*Phố Trường Phong là tên một con phố buôn bán ở Thái Nguyên, tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc.
Trên đường Trường Phong có một quán trà khá lâu năm, Phương Lam ngồi ở chiếc bàn vuông kê chính giữa quán, mặt mày xinh đẹp nhưng nét mặt thờ ơ, cả người toát lên hơi thở lạnh lùng cô liêu.
Cô mặc bộ đồ đen tuyền, quần áo gọn gàng, vành tai trắng nõn được tô điểm bởi đôi khuyên tai hình huyên Bạch Cốt.
Quán xá nhộn nhịp, khách khứa tụm năm tụm ba ngồi uống trà tán gẫu, dường như không hề để ý đến Phương Lam đang ngồi giữa quán.
Cô cười mỉa một tiếng.
Với sắc đẹp tuyệt trần này của cô, bình thường ở nơi công cộng thì đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, nhưng khi đến đây lại không có ai để ý đến, dù cô ngồi ở vị trí bắt mắt như này.
Ông chủ quán trà là kẽ lõi đời, thấy cô không nói gì, ông ta cũng không chủ động đến làm phiền, chỉ thỉnh thoảng đến châm hai lần nước trà.
Phương Lam là người rất chịu khó học hỏi, cô nhấp một hớp trà, động tác từ tốn nhã nhặn, ống tay áo màu đen hơi trượt xuống để lộ ra chiếc vòng Càn Khôn đen nhánh trên cổ tay mảnh khảnh trắng nõn.
Bên trong quán trà vừa nãy còn huyên náo, đột nhiên không hẹn mà cùng im phăng phắc khi cô để lộ cổ tay.
Phương Lam thản nhiên như không, vẫn cầm chén trà lên tiếp tục uống.
Chỉ là một bình trà Phổ Nhị bình thường, mà trông lại như đang uống một bình rượu ngon.
Cảnh tượng này thật sự quá quen thuộc.
Phương Lam cười khổ trong lòng, cảm thấy cuộc đời của mình chẳng khác gì một câu chuyện cười.
Thử hỏi có ai giống như cô không? Từ năm 20 tuổi đã luôn mải miết đi tìm người, và liên tục bị giày vò bởi sự mất mát?
Đến nay, cô đã có kha khá kinh nghiệm đi tìm người, còn học được không ít “chiêu” từ Chiêm Đài.
Bình thường cậu tìm cô như thế nào, bây giờ cô liền tìm cậu y như vậy.
Muốn bắt giặc thì phải bắt tướng giặc trước, đây là cô học theo cách của cậu lúc ở Thâm Quyến, rêu rao khắp nơi để gây sự chú ý, tự chặn hết đường lui để tìm cơ may sống sót.
Nhưng hồi đó, Chiêm Đài thật sự có bản lĩnh, còn cô hiện giờ hoàn toàn chẳng có năng lực gì, chẳng qua chỉ dựa vào lời nói suông, dùng "Không thành kế" mà thôi.
Dáng vẻ cô vô cùng cao ngạo, mái tóc ngắn để lộ vành tai mượt mà, đôi khuyên tai huyên Bạch Cốt nhẹ nhàng lay động theo từng cử động cúi đầu hay ngẩng đầu của cô.
"Ông chủ à." Phương Lam nhẹ giọng nói "Quán trà này của ông, đông vui thật đấy nhưng lại thiếu đi cái nét tao nhã.
Có muốn tôi góp vui bằng tiếng huyên không?"
Giọng cô biếng nhác mà lơ đãng, nước trà không làm người say, nhưng cô lại như đang say rượu, sóng mắt đong đưa, dáng dấp yêu kiều, mỗi cử chỉ đều mang theo vẻ quyến rũ khó cưỡng lại.
Quán trà lặng ngắt như tờ.
Ông chủ quán vừa đến châm trà khẽ chau mày, lại không biết nên đối đáp thế nào.
Một người đàn ông to con với cái tròn vo chợt bật cười, làm dịu bầu không khí.
Hắn cầm đĩa lạc và hạt dưa đặt lên bàn của cô, lại quan sát sắc mặt của cô bằng ánh mắt kinh ngạc xen lẫn vẻ đề phòng, rồi toét miệng cười nói: "Ngồi uống một mình chán mớ đời.
Cô không ngại cho tôi ngồi cùng bàn chứ?"
Phương Lam cụp mắt, mỉm cười không nói gì.
Người nọ liền yên tâm ngồi xuống cách cô vừa phải, và thử dò hỏi: "Không biết quý danh của cô đây là gì, là người của môn phái nào?"
Phương Lam cất giọng lanh lảnh, chẳng buồn giấu giếm, mặc dù không lớn nhưng đủ để mọi người trong quán trà đều nghe thấy rõ.
"Tôi họ Lục, tên chỉ một chữ Di.
Môn phái Âm Sơn Thập Phương, ở Không Đồng, Cam Túc."
Cảnh tượng này thật quen thuộc, dường như thời gian đang quay ngược trở lại trước kia.
Có điều, người đang ngồi trước mặt cô lúc này không phải là người khi đó.
Lời nói của cô mới kiêu ngạo làm sao.
Một cô gái xinh đẹp động lòng người, lại xuất hiện một mình trong quán trà nhỏ, là nơi nghe ngóng thăm dò tin tức của danh sĩ các môn phái, còn tự xưng là nữ yêu của tà giáo, cực kỳ vênh váo ngông cuồng, điều này khiến người khác không tài nào hiểu nổi.
Người đàn ông phá lên cười, nói: "Cô Lục can đảm đấy.
Không biết hôm nay cô đến Long Thành của tôi, là để báo ơn hay để trả thù?"
Phương Lam khẽ hé môi son, nói nhẹ tênh: "Tôi đang tìm người.".