Bóng Ma Trong Mây

Chương 111: Kênh Tây Kiền






*Kênh Tây Kiền: Con kênh nằm phía tây của tỉnh Hồ Bắc.

Chiêm Đài liền siết chặt bàn tay.

Bàn tay Phương Lam được bao bọc trong lòng bàn tay cậu, cô lập tức nhận ra sự thay đổi này, vội nói ngay khi cậu còn chưa lên tiếng, với vẻ mặt tươi cười: "Thả thả chứ ạ...!Đương nhiên là thả phải thả chứ ạ."
Ông Lâm xuất hiện đúng lúc như vậy, chứng tỏ ông đã để ý việc họ tiếp xúc với yêu tinh cá từ lâu, và vẫn luôn bí mật theo dõi họ.

Chẳng qua, ông và Chiêm Đài vốn định tương kế tựu kế, nhưng không ngờ rằng cô sẽ vạch trần bí ẩn của yêu tinh cá.

Phương Lam thầm oán trách trong lòng, nhưng vẫn không thôi diễn kịch: "Toàn người mình cả.

Trước đây, cháu cũng không ngờ yêu tinh cá lại làm việc cho ông." Cô mỉm cười ngọt ngào, vừa hiền lành lại ngây thơ: "Nói ra thì vẫn là do chúng cháu đã mạnh tay."
Cô khôn khéo lấy lòng ông mà không hề ra vẻ kiêu ngạo, thể hiện đầy đủ cho câu nói "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt" bằng hành động thực tế.

Chiêm Đài vừa bực mình vừa buồn cười, bao nhiêu giận dỗi tích tụ trong lòng, cuối cùng chỉ bực bội cho câu: "Cô khí phách thật đấy?"
Vẫn là ông Lâm mỉm cười thay cậu tìm đường lui: "Việc cô Phương bị thương là điều mà ông thật sự không mong muốn...!Lúc ông đến, cháu đã đánh con cá hồi mắt đỏ đó gần chết."
Ông đưa mắt quan sát Phương Lam một lượt, rồi lấy ra một chiếc vòng gỗ đen nhánh, trơn tròn từ trong tay áo, sau đó đưa cho cô: "Lần đầu gặp mặt, ông tặng cháu vật này coi như là lời xin lỗi."
Phương Lam không dám nhận, mà lén nhìn Chiêm Đài.


Ánh mắt cậu dừng lại trên chiếc vòng màu đen kia một lúc, mới nhoẻn miệng cười.

Chiếc vòng gỗ đen như mực tạo nên một sự tương phản rõ nét với cổ tay trắng nõn mịn màng của Phương Lam, khi đeo lên cổ tay cô sẽ lấp lánh giống như ngọc trai.

Đầu ngón tay của cậu lưu luyến trên cổ tay cô hồi lâu mới chịu rời đi.

"Quà của ông, chúng cháu không dám từ chối." Cậu tự tay nhận chiếc vòng và đeo vào cổ tay cô, "Pháp khí của ông Lâm không phải thứ tầm thường, tôi ước ao bấy lâu mà chả thấy ông tặng gì cho tôi.

Trong khi cô vừa gặp ông thì đã được ưu ái, còn được tặng vòng càn khôn."
Tuy lời nói của cậu có ý trêu đùa, nhưng giọng điệu lại lạnh nhạt gượng gạo.

Cậu nhìn thẳng vào mắt ông với ánh mắt không hề yếu thế, chẳng khác gì một chú báo nhỏ đang giương nanh múa vuốt.

Ông Lâm thản nhiên cười tủm tỉm, không tiếp lời cậu mà chỉ khoát tay nói: "Bọn ác ôn này làm nhiều việc ác, nên diệt sạch, chúng ta không cần phải nương tay.

Nếu cháu đã đến thì ông cháu ta cùng hợp tác đi.

Bẫy đã được bố trí đâu vào đấy, chỉ đợi thu lưới.

Đêm trung thu, chúng ta gặp nhau tại đây nhé!"
Trước khi trở về khách sạn, Chiêm Đài và Phương Lam đi tiễn Hồ Dị ra khỏi thành.

