*Sa Pha Đầu (Cồn Cát) là một quận thuộc địa cấp thị Trung Vệ, Khu tự trị dân tộc Hồi Ninh Hạ, thành phố Ninh Hạ, có diện tích 4633 km2.
Ở đây còn có khu bảo tồn thiên nhiên quốc gia Sa Pha Đầu với những bãi trượt cát tự nhiên lớn nhất Trung Quốc.
“Hàng chục người dân quê ngu muội dốt nát tập trung trong ngôi làng nhỏ lạc hậu và hẻo lánh, ai nấy đều nhìn chòng chọc vào sư phụ tôi.”
“Sư phụ tôi kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay, tuy có mang theo pháp khí bên người, nhưng còn chưa kịp lấy ra thì đã bị đám tín đồ vây đánh, đẩy ngã xuống đất.”
“Bọn họ lột da nguyên một con dê, ngâm nước muối cho rụng lông, sau đó dùng sợi thừng mảnh khâu thành cái túi hình bầu dục, để lại một lỗ nhỏ, rồi thổi thành quả bóng da dê tròn tròn, màu vàng đất, nổi bập bềnh trên mặt nước sông Hoàng Hà màu vàng nhạt, thoạt nhìn giống như xác chết trôi.”
“Tay chân ông bị trói gô với nhau, sau đó bị nhét cả tay chân và bụng vào quả bóng da dê, còn bị khiêng đến cái bàn đá chuyên dành cho việc giết mổ gia súc, chỉ đợi đến ngày hôm sau sẽ bị pháp khí công mang ra làm đạo cụ, rồi bị lấy đi tính mạng, biến thành thây ma yểm chú hồn.”
“Sư phụ tôi luôn tự khoe khoang là người mưu mô thâm hiểm, lại hoàn toàn chẳng ngờ mình sẽ bỏ mạng ở đây.
Ông cực kỳ không cam lòng.”
“May sao, sư phụ tôi vốn thận trọng, lại không cả tin, chưa bao giờ để lộ thân phận của mình với bên ngoài.
Đám tín đồ của đại sư khí công thấy sư phụ tôi đã bị trói chặt thì yên tâm đi ăn uống vui vẻ, bỏ lại một mình ông trên bàn đá chờ chết.
Sư phụ tôi chịu đựng đến đêm khuya, khi tất cả đám tín đồ về phòng đi ngủ, thấy xung quanh quanh không có ai, cuối cùng ông mới mở những ngón tay dính chặt vào nhau ra.
Trong kẽ ngón tay ông có kẹp mồi lửa, ông cẩn thận giữ chúng trong lòng bàn tay.
Mặc dù tay chân bị trói chặt, nhưng cũng may là lòng bàn tay vẫn tạm thời có thể khép lại.”
“Ông xoa mạnh hai lòng bàn tay với nhau.
Một ngọn lửa nhỏ màu xanh lập tức bùng lên.
Ông dẫn ngọn lửa đến các đầu ngón tay, đốt cháy sợi dây thừng bằng da dê đang trói cổ tay và cổ chân mình.”
“Sư phụ tôi bị trói mấy tiếng đồng hồ nên chân tay đã tê cứng, phải khôi phục lại một lúc mới gắng gượng xuống đất được.
Đêm tháng Tám, vầng trăng tròn treo trên bầu trời, rắc ánh bạc xuống con đường mòn trong thôn.
Sư phụ tôi chạy bán sống bán chết trong ruộng lúa mì dưới ánh sáng mờ nhạt đó.”
“Lúa mì đang vụ thu hoạch, những bông lúa trĩu hạt thỉnh thoảng lại quẹt qua bắp đùi đang chạy trối chết của ông, khiến ông đau đến nỗi co rúm lại.
Sư phụ tôi đã chạy ra khỏi thôn, nhưng vẫn không dám dừng chân, cứ chạy thục mạng về phía bờ sông Hoàng Hà.”
“Đường tỉnh nằm ngay bên cạnh sông Hoàng Hà, ông cứ đợi ở đó đến sáng, tự nhiên sẽ có xe cộ chạy qua.”
“Nhưng đêm hôm đó, ông hoảng quá nên không nhìn rõ đường, tìm thế nào cũng không thấy con đường tỉnh bên cạnh bờ sông, mà lại lao vào một khu nghĩa địa bỏ hoang.”
“Đáng lí ra không nên có một khu nghĩa địa lớn như vậy.
Dưới ánh trăng bạc, những nấm mồ lớn nhỏ đều không có bia mộ nằm bạt ngàn, trông như thể núi bánh bao màu trắng trùng điệp, trải dài tít tắp.” Chiêm Đài nói.
“Về sau sư phụ tôi kể rằng ông đã lạc vào núi Bạch Hổ*.”
*Núi Bạch Hổ là tên một ngọn núi trong tiểu thuyết "Tây Du Ký" của Ngô Thừa n, là nơi cư ngụ của Bạch Cốt Tinh.
Khi bị Đường Tăng hỏi, Bạch Cốt Tinh đã nói: "Sư phụ, đây là núi Bạch Hổ vô cùng hiểm trở."
“Cô biết núi Bạch Hổ không? Yêu tinh ba lần đội lốt người để trêu Đường Tam Tạng trong bộ phim truyền hình mà mọi người dân Trung Quốc đều biết, Bạch Cốt Tinh đấy.”
Phương Lam ban đầu còn đang rất hồi hộp, nhưng khi nghe đến ‘Bạch Cốt Tinh’, không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi buồn cười, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Chiêm Đài dịu dàng nhìn cô, bàn tay giấu dưới gầm bàn khẽ cử động, như muốn nhẹ nhàng vuốt ve những lọn tóc khô cứng của cô.
Song cuối cùng, cậu vẫn kìm lại được.
“Là Bạch Cốt Tinh thật đấy.” Cậu nói tiếp, “Sư phụ tôi tháo chạy.
Ngoài mồi lửa giấu trong tay ra, ông không còn pháp khí nào bên người.
Ông không tài nào thoát ra khỏi nghĩa địa đó, mới đầu còn tưởng rằng mình bị ‘ma đưa’*.”
*Ma đưa là hiện tượng bị lạc mất phương hướng khi đi đường vào ban đêm.
“Ma đưa cũng chẳng có gì to tát, chẳng qua chỉ là đám ma nhãi nhép lại ‘nhây’, muốn ‘vuốt râu hùm’ cho vui.
Sư phụ tôi vốn dĩ tâm địa bất chính, lại đang lúc sa cơ, nên dễ bị đám này trêu chọc nhất.”
“Nếu đã bị ma đưa, đi lòng vòng mãi không ra được thì đừng đi nữa là xong.
Sư phụ tôi bèn dừng bước, ngồi luôn xuống đất, không đi đâu hết, đợi đến khi trời sáng rồi lên đường tiếp.”
“Ông đã chạy suốt một đêm, tinh thần rất căng thẳng, lúc này vừa thả lỏng một chút liền thấy buồn ngủ.
Ông mơ màng dựa vào vào một ngôi mộ nhỏ chợp mắt, thế mà lại ngủ quên trong nghĩa địa đó.”
“Sư phụ tôi ngủ rất chập chờn, chỉ một lát đã mở mắt ra.
Có điều, ngay khi ông mở mắt ra thì thấy một người ngồi đang thẳng trước mặt, hai mắt nhắm chặt.”
“Sư phụ tôi hét lên kinh hãi, cố giữ bình tĩnh và quay đầu lại nhìn, mới phát hiện hóa ra không chỉ có một người ngồi trước mặt ông, mà trước mỗi ngôi mộ trong khu nghĩa địa hoang này đều có một người đang ngồi khoanh tay trước ngực và nhắm mắt, giống hệt tư thế của ông lúc ngủ, cứ như thể đồng loạt bắt chước ông ngủ vậy.”
“Sư phụ tôi sợ đến nỗi hồn xiêu phách lạc, vừa lăn vừa bò, vừa trèo lên mồ mả cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước.
Nào ngờ, giây phút ông bò dậy, những người ngồi trước mộ đồng thời mở mắt ra, thoáng cái cũng đứng lên đuổi theo ông sát nút.”
“Sư phụ tôi chạy được vài bước, lại liếc thấy đám kia vẫn đuổi theo sau.
Nhưng sau vài lần liếc mắt, ông đã nhận ra vấn đề.
Bất luận cái đám đuổi theo ông là thứ quái quỷ gì thì chắc chắn cũng không phải là người.”
“Động tác và cử chỉ của chúng đều vô cùng quái dị, như thể mỗi động tác bị chia thành vô số động tác nhỏ, mỗi cánh tay, mỗi cái chân đều do vô số đoạn ngắn ghép lại.
Bước đi của chúng không linh hoạt, giống như con rối được điều khiển bằng dây.”
Phương Lam cau mày hỏi: “Giống người máy hả?”
Chiêm Đài tỏ ý khen cô: “Đúng rồi, giống người máy.”
“Sư phụ tôi chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ, nên không khỏi dừng bước.
Có điều, ông đứng yên, đám kia cũng tới tập dừng lại, đứng ngây như phỗng trước mặt ông.”
“Sư phụ tôi càng bạo gan hơn.
Ông đi tới trước mặt đám kia rồi cẩn thận quan sát.
Vẻ ngoài của chúng không chút sơ hở, khuôn mặt người sống được tạo nên một cách hoàn hảo, tinh xảo đến độ thấy rõ cả lỗ chân lông và lông măng.
Phải cái, bọn chúng đều không có hơi thở.”
“Sư phụ tôi ngẫm nghĩ chốc lát, chỉ có thể nghi ngờ rằng đám này bị yểm chú hồn nhưng thất bại.
Tuy hồn phách đã nhập vào thân xác nhưng lại không thể cử động tự nhiên, cho nên mới có động tác kỳ quái thế kia.”
“Sau khi hiểu ra được điều đó, sư phụ tôi khịt mũi khinh thường.”
“Nhưng tiếng khịt mũi đó chẳng khác gì quả bom kích hoạt thuốc nổ.
Ngay sau đó, hàng chục xác chết sau lưng ông đột nhiên phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, vung cánh tay như máy móc, bổ nhào vào người ông.”
“Sư phụ tôi không kịp đề phòng, thế là bị đè xuống đất, hai mắt nổ đom đóm.
Trong cơn hoảng loạn, bản năng sinh tồn trỗi dậy, trên tay ông vừa khéo còn sót lại một cái mồi lửa.
Ông xoa hai lòng bàn tay vào nhau, đánh lên ngọn lửa, rồi vô thức giơ về phía đám xác chết đang đè lên người mình.”
“Chiêu này chẳng qua là hành động bảo vệ tính mạng trong tình thế cấp bách, nhưng trời xui đất khiến thế nào lại vô cùng hiệu quả.”
“Ánh lửa vừa mới sáng lên, những xác chết đè trên người sư phụ tôi tức thì sụp đổ thành bùn trước mặt ông và chảy thành một vũng nhầy nhụa.”
“Giống như sô cô la tan chảy giữa mùa hè, lại càng giống cây nến nhũn ra dưới nhiệt độ cao.”
“Đó là lớp sáp mỏng bên ngoài xác chết không bị thối rữa.” Chiêm Đài nói: “Và, dưới lớp sáp đó là những bộ xương trắng.”.