Bóng Lưng Nhạt Nhòa

Chương 27: Bắt đầu ở chung




Khi Ngô Hi mang theo khuôn mặt cười rạng rỡ tới cửa nhà Ngô Tử Ý, vừa lúc bị anh bắt quả tang. Ngô Tử Ý đánh giá dáng dấp hớn hở mặt nở hoa đào của cậu, dường như nhận ra cái gì đó, nhất thời tò mò hỏi: “Tiểu Hi, hôm nay là sinh nhật anh, sao em lại vui vẻ như vậy chứ?”

Ngô Hi ngừng cười, mắt đảo một cái, dự định nói dối để đổi chủ đề.

“Anh họ, sinh nhật vui vẻ.” Cậu đưa hộp quà chuẩn bị sẵn cho Ngô Tử Ý, người từ trước đến nay luôn vội vã bóc quà, hôm nay lại không chịu bỏ qua cho cậu.

“Nói mau, đừng hòng gạt anh.” Có đôi khi, trực giác của Ngô Tử Ý rất chuẩn, đoán ra được Ngô Hi nhất định xảy ra chuyện gì đó.

Cũng may Tiêu Ngôn Nam trong nhà bếp bận rộn nghe được động tĩnh liền đi ra giải vây, “Tiểu Ý, hai người định đứng ở cửa nói chuyện nhà sao?’

Ngô Tử Ý kéo Ngô Hi vào, ấn vào sô pha, tự mình ngồi trước mặt cậu, đẩy đẩy Tiêu Ngôn Nam vào nhà bếp tiếp tục nấu cơm. Anh đan tay trước ngực, hai chân bắt chéo, bộ dáng như đang thẩm vấn phạm nhân.

Chủ nhân, chủ nhân, có tin nhắn~

Điện thoại di động của Ngô Hi vang lên tiếng chuông đáng yêu, trước mặt Ngô Tử Ý, cậu chậm rì rì mở máy ra.

Quý Thâm Ngạn: Tối có trở về ăn cơm không?

Khi cậu đang định trả lời, tay đột nhiên trống không, điện thoại bị Ngô Tử Ý cướp mất. Anh ta thấy rõ nội dung của tin nhắn xong, hé ra bộ dáng bí hiểm, sau đó nhanh xong bấm bấm điện thoại rồi mới trả máy lại cho Ngô Hi.

Cậu chỉ sợ anh họ nghĩ ra chủ ý oái oăm gì, vội vàng kiểm tra.

Ngô Hi: Không về.

Quý Thâm Ngạn gửi tin nhắn trả lời.

Quý Thâm Ngạn: À.

“Anh họ, sao anh lại trả lời tin của em như thế?” Ngô Hi bất mãn hỏi.

Ngô Tử Ý thỏa mãn nhìn vẻ mặt cấp bách của cậu, lấy tay đỡ cằm, chậm rãi nói: “Mới vài ngày không gặp, nhanh như vậy đã đối phó được với cậu ta?”

Trong lòng anh hiểu rõ, Ngô Hi sẽ không gạt anh, hơn nữa chắc hẳn cậu vốn muốn nói chuyện này cho anh họ mình.

Quả nhiên cậu sờ sờ mũi: “Chính là… ở bên nhau rồi.” Khuôn mặt cậu vì nói ra chuyện hai người đã xác định quan hệ mà ngại ngùng đỏ bừng lên.

“Quá trình cụ thể anh cũng không bắt em phải báo cáo đầy đủ. Tìm một cơ hội dẫn thằng bé kia về ra mắt người lớn đi.” Người lớn ở đây tất nhiên là chỉ Ngô Tử Ý rồi.

Ngô Hi khăng khăng: “Anh họ, anh đừng dọa người ta chạy mất.”

“Anh không hại em đâu. Vất vả lắm em mới theo đuổi được người ta, anh chỉ muốn giúp em giữ cậu ta mà thôi.”

Ngô Hi sao có thể đơn giản tin tưởng được, còn chẳng hiểu được tâm tư của Ngô Tử Ý, chỉ nghĩ chắc anh muốn xem kịch vui mà thôi.

Đợi khi Tiêu Ngôn Nam dọn xong cơm nước rồi nói chuyện cùng Ngô Hi và Ngô Tử Ý, sau đó vào phòng ngủ gọi người ăn cơm, Ngô Hi mới biết có người khác trong phòng anh họ. Vốn cậu đã thắc mắc sinh nhật anh họ sao chỉ mời mỗi cậu, hóa ra bạn bè của anh đều chơi trong phòng.

Bạn bè của Ngô Tử Ý, Ngô Hi không quen biết, cũng không biết mặt ai. Trên bàn cơm rất náo nhiệt, Ngô Hi ngồi giữa nghe bọn họ trêu chọc qua lại không hiểu gì, vì vậy chỉ trầm mặc vùi đầu ăn cơm.

Nhưng thật ra Tiêu Ngôn Nam ngồi bên cạnh thường cùng cậu nói chuyện đôi cậu, để cậu ăn nhiều thêm một chút, chiếu cố cậu, không muốn cậu cô đơn.

Khi định gắp cua, chiếc đũa của Ngô Hi đụng phải một đôi đũa khác, xem ra hai người đồng thời muốn một con. Ngô Hi ngẩng đầu nhìn người ngồi đối diện.

Cậu vội vàng rút tay về, tìm gắp món khác. Người nọ gặp cua lên, vươn tay về phía Ngô Hi, đặt cua vào bát cậu, “Em ăn đi.”

Đẩy qua đẩy lại không tiện, Ngô Hi còn từ chối sẽ thành bất lịch sự, đành nói cảm ơn.

Từ sau lúc này, Ngô Hi lưu ý thấy người nọ thường nhìn chằm chằm vào cậu, làm cậu thấy thật kỳ quái.

Cũng may bữa cơm diễn ra rất nhanh, đến lúc giải trí tiêu khiển, cả nhóm người tùy ý ngồi trong phòng khách tán ngẫu. Mọi người cùng trò chuyện về tình hình gần đầy, hồi ức thuở đi học.

Ngô Hi đứng ở bên cửa sổ, cầm điện thoại gửi tin.

Ngô Hi: Buổi tối em về nhà, vừa nãy là anh họ em gửi bậy.

Quý Thâm Ngạn: Ừ.

Ngô Hi phát hiện bản thân ở chỗ này một khắc cũng không được, tâm tư bay ra ngoài cửa sổ. Đến khi cậu hồi thần, cậu không khỏi hoảng sợ vì trước mặt đột nhiên xuất hiện một người, cũng may đúng lúc kịp dừng không phát ra thanh âm hốt hoảng.

Là người lúc nãy gắp thức ăn cho cậu. Một người đeo kính gọng đen, bộ dáng nhã nhặn, trông rất đứng đắn.

“Em là gì của Tử Ý?” Người nọ tùy tiện hỏi.

“Em họ.”

“Anh là Trầm Đinh, còn em?” Trầm Đinh ra vẻ quen thuộc từ trước, khiến cậu không thể làm bộ không nghe không thấy, đành phải nói tên mình.

Vốn cậu không hiểu sao người này chủ động nói chuyện với mình, nào ngờ Trầm Đinh trực tiếp nói thẳng.

“Tiểu Hi, em là gay đúng không?” Dùng luôn tên thân mật của cậu, còn vòng vèo hỏi tính hướng, Ngô Hi không có ý hảo cảm nào với người này.

Một quyển sách đập vào đầu Trầm Đinh, Ngô Hi chợt nghe thấy thanh âm của Ngô Tử Ý: “Trầm Đinh, tôi nói cho cậu biết, đừng có động đến em trai tôi.”

Đại khái thấy Ngô Hi vì người ta cuốn lấy, Ngô Tử Ý đúng lúc xuất hiện giải vây.

“Tìm hiểu chút thôi mà, tôi cũng không làm gì.” Trầm Đinh xoa xoa đầu cười mỉa, không chút xấu hổ khi bị vạch trần.

“Anh, em về trước đây.” Dù sao cũng không có chuyện gì của cậu, ăn cũng xong rồi, quà cũng tặng rồi.

Ngô Tử Ý hiểu, không cố giữ cậu lại, dặn dò cậu đi đường cẩn thận.

Trầm Đinh xán tới hỏi Ngô Hi có muốn đi nhờ một đoạn đường không, lại bị Ngô Tử Ý tha đi.

Ra khỏi nhà anh họ, Ngô Hi thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi trở về, cậu nghĩ Quý Thâm Ngạn lúc này hẳn là đang ở nhà. Cậu vào nhà mình trước, nhìn chằm chằm va li trong phòng thật lâu, mới quyết định mở tủ thu dọn hành lý.

Phòng này thuê theo tháng, từ giờ tới cuối tháng còn chút thời gian, cũng không cần thiết nữa. Ngô Hi thoáng cái dọn xong đồ. Cậu chỉ đơn giản mang theo vào món quần áo thường mặc cùng máy tính sang nhà đối diện.

Kêu lên vài tiếng, cửa mở ra.

“Cái kia, em thu dọn đồ đạc một chút.”

Quý Thâm Ngạn nhìn va li trên mặt đất, chủ động kéo vào trong phòng, nghênh đón cậu tới.

Anh đưa cậu vào một gian phòng. Ngô Hi nhìn bên trong, không giống như không có người ở, vừa nhìn đã biết được lau dọn qua, không còn bụi bặm chồng chất. Chắc là sáng nay Quý Thâm Ngạn đã quét tước.

Hành động này của anh khiến trong lòng cậu trào lên chút thỏa mãn.

“Sau này em ở phòng này, anh đã kéo mạng sang rồi. Phòng tắm chỉ có một, dùng chung. Bình thường anh tắm trước khi ăn cơm, thời gian khác của em.”

“Ừ.”

Hôm nay, cậu và Quý Thâm Ngạn bắt đầu chính thức ở chung, vừa khẩn trương vừa hưng phấn, mang theo chờ mong tốt đẹp.