Cô ấy rưng rưng nước mắt ôm lấy cánh tay Phương Lam, cố gắng nài nỉ: "Em không về núi đâu, chị Phương giúp em với, em thật sự không muốn về đâu."
Hồ Dị hoảng loạn cầu xin, cánh tay cô bị cô ấy lắc trái lắc phải, trong lòng chợt dâng lên cảm giác rất khác lạ.

Lần này gặp Hồ Dị, cô ấy gần như đã thay đổi thành một người khác, không còn vẻ ngây thơ hồn nhiên lẫn thông minh lanh lợi trước kia.

Cả ngày cô ấy mang nét mặt hoảng hốt hoang mang, mặc dù ngồi ở đây nhưng lại thả hồn đến tận nơi đâu.

Phương Lam và Chiêm Đài liếc nhìn nhau, lòng càng cảm thấy kỳ lạ hơn.

Sau đó, cậu nhẹ nhàng xách Hồ Dị lên từ sau lưng, tách cô ấy rời khỏi Phương Lam, rồi chau mày nhìn cô ấy, dịu giọng hỏi: "Sao thế? Em mang theo lưới hồn từ xa xôi đến đây giúp anh tìm lời giải đáp, anh biết ơn vô cùng.

Lúc trước gọi em đến đây là vì sợ cá hồi mắt đỏ có âm mưu quỷ kế, anh và A Lam không khống chế được."
"Hiện giờ cá hồi mắt đỏ đã bị ông Lâm thu phục, lưới hồn cũng đã được đưa đến.


Ở Long Thành có nhiều người lắm chuyện, sau này bọn anh còn có một cuộc chiến ác liệt, em ở đây không có lợi cho việc tu hành, bọn anh cũng không thể bảo vệ được em, sao em lại không chịu đi?"
Cậu cúi đầu dò hỏi từng chút một, khuôn mặt toát lên vẻ dịu dàng, đôi mắt hơi cụp xuống.

Hồ Dị dần dần ngừng khóc, nhưng vẫn né tránh ánh mắt của cậu: "Em chỉ không muốn đi mà thôi."
Phương Lam nhanh trí, bèn chạm tay vào Chiêm Đài ra hiệu cho cậu và lập tức cất lời: "Không đi cũng được, phía nam của Long Thành là Hãn Châu, nơi đó có năm ngọn núi sừng sững gọi là Ngũ Đài.”
“Núi Ngũ Đài là nơi địa linh nhân kiệt, từ xưa đã là thánh địa để tu hành.

Nếu em không muốn trở về một mình, vậy đến núi Ngũ Phong chờ bọn chị.

Sau đêm trung thu, chị và Chiêm Đài thế nào cũng sẽ đến đó tìm em, được không?"
Giọng cô chắc như đinh đóng cột, tỏ ý không cho phép từ chối.

Hồ tiên biết cô luôn cứng rắn, dứt khoát, bản thân lại chưa từng có ơn với cô nên không thể cầu xin.

Cô ấy đành cúi đầu, nhân lúc bóng tối mà biến trở lại nguyên hình, sau đó giống như một con mèo dễ thương, lẩn vào sắc đêm rồi biến mất.

"Hồ Dị có vấn đề." Phương Lam nhìn theo bóng dáng hồ tiên, khẽ nói: "Cô ấy không muốn đi, lại không thể nói rõ lý do.

Với tính cách ham ăn háo sắc trước đây của cô bé, nếu muốn mặt dày mày dạn đòi ở lại bên cạnh chúng ta, thì sao không lấy cớ bằng mấy lý do linh tinh như chưa ăn hết món ngon trong thành phố?"
Cô ngẫm nghĩ một lúc, đoạn nói tiếp: "Hơn nữa, lúc dò hỏi cô ấy, vẻ mặt cậu dịu dàng thân thiết, đẹp như thiếu niên nhẹ nhàng bước ra từ trong tranh.

