là đằng khác.
Nhưng cô biết, ánh mắt cậu rất có thần, tuy đôi mắt không to, song lại có độ cong hoàn hảo và có đôi con ngươi long lanh.
Lúc cậu chăm chú nhìn người khác sẽ toát lên vẻ đáng tin cậy vô cùng.
Lông mi của cậu vừa dài vừa dày, giống như chiếc quạt nhỏ.
Hai hàng lông mày dài và mảnh, đuôi lông mày hơi nhếch lên khiến cả khuôn mặt trông rất có sức sống.
Chiêm Đài quả thật rất đẹp trai, tính tình lại hoạt bát, khéo ăn nói, hay mềm lòng và còn có một trái tim hào hiệp.
Cậu mới 19 tuổi, cái tuổi đáng ra đang ngồi trên giảng đường trường đại học, nhưng lại phải nếm trải nhiều nỗi khổ cực và bị lừa gạt rất nhiều trên trường đời.
Nếu cậu học đại học thì chắc hẳn sẽ là hình mẫu mà các cô gái yêu thích nhất, không biết sẽ lấy đi trái tim của bao nhiêu người trong số họ.
Giống như Lục Ấu Khanh, Lục Ấu Khanh của cô vậy.
Lần đầu tiên cô gặp Lục Ấu Khanh là ở nhà họ Lục.
Cô và anh bằng tuổi, cả hai đều đang học lớp 2.
Tuổi thơ cô bất hạnh khi có người mẹ nhu nhược và người cha bạc tình bạc nghĩa.
Từ khi mẹ cô mang thai, ông đã có bồ nhí ở bên ngoài.
Năm ấy, khi chưa đầy 2 tuổi, cô đã bị đánh thức bởi tiếng chửi bới gào thét của hai người họ vào một đêm nọ.
Mẹ cô tuyệt vọng ôm cô khóc nỉ non và trơ mắt nhìn bố cô giận giữ đóng sập cửa bỏ đi.
Từ đó, ông không bao giờ trở về nữa.
Mẹ cô là giáo viên văn của trường Trung học cơ sở trực thuộc trường chuyên Trung học.
Bố của Lục Ấu Khanh là giáo viên tiếng Anh của trường nhưng dạy khối cấp 3, và còn là giáo viên chủ nhiệm.
Hai người giảng dạy khác cấp học, cũng chỉ biết tên nhau, quen biết sơ chứ không thân thiết.
Cho đến khi cô được 6 tuổi, mẹ của Lục Ấu Khanh mất vì bệnh nặng.
Lục Ấu Khanh khác với cô, anh có 6 năm đầu đời luôn được sống trong sự cưng chiều và bầu không khí gia đình đầm ấm.
Cho dù mẹ anh bị bệnh ung thư vú giai đoạn cuối, nhưng bà vẫn giữ tinh thần lạc quan kiên cường, để lại cho chồng và con trai của mình hàng chục phong thư dày.
Rất nhiều năm về sau, cô cùng Lục Ấu Khanh đã mở những bức thư do mẹ anh để lại vào ngày sinh nhật của anh, và cảm nhận niềm thương nhớ lẫn nỗi lưu luyến của người phụ nữ vĩ đại trước khi qua đời.
Hai người lớn lên trong hoàn cảnh khác hẳn nhau, Lục Ấu Khanh được bố mẹ che chở, tính tình rất rộng lượng, còn cô phải gánh vác gia đình từ sớm và bảo vệ người mẹ hèn yếu của mình, nên tính cách có phần gay gắt, khắt khe.
Năm cô lên 8 tuổi, mẹ cô và bố anh quyết định về chung một nhà.
Lục Ấu Khanh chấp nhận ‘gia đình’ mới gồm bốn thành viên bọn họ còn nhanh hơn cô rất nhiều.
Ví thử thời gian có thể quay trở lại thì tốt biết bao.
Phương Lam thầm nghĩ.
Nếu như vậy, cô nhất định sẽ không rời khỏi anh một giây, một phút nào.
Nhưng thật sự thì hai người họ chưa bao giờ xa nhau lấy một ngày.
Từ Tiểu học, cấp 2 rồi lên cấp 3, và trước khi thi đại học, anh đều điền nguyện vọng y hệt của cô.
Tuy điểm thi đại học của anh cao hơn điểm xét tuyển những 40 điểm, nhưng anh vẫn theo học cùng trường với cô.
Người khác khen cô xinh, có điều, cô lại cảm thấy mình không bằng một phần nghìn của anh.
Tình yêu thầm kín như cỏ dại sinh sôi, vô tình cuốn theo một trái tim yếu mềm.
Cảm xúc giống như một cái van, một khi trái tim rung động mở ra thì làm sao có thể dễ dàng đóng lại?
Yêu thầm là tự ngược đãi bản thân, ngược đãi cả thể xác lẫn tâm hồn.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn ưỡn thẳng sống lưng.
Cô họ Phương, anh họ Lục, có gì mà không dám nghĩ, không dám làm? Đôi thanh mai trúc mã, nương tựa vào nhau, còn gì sánh bằng tình cảm này?
Huống hồ, cô cũng rất ưa nhìn.
Không phải tất cả các chàng trai đều thích những cô gái xinh đẹp sao?
Cô ngẫm nghĩ, lại cho mình thêm tự tin, sau đó gọi điện thoại bảo anh đi xuống và tỏ tình với anh dưới ánh đèn vàng của khu ký túc xá.
