Bông Hồng Tuyết

Chương 46




-     Duẫn Kỳ cậu bị sao thế?

Thuỷ Du hốt hoảng khi thấy Duẫn Kỳ mặt mày nhợt nhạt, tóc tai rối bù xù.

Sau một hồi tra khảo thì Duẫn Kỳ cũng chịu nói ra. Chuyện là cô bị một tiểu thư nhà giàu nào đó cho người cảnh cáo Duẫn Kỳ. Vì cô ta thấy suốt ngày Trí Mẫn luôn quan tâm và giúp đỡ Duẫn Kỳ. “Lại ba cái trò cũ rích”. Cũng may là bọn chúng chỉ dừng lại ở mức cảnh cáo chớ nếu bọn chúng đi xa hơn nữa thì có lẽ đã không còn toàn thây. Duẫn Kỳ phải năn nỉ lắm Thuỷ Du mới chịu bỏ qua. Vừa bực tức nhưng Thuỷ Du cũng cảm thấy mừng thầm. Không ngờ vô tình mà cô mai mối được một hoàng tử với một lọ lem. 

_____________________

Mấy hôm nay, Thuỷ Du tan làm là thấy Tiêu Lâm đã đứng ngoài chờ sẵn. Chàng trai với dáng vẻ ngây ngô, thư sinh này cứ cương quyết sẽ đưa đón Thuỷ Du. Ashton thì cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh đến gặp Tiêu Lâm bảo là đừng có gần gũi với Thuỷ Du quá, người làm bạn trai như anh sẽ không hài lòng. Chuyện anh tự nhận là bạn trai Thuỷ Du đã bị Tiêu Lâm tố giác trước mặt cô. Hôm sau cô đến gặp anh hỏi tội thì anh lại nói:

-     Anh đâu có nói vậy, nếu có nói thì nói làm chồng luôn chớ ai bảo làm bạn trai làm gì.

-     Anh còn dám nói…

Thuỷ Du vừa nói vừa đá vào chân Ashton một cái rõ đau cho bõ tức. Ashton ôm lấy chân la oai oái. Biết rõ thế nào Ashton cũng dùng vũ lực kiểu này thế mà anh vẫn không tránh được. 

Tối hôm đó Ashton sẽ định đưa Thuỷ Du đến công viên mà hồi nhỏ hai đứa thường hay tới. Nhưng đến khi ra xe, lấy điện thoại ra gọi cho cô thì anh mới phát hiện mình đã để quên điện thoại ở công ty cho nên anh phải quay ngược lại.

Trời cũng đã tối, mọi người trong công ty đã sớm ra về. Bên trong điện cũng đã được tắt, không gian im lìm đến đáng sợ. Ashton bước đi bình thản. Đến phòng, anh bật đèn lên cho sáng rồi tiến đền bàn lấy điện thoại cho vào túi. Đang quay lưng bước ra thì điện bỗng tắt một cái phụt. Kèm theo đó là một tiếng hét thất thanh của một người con gái.

-     Giọng đó…là của Thuỷ Du

Ashton lấy ánh sáng điện thoại rọi đường, chạy một mạch hường đến nơi âm thanh đó phát ra. Anh lo lắng cho Thuỷ Du, không biết cô có đang gặp phải nguy hiểm gì không? Dười ánh đèn lờ mờ của chiếc điện thoại, bóng của người nào đó dần dần hiện lên. Tiếng la mỗi lúc một rõ dần.

-     Á…

-     Có chuyện gì thế?

Vừa nghe có giọng người là cái bóng đen ấy vụt lao tới. Ashton lúc này mất thăng bằng cộng thêm cái ôm đột ngột từ cái bóng ấy nên cả hai đã ngã xuống, cái bóng ấy nằm đè lên người anh. Lúc này thì đèn bỗng nhiên sáng lên. Ashton đau êm ẩm cả người. cô gái ấy vẫn đang ôm anh thật chặt. “Đúng là cậu ấy rồi”. 

-     Vẫn chưa chịu dậy sao?