Thay vì ngẩng đầu lên khen với vẻ si mê, cô ấy lại né tránh ánh mắt của cậu, đây chẳng phải là có tật giật mình sao? Cô ấy đã làm chuyện gì mà phải chột dạ?"
Phương Lam nói rất nghiêm túc, nhưng Chiêm Đài lại phì cười, nhìn cô bằng ánh mắt trêu đùa: "Đẹp như thiếu niên bước ra từ trong tranh à? Ồ, A Lam, có muốn lặp lại lần nữa không?"
Bấy giờ, cô mới nhận ra mình đã lỡ lời, hai má đỏ bừng, chưa kịp phản bác thì đã được cậu ôm vào lòng.

"Không có gì đâu." Giọng cậu còn dịu dàng hơn gấp trăm lần khi nói với Hồ Dị, bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc sau gáy cô, "Hồ tiên có bản tính lương thiện, sẽ không làm ra chuyện tày trời gì đâu.

Tôi đoán, có lẽ cô ấy gặp vấn đề trong tình cảm, nên tính cách mới thay đổi đến vậy."
Nếu là vấn đề tình cảm, sao cô ấy lại chột dạ và nhất quyết muốn ở lại bên họ?
Phương Lam không tin, nhưng lại cảm nhận được lời nói của cậu có ý bảo vệ hồ tiên, liền thấy ấm ức.

Cô nén nhịn, cuối cùng vẫn buông lời châm chọc: "Phải rồi, cậu tin tưởng cô ấy nhất còn gì.

Kể cũng đúng thôi, mối tình đầu thuở niên thiếu của cậu chẳng phải là một em hồ ly tinh đắc đạo à, chẳng trách “yêu ai yêu cả đường đi lối về”."
Nụ cười của cậu càng tươi hơn.


Cậu từ từ nâng cằm cô lên rồi kề sát vào má cô, cái trán nóng bừng của cậu chạm vào vầng trán mát lạnh của cô, hơi thở vương vấn bên môi cô: "A Lam có ngửi thấy không? Mùi chua ở đâu mà nồng thế nhỉ? Tôi nhớ rõ vừa nãy đánh nhau, có đá đổ mấy vò rượu, chẳng lẽ là tôi nhớ nhầm, thật ra thứ bị đổ là vại giấm*?"
*Ý Chiêm Đài là Phương Lam đang ghen.

Môi của cậu ấm áp lại ẩm ướt, thoang thoảng hương hoa mai say đắm lòng người.

Cô đưa tay đẩy nhẹ bờ vai vững chắc như bức tường của cậu, vờ vùng ra một cách tượng trưng cho có, sau đó vòng tay ôm lấy eo cậu.

Hóa ra hôn môi lại là một điều tốt đẹp như vậy.

Cô bùi ngùi xúc động, thế nhưng đột nhiên lại nhớ tới một người mà mình không muốn nhớ đến vào thời khắc đẹp đẽ này.

Khi cô và Lục Ấu Khanh bên nhau cũng có những giây phút tình cảm, mỗi cái ôm mỗi nụ hôn đều thuần khiết không vụ lợi, và không tiến xa hơn.

Dù là yêu đương nhưng họ vẫn giữ kẽ, thừa tôn trọng nhưng thiếu ngọt ngào, tuy nhiên vẫn đủ khiến cô say đắm.

Từ khi nào thì họ bắt đầu thay đổi? Có lẽ là từ sau khi bố anh gặp tai nạn giao thông.

Sự tôn trọng trở nên gò bó, ngọt ngào dần chuyển thành khách sáo.

Cho đến tận sau này, mỗi lần bên nhau, cô mới nhận ra giữa họ chỉ có sự lạnh nhạt giấu dưới lớp vỏ bọc quan tâm.

Rốt cuộc anh có yêu cô không?
Nếu người đó thật sự yêu bạn, sao lại khiến bạn phải hoài nghi đến thế?
"Cô sao vậy?" Chiêm Đài nhạy cảm nhận ra cảm xúc của cô không ổn.

Cô lắc đầu mỉm cười, đáp: "Không sao, tôi thấy hơi lạnh.

Chúng ta về thôi.".