“Em thích anh, thích từ lâu lắm rồi, không phải là kiểu thích của người thân đâu.” Vẻ mặt cô vẫn thản nhiên, thế nhưng ngón tay giấu trong ống tay áo đã xoắn lại với nhau.
Còn anh lại hết sức ngạc nhiên, sửng sốt nhìn cô hồi lâu mới mở miệng nói: “Anh biết rồi.”
Cô buồn bã và tránh mặt anh trong nhiều ngày liên tiếp.
Đến khi Lục Ấu Khanh khó khăn lắm mới chặn được cô lại thì cô đã gầy đi thấy rõ.
Chiếc váy anh mua cho cô trước khi nhập học, bây giờ mặc trên người cô trông rộng thùng thình.
Anh thở dài, bước tới ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô và nói: “Em bướng quá!”
Từ đó, cuộc sống thật mĩ mãn và bình yên.
Phương Lam nghĩ rằng, ông trời đã ban cho cô Lục Ấu Khanh để bù đắp những đau khổ mà cô đã phải chịu đựng.
Chiêm Đài thở dài, cau mày suy nghĩ một lát, lúc quay mặt sang mới nhận ra Phương Lam đang thừ người nhìn cậu.
“Sao thế? Tôi đẹp trai quá phải không? Nhìn đến ngơ luôn rồi à?” Cậu nhếch khóe miệng, còn huơ tay trước mặt cô.
Phương Lam bừng tỉnh, tránh bàn tay của cậu và hỏi: “Thế nào? Có hiệu quả không?”
Hiệu quả cũng không hẳn là có, nhưng không phải là không có.
Chiêm Đài suy tư một chốc, sau đó hỏi Phương Lam: “Cô tìm được nước hóa thi ở đâu đấy?”
Phương Lam hơi ngẩn người, rồi đáp: “Có một dãy cửa hàng bán nến, hương với vàng mã trong con ngõ nhỏ bên cạnh miếu thổ địa trên đường Bảo Linh, Hồng Khám.
Tôi vừa mới lấy Bích Trản Vân Lạp ra, họ đã báo luôn giá niêm yết, dễ ợt.”
Kể cũng phải, Hồng Kông phía bắc giáp Quảng Đông và Quảng Tây, phía nam giáp Đông Nam Á, thị trường rộng lớn, nguồn gốc hàng hóa rõ ràng, không bị hạn chế nhiều như Đại lục.
Sau khi thị trường mở cửa, có cung có cầu, có cân bằng, cũng có giá cả.
Phương Lam thật sự không khó để mua được chai nước nước hóa thi này.
Cô lấy làm lạ, mới hỏi: “Sao vậy? Có gì liên quan à?”
Chiêm Đài chỉ đáp ‘ờ’, cũng không trả lời cô trực tiếp.
Cậu cũng không biết là có liên quan hay không.
Phương Lam vẫn gặng hỏi bằng được: “Cậu đã nhìn thấy gì lúc bói gạo thế?”
Chiêm Đài thở dài, đáp: “Hàng năm, cứ đến giữa tháng Bảy là Diêm Vương sẽ đại xá, mở toang cổng địa ngục, để các cô hồn dã quỷ dạo chơi trần thế.
Chính là câu: ‘địa ngục trống trơn, nhân gian đầy ác quỷ’ đấy.”
“Nhà nhà đều mua quần áo chúng sinh, tiền âm phủ, vàng mã, rồi mang đến các ngã tư đường phố, nhờ bà đồng tóc trắng mặc đồ đen vừa lẩm nhẩm khấn vừa hóa vàng.
Có vài kẻ tham lam vô độ, còn lấy ngày sinh tháng đẻ của người khác để giở trò xấu xa.
Bà đồng cởi đôi giày vải màu đen bẩn thỉu kinh tởm ra, giấu mảnh giấy ghi ngày sinh tháng đẻ đó vào trong hình nhân, miệng tuôn ra một tràng những lời lẽ bẩn thỉu, và liên tục gõ đế giày vào hình nhân, làm phép để xả giận cho gia chủ.”
“Chuẩn bị đồ cúng, dựng sân khấu, hát tuồng, cướp đồ cúng cô hồn, ồn ào suốt đêm.
Sáng mai thức dậy còn phải tiếp tục đi nhận gạo* nữa.”
*Đây là một nghi thức trong lễ Vu Lan ở Hồng Kông, ban tổ chức sẽ phát cho mỗi người một bao gạo nhỏ để chúc phúc, mang ý nghĩa tượng trưng.
Mọi người sẽ mang về nhà, nấu cho gia đình mình ăn, để cầu mong được bình an suốt cả năm.
“Là Lễ Vu Lan.”
“Từ lối ra cổng E của ga tàu điện ngầm Vịnh Đồng La, đi thẳng theo con phố Great George đến đường Đồng La sẽ thấy bàn thờ chính của lễ Vu Lan cao khoảng 10 mét, được dựng giữa công viên Victoria.”
Phương Lam giật mình khi nghe cậu kể vanh vách hàng loạt tên đường một cách thông thuộc như vậy.
Cô bỗng hỏi: “Sao cậu biết rõ thế?”
Ánh mắt Chiêm Đài trở nên, nét mặt kỳ quái.
Một chàng trai gốc Tây Bắc lại có thể xổ ra tiếng Quảng Đông chính cống: “Mark nói cho tôi biết.”.