Thuỷ Du cũng muốn đứng dậy lắm nhưng thật là cô không biết đối mặt với anh như thế nào. Thật là, sao số cô luôn xui xẻo vậy chứ. Đã gần về rồi mà còn xảy ra tình huống nảy, rõ à đau đầu với nó mà. Cô đã vốn rất sợ ma rồi vậy mà ông trời còn đùa giỡn với cô nữa.

Trong tình cảnh này cô muốn đào cái lỗ chui xuống cho rồi không thì còn cách nằm im bất động như bây giờ. 

-     Vậy ra là cô thích như vậy. Được

Ashton vừa nói vừa choàng tay ra sau Thuỷ Du, đỡ lấy phần lưng cô rồi lật cô sang một bên. Bây giờ anh lại là người nằm trên còn Thuỷ Du thì vẫn đang bị đè nghiến phía dưới sàn. Thuỷ Du cố cựa quậy để thoát khỏi bàn tay rắn chắc của Ashton:

-     Bỏ tôi ra.

Ashton với vẻ mặt đùa giỡn, anh mỉm cười nói:

-     Không phải cô thích thế này sao?

-     Thích cái đầu anh đấy. Bỏ ra, anh đang làm tôi đau đó. 

Thuỷ Du cố hết sức vùng vẫy. Ashton thì vẫn tiếp tục trêu chọc cô:

-     Mà nhìn kĩ, cô cũng hấp dẫn lắm đấy.

-     Cái gì? Anh chết chắc rồi.

Thuỷ Du lấy đầu mình đánh mặt vào đầu Ashton  làm anh ta phải buông tay mình ra để ôm lấy cái đầu thương tích của mình. Thuỷ Du nhân cơ hội đó ngồi dậy, không những thế cô còn nắm lấy tai Ashton mà kéo như một cách trừng phạt vì dám trêu chọc cô. Mặc cho Ashton rối rít xin tha nhưng cô vẫn tiếp tục nắm lấy tai anh với vẻ thích thú, thoả mãn.

-     Hai người đang làm cái quái gì vậy?

Thuỷ Du và Ashton giật mình bởi một giọng nói vang lên. Đằng sau là Vũ Tiên đang nhìn hai người đằng đằng sát khí. Cô ta vô cùng tức giận khi thấy  cảnh tượng này. Hành động đỡ Thuỷ Du đứng dậy của Ashton làm càng cho cô ta càng điên tiết lên. Nhưng cô ta không dám lên tiếng trước Ashton vì bởi lẽ cô không là ai cả. Cô ta chỉ dựa trên những lời mong muốn làm con dâu của mẹ Ashton và vài cử chỉ thân mật hơn những người phụ nữ khác mà tưởng bở rằng Ashton thích mình.

Ashton vô cùng ngạc nhiên, anh lạnh lùng hỏi Vũ Tiên:

-     Chuyện đó thì liên quan gì đến chị?

Vủ Tiên cứng đờ cả họng, không nói được gì. Cô ta nhìn Thuỷ Du như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Thuỷ Du nãy giờ vẫn không nói gì. Nếu Vũ Tiên trừng mắt nhìn cô thì Thuỷ Du đây cũng không sợ né tránh ánh mắt ấy. 

Thấy mình như người thừa thãi và cũng không dám làm loạn trước mặt Ashton nên cô ta tức tối quay lưng bước đi. 

“ Thuỷ Du, con nhỏ chết tiệt”

Ashton sau đó đưa Thuỷ Du đến công viên. Cô ngạc nhiên khi anh lại biết chỗ này. Anh nói dối cô là vô tình xem được trên mạng. Câu trả lời vô lý thế mà Thuỷ Du cũng tin là thật. 

Thuỷ Du ngập ngừng hỏi Ashton mối quan hệ giữa anh và Vũ Tiên. Anh nói đó chỉ là mối quan hệ xả giao, hợp tác làm ăn giữa hai bên. Không hiểu sao câu trả lời của Ashton làm cho Thuỷ Du vui mừng đến vậy. Cô vô tình để lộ nụ cười thích thú của mình. Thấy nụ cười của Thuỷ Du làm Ashton cũng bật cười theo:

-     Này, cậu đang ghen phải không?

Thuỷ Du