Thuỷ Du vừa đi tên đường vừa suy nghĩ. Cô nhớ lại những lời nói của An Tường đêm hôm qua:
- Hay là anh ấy bị thất tình.
- Này, cậu không đưa được một lý do nào hợp lý hơn sao? Anh ấy trước giờ đâu có yêu một người con gái nào thật lòng đâu.
- Thì tớ chỉ dựa trên những biểu hiện của anh ấy mà đoán thôi. Làm sao mà tớ biết chắc được.
- Hỏi cậu đúng là một điều ngu xuẩn mà. Thôi khỏi, cậu đúng là vô dụng. Tớ về đây.
Giờ nghĩ lại cũng thấy có lý lắm. Thuỷ Du thở dài thườn thượt. Cô đang tính đi đến cô nhi viện. Cũng khá lâu rồi cô không về đây. Cô rất muốn gặp lại các Sơ, mấy đứa nhỏ và cả Duẫn Kỳ nữa. Nhưng có lẽ giờ cô ấy đã đi làm rồi. Chắc thuỷ Du phải chờ dến tối mới gặp được.
Khi gần tới nơi Thuỷ Du thấy có một người lạ đang đứng ở phái trước cổng. Cậ ta đứng loay hoay mãi, chần chừ không vào. Thuỷ Du liếc nhìn bộ đồ trên người cậu ta. Là đồng phục học sinh của trường “ Đại An”. Ngôi trường hồi nhỏ Thuỷ Du đã học. Nếu cậu ta mang bộ dồng phục này thì nhất định chỉ đến gặp một người. Thuỷ Du từ từ bước lại gần:
- Cậu đến tìm Từ Dung sao?
Cậu ta giật mình quay lại. Trông cậu ta cũng khá đẹp trai sáng láng. Là học sinh trường Đại An thì gia thế cũng không phải dạng vừa.
- Cô là ai?
- Tôi hỏi cậu trước cho nên cậu phải trả lời tôi trước.
- Phải.
Thuỷ Du đưa tay nhìn đồng hồ:
- Không phải giờ này là giờ học của mấy nhóc sao?
- Nhóc? Này, Nhìn cô cũng đâu có lớn hơn tôi mấy tuổi đâu mà dám gọi “nhóc” hả? Muốn chết sao?
Thuỷ Du nghĩ thầm: Đúng là giọng điệu của mấy tên thiếu gia hách dịch.
- Từ Dung nó đi học rồi, không có ở nhà. Cậu đến trường tìm nó đi.
Cậu ta cười khỉnh:
- Này, chị có phải là người quen của Từ Dung không vậy? Cậu ấy đã không đến trường mấy ngày nay. Chẳng lẽ cô không biết.
Thuỷ Du ngạc nhiên:
- Sao?
- Đúng là nói chuyện với cô đúng là phí thời gian. Đầu óc rỗng tuếch.
- Này, Đông Phong, cậu đến đây làm gì?
Cả hai người đều quay lại theo hướng phát ra tiếng nói. Từ Dung từ xa chạy lại. Gương mặt sợ hãi khi thấy Thuỷ Du.
- Chị!
Thuỷ Du khoanh tay ra lệnh cho cô bé:
- Đi theo chị!
Từ Dung mặt mày nhăn nhó miễn cưỡng đi theo sau. Không quên để lại cho Đông Phong một cái lườm nguých.
- Nói đi!
- Nói gì chị?
- Em muốn chị nổi điên lên rồi mới chịu nói sao?
Từ Dung cúi đầu im lặng, mặt buồn rười rượi.
- Tại sao em lại không đi học. Em cũng biết rằng vào học trường đó là ước mơ của em kia mà. Cho nên em mới học ngày, học đêm để nhận được học bổng vậy mà cuối cùng thì sao…
Từ Dung vẫn cúi đầu, cô bé rơm rớm nước mắt. Thuỷ Du hạ giọng:
- Nói đi, lý do là gì.
Từ Dung năm nay mười tám tuổi, là học sinh trung học. Cô nương tựa ở cô nhi viện từ khi còn rất nhỏ. Từ Dung là một cô bé thông minh, học giỏi lại rất xinh đẹp gống như cái tên của cô. Từ Dung nhận được học bổng toàn phần khi tham gia cuộc thi do trường Đại An tổ chức. Ngôi trường chỉ dành cho con cái của đại gia.
- Em bị bọn họ đe doạ. Họ bảo nếu em không nghỉ học thì sẽ gây khó dễ với cô nhi viện.
Từ Dung ngập ngừng nói tiếp:
- Ở trường không ai đứng ra bảo vệ em cả, ngay cả thầy cô. Ai cũng nhìn em như cái gai trong mắt. Họ bảo một đứa như em thì không có quyền học giỏi.
- Là ai nói?
- Mẹ của Tử Chi. Nhà cậu ấy giàu lắm. Cậu ấy không phải động tay vào bất cứ cái gì. Cậu ấy luôn xếp vị trí đầu tiên cho đến khi em vào học.
- Rồi sao?
- Cậu ấy dựng chuyện là em quay bài và còn đánh cậu ấy khi bị phát hiện nên …
- Em mới bị đuổi học.
- Em không có quay bài, em thật sự không có. Cậu ấy thậm chí còn đánh em thế mà cậu ấy lại bảo là chính em đánh cậu ấy. Mẹ cậu ấy đang làm ầm lên vì dám đánh con bà ta. Bà ta bảo không những khiến em bị đuổi học mà còn phải tống em vào tù. Em rất sợ.
Thuỷ Dung ôm nhẹ Từ Dung vào lòng vỗ về:
- Em đừng lo, mọi chuyện sẽ không sao đâu.
Trong lòng Thuỷ Du vô cùng phẫn nộ trước sự cậy quyền ỷ thế, ép bức kẻ khác của mẹ con nhà Tử Chi.
Thỷ Du ngồi trên ghế đá đợi Duẫn Kỳ. đồng hồ đã điểm quá giờ mà không thấy bóng dáng cô đâu. Thuỷ Du bắt đầu lo lắng không yên. Từ phía xa, thấy bóng dáng của Duẫn Kỳ là Thuỷ Du mừng khôn xiết.
- Duẫn Kỳ, sao cậu tan ca muộn thế?
- Thuỷ Du là cậu sao?
- Ừ, là tớ đây. Ngay cả tớ mà cậu còn không nhận ra sao?
Duẫn Kỳ nghĩ ngợi một hồi lâu rồi cô lấy hết can đảm để nói:
- Thuỷ Du, tớ xin nghĩ việc rồi.
- Tại sao?
- Tại vì tớ không thích công việc đó nữa.
- Tại sao lại không thích nữa?
Duẫn Kỳ không đáp lại cuâ hỏi của Thuỷ Du, cô giữ im lặng. duẫn Kỳ lấy hết can đảm nói hết những gì mình nghĩ:
- Mình biết nhờ cậu tớ mới có được công việc tốt, nhờ cậu tớ mới được tổng giám đốc để ý tới. Tớ thật vô dụng quá phải không?
- Mình xin lỗi. Mọi chuyện là lỗi do mình. Mình không nghĩ đến cảm xúc của cậu. Mình cũng đã nói dối cậu suốt mấy năm qua.
- Không, tớ không để bụng chuyện đó. Chắc chắn cậu có lý do riêng.
- Thế tại sao cậu lại xin nghĩ việc? Lý do là gì?
Duẫn Kỳ với Trí Mân đang hẹ hò với nhau. Cả hai đang rất hạnh phúc. Nhưng khi biết được Thuỷ Du là em gái Trí Mân cô đã tự động nói lời chia tay với anh. Cô nghĩ tại vì mình là bạn của Thuỷ Du nên mới được Trí Mân để mắt tới. Với lại cô cũng không muốn Thuỷ Du phải khó xử vì cô nghĩ một kẻ hèn mọn như cô thì làm sao mà mơ cao được. Cô muốn giữ tình bạn đẹp giữa cô và Thuỷ Du cho nên cô mới làm vậy. Mặc dù rằng cô rất đau khổ.