Bóng Ma Trong Mây

Chương 5: Đường Long Sơn




“Ban ngày thì ẩn núp, đến tối mới chui ra, thường biến thành bộ dạng ông già, lưng còng, chân đi tập tễnh, dụ người ta mất đi sự cảnh giác.

Lưới tơ quấn giữa hai lòng bàn tay, giọng nói ú ớ không thành lời.” Chiêm Đài bình tĩnh nói: “Người vừa mới đụng phải chúng ta không phải là ông lão ăn mày, mà là một con yêu tinh nhện mặt quỷ.”

“Cô xem, hai tay nó giơ ngang, nhân lúc va phải cô, tơ nhện quấn trong lòng bàn tay nó liền dính chặt lấy ba lô của cô.

Đến khi đã đi xa, nó nhanh chóng rút tơ nhện về, đợi cô nhận ra thì nó đã trốn thoát với chiếc ba lô của cô từ lâu rồi.”

Chiêm Đài nhìn thẳng vào Phương Lam với ánh mắt sáng ngời, nói tiếp: “Nhện mặt quỷ giỏi ăn trộm, thích nhất là la cà chốn đông vui, tuy khỏe nhưng lại rất nhát gan và vô hại.

Nó là yêu quái thường gặp.

Làm nghề này của chúng tôi, khi vừa mới biết cầm đũa là đã bị sư phụ dẫn ra ngoài, cho luyện tập với nhện mặt quỷ.

Lúc may mắn, còn bắt được vài con trong một tối, gom được rất nhiều tơ nhện.

Sau đó, cột vào gậy dài, chơi bắt chim sẻ.”

Phương Lam giật thót, không dám tùy tiện tiếp lời.

Đầu gối vẫn đang đau nên cô vịn vào tường chầm chậm đi về phía trước, mỗi lần cất bước đều hết sức khó khăn.

Chiêm Đài bám gót cô, nhất quyết làm cho rõ: “Các cô gái bình thường, cho dù phát hiện túi xách bị trộm, đâu có ai giống như cô, bị mài bong một lớp da chân mà vẫn không chịu buông tay.”

“Rốt cuộc trong ba lô đó của cô có của báu gì vậy?”

Phương Lam cụp mắt, những lọn tóc lộn xộn trên trán che đi ánh mắt u ám của cô.

Cô vịn hai tay vào tường, cắn răng nhịn đau, vẫn từ từ bước đi.

Chiêm Đài tức điên trước dáng vẻ quật cường lãnh đạm, cố chịu đựng của cô.

Cậu tự hỏi mình tốt bụng một cách vô tư trong sáng là thế, nhưng Phương Lam lại năm lần bảy lượt né tránh như thể tránh rắn rết, khiến cậu không khỏi cảm thấy tổn thương lòng tự trọng, vừa ấm ức lại vừa bực mình.

Cậu nghiêng người chắn trước mặt cô, cất lời chất vấn: “Nhện mặt quỷ chỉ là yêu quái tép riu để cho lứa đệ tử mới chập chững học nghề như tôi luyện tập.

Còn cô tự xưng là người kế thừa của phái Âm Sơn Thập Phương, lừa gạt sự tin tưởng của người nhà Tiểu Trương, mà lại không nhận ra quỷ mặt người.”

“Tóm lại thì cô là ai? Cô có mục đích gì?”

Mấy năm qua, Chiêm Đài đã gặp nhiều pháp sư, đạo sĩ chuyên đi lừa gạt khắp nơi.

Ngón nghề của họ na ná giống nhau, chẳng qua là vài trò mèo che mắt thiên hạ, lấy được tiền liền chuồn mất tăm, nào có tận tâm đi thăm dò trước, lại còn nghiêm túc theo hắn đi khảo sát hiện trường như cô.

Đến giờ cậu mới hiểu, lúc nãy ở trước mặt người nhà Tiểu Trương, cô giả vờ lãnh đạm và kiêu ngạo, nói cái gì mà ‘Môn phái của tôi rất nghiêm ngặt.

Tôi đi ra ngoài là phải cẩn thận đề phòng kẻ tiểu nhân học lỏm kỹ năng’.

Đó không phải là cô xem thường cậu, mà là sợ cậu làm phép lật tẩy cô.

Thế cho nên, cô chỉ có thể giả vờ lãnh đạm và kiêu ngạo.

Song, cô thậm chí còn không nhận ra yêu tinh nhện mặt quỷ, rõ ràng là không biết gì về đạo pháp, vậy tại sao lại nói dối rằng mình là đệ tử của phái Âm Sơn Thập Phương?

Chiêm Đài vẫn đứng chắn trước mặt Phương Lam, chờ cô trả lời.

Phương Lam cúi đầu, im lặng hồi lâu.

Mái tóc dài buộc kiểu đuôi ngựa, lộ ra cái gáy mảnh khảnh trắng nõn.

Một lúc sau, cô mới ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn cậu như đã hạ quyết tâm, chỉ khẽ nói: “Cậu tránh ra!”

Cô gái này!

Chiêm Đài là người ưa nói ngọt, thái độ thù địch khó hiểu của cô đã khơi dậy lòng hiếu thắng trong cậu.

Cậu hừ nhạt, vẫn đứng yên không nhúc nhích, còn chống tay vào tường để cản đường cô, đồng thời nhìn cô với vẻ khiêu khích.

Phương Lam không hề sợ hãi.

Cô buông bàn tay đang vịn tường ra, bước vòng qua Chiêm Đài để đi tiếp.

Vết thương ở chân hiển nhiên là khá nặng, không có bức tường để vịn vào, cô cố hết sức nhịn đau, bước cà nhắc đi tiếp về phía ngã tư.

Có điều, bước chân cô rất kiên định, lại thêm dáng người nhỏ nhắn, trông như gió thổi một cái là sẽ ngã.

Tuy nhiên, cô nhất quyết không muốn cầu xin lòng thương, dường như sợ mang lại phiền phức cho người khác.

Lúc này trời đã về khuya, đèn đường hiu hắt, đường phố phía xa xa tối om.

Chiêm Đài đứng yên, dán mắt dõi theo bóng lưng bướng bỉnh của cô mà tức không để đâu cho hết.

Phải cái, sau khi nhìn bóng lưng ấy, cậu lại cảm thấy mình hơi vô lí.

Từ trước đến nay, người đi giúp và người được giúp luôn phải đôi bên tình nguyện mới được.

Nếu cô gái này đã quyết không muốn nhờ cậu giúp thì cậu còn quấn lấy cô làm gì?

Cậu quay người định đi, nhưng trước khi cất bước lại nghĩ đến việc Tiểu Trương mới mất tích li kì ở gần đây, hơn nữa, còn có bóng ma vẫn chưa điều tra rõ.

Một nơi không yên ổn thế này, Phương Lam lại là cô gái trẻ đẹp đang bị thương, cậu chấp nhặt với cô nỗi gì?

Chiêm Đài sải bước, lập tức đuổi kịp cô: “Cô đi đâu? Tôi đưa cô đi!”

Phương Lam thoáng nhìn cậu, lại nói với giọng khách sáo và xa cách: “Cảm ơn cậu, thôi khỏi.”

Chiêm Đài cũng không để ý, tiếp tục khuyên cô: “Chân cô đang bị thương, đi bộ vừa đau vừa khó đi xa.”

Phương Lam thậm chí chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ đáp: “Cảm ơn, không cần đâu.”

Chiêm Đài nhướng mày, giận quá hóa cười.

Rẽ ngoặt đi thêm khoảng trăm mét là đến ngã tư với những chiếc taxi màu đen đỗ thành hàng hai hàng ba.

Thấy có người đi ra, cánh tài xế tụ tập cạnh xe hút thuốc lá tức thì nhao nhao ùa đến: “Đi xe không em ơi?”

Phương Lam ngẩng đầu lên, chẳng biết cô nói gì mà những tài xế đang xúm lại quanh cô liền cất tiếng cười rành rành là không mấy tốt lành.

Nhưng cô có vẻ chẳng bận tâm, chỉ nhìn lướt qua một lượt rồi chỉ bừa vào một gã tài xế gầy và thấp, sau đó đi theo hắn lên xe.

Lúc lên xe, động tác của cô hơi mạnh nên động đến miệng vết thương trên đầu gối.

Cô khẽ rên lên, sau khi ngồi vào ghế mới thở phào một hơi, nói: “Đường Long Sơn, Vườn Hoa Du.”

Bóng lưng lên xe rất kiên quyết của cô đánh trúng vào một câu chuyện cũ sâu trong lòng mà Chiêm Đài không muốn nhớ lại.

Khi tài xế đang chuẩn bị nổ máy, cửa xe bên trái đột nhiên bị mở ra.

Chiêm Đài mang theo gió nóng ngoài trời, nhanh chóng chui vào xe: “Lái xe đi!”

Phương Lam trừng mắt với cậu, vừa định lên tiếng phản đối thì bị cậu giơ tay ngăn lại: “Đã muộn thế này rồi, nếu cô xảy ra chuyện gì, tôi khó thoát khỏi có liên quan.

Dù sao, ban nãy tôi cũng đã giúp cô, bây giờ ngồi nhờ xe quá giang một đoạn, không phiền chứ?”

Phương Lam lặng lẽ nhìn Chiêm Đài bằng ánh mắt sâu xa, như muốn xuyên qua khuôn mặt cười tươi của cậu, nhìn vào nơi sâu thẳm bí ẩn trong lòng cậu.

Rõ ràng là họ chỉ mới gặp nhau lần đầu, nhưng Chiêm Đài mơ hồ có ảo giác rằng cô biết tất cả bí mật của cậu.

Cậu bèn mở miệng hỏi: “Chúng ta… đã từng gặp nhau chưa?”

Phương Lam lập tức ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Chưa.”

Cô không nghỉ ở khách sạn mà ở trong một khu chung cư cũ trên đường Long Sơn.

Hiện giờ đã khuya, người quản lý khu chung cư đã khóa cổng, xe chỉ có thể dừng ở bên ngoài.

Phương Lam nhịn đau xuống xe, rồi bước chậm vào khu chung cư.

Chiêm Đài vốn định đưa tay đỡ cô, nhưng lại bị cô lạnh nhạt và khách sáo xua tay ngăn lại.

Cậu không tức giận, chỉ kiên nhẫn đi theo sau cô.

Khu chung cư này là những tòa nhà bảy tầng, không có thang máy.

Mấy phút sau, Phương Lam cuối cùng cũng dừng lại trước một tòa nhà cũ kỹ.

Đầu gối cô đau ghê gớm, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Nhìn vẻ mặt cô là Chiêm Đài biết được nguyên do.

Cậu đi tới và hỏi: “Cô ở tầng mấy?”

Phương Lam đắn đo đấu tranh mất một giây, nét mặt tế nhị, nhưng vẫn cúi đầu lặng thinh.

Chiêm Đài thông minh nhanh trí, lập tức hếch cằm: “Vậy là tầng bảy rồi.”

Sau đó, cậu cau mày: “Đầu gối cô bị thương nặng, đi lại đã khó khăn thế kia thì leo cầu thang kiểu gì” Nói đoạn, cậu chỉ vào lưng mình: “Cô lên đi, tôi cõng cô.”

Phương Lam vẫn dứt khoát từ chối: “Tôi vịn vào tường, đi chậm vẫn lên được đến nơi.”

Đồng tử của Chiêm Đài khẽ chuyển động, cậu hơi nghiêng đầu: “Chúng ta được người ta nhờ vả.

Tiểu Trương bị mất tích, thời gian gấp gáp mà cô lại bị thương, đi đứng bất tiện, rất ảnh hưởng đến tiến độ tìm anh ta.”

“Môn phái của tôi có món thuốc bí truyền, làm từ bột nhão Xương Bồ, lan Bôn Tử, rễ Sô Đỏ, có tác dụng thần kỳ đối với vết thương ngoài da.” Chiêm Đài lấy từ trong tráp ra một quả bầu hồ lô nhỏ màu ngọc sáng bóng, tiếp đó huơ huơ trước mặt Phương Lam: “Bây giờ bôi lên vết thương, ngủ một giấc là có thể hồi phục.

Nếu cô cứ cố đi lên tầng, vết thương càng nặng thêm, hiệu quả của thuốc sẽ không đảm bảo, còn trễ nải việc chúng ta tìm Tiểu Trương, mất nhiều hơn được.”

“Nào, tôi cõng cô lên tầng.” Chiêm Đài ngồi xổm trước mặt Phương Lam, đưa cái hồ lô vào tận tay cô.

Cảm giác khi chạm vào hồ lô ấm áp lại mát lạnh.

Cậu đã nói đến vậy mà cô vẫn từ chối thì sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Cô nhìn lưng cậu, ngần ngừ một lát rồi cũng leo lên.

Chiêm Đài trẻ khỏe, cõng Phương Lam một mạch lên tận tầng bảy, cũng chỉ hơi thở dốc.

Cậu đặt cô xuống, cười nói: “Đến rồi.

Cô nghỉ ngơi cho khỏe, chăm sóc cho cái đầu gối nhé.

Tôi về đây!”

Dứt lời, cậu giả vờ quay đầu rời đi, nhưng lại thừa lúc Phương Lam không chuẩn bị để lấy lại quả hồ lô trong tay cô.

Phương Lam kinh ngạc: “Ơ, thuốc!”

Chiêm Đài bước nhanh, lúc này đã xuống được bốn, năm bậc cầu thang.

Cậu cười tinh quái: “Bột nhão Xương Bồ, lan Bôn Tử và rễ Sô Đỏ, ghép lại với nhau là ‘bùn bôn đan’*.

Cô ngốc ạ, thế mà cũng không hiểu, còn giả vờ là người trong nghề nỗi gì?”

*Bột nhão Xương Bồ /泥菖蒲, phát âm là “ní chāngpú”; lan Bôn Tử/奔子栏, phát âm là “bēn zi lán”; rễ Sô Đỏ/丹参,phát âm là “dānshēn”.

Ghép ba chữ đầu lại sẽ là “ní bēn dān”, đồng âm với 你笨蛋/ “Nǐ bèndàn”, có nghĩa là ‘bạn là đồ ngốc’.

Chiêm Đài đang mượn tên thuốc để trêu Phương Lam là đồ ngốc.

“Từ xưa đến nay, đã là phương thuốc bí truyền trên giang hồ thì chỉ toàn mấy thứ lừa tiền thôi.

Cô bôi lên miệng vết thương, không sợ uốn ván à?” Chiêm Đài toét miệng cười: “Nếu tôi không thuận miệng bịa ra loại thuốc giả này, cô sẽ ngoan ngoãn để tôi cõng cô sao? Cô lại chả khoe sức, tự leo lên tầng ấy chứ.”

Sau khi đạt được ý đồ, Chiêm Đài cười rạng rỡ, chạy vài bước xuống chỗ ngoặt cầu thang.

Bỗng nhiên, cậu sực nghĩ đến điều gì đó, bèn quay đầu lại nhìn Phương Lam.

“Lục Ấu Khanh, rốt cuộc cô tên là gì?”

Phương Lam thừ người nhìn cậu hồi lâu mới đáp.

“Phương Lam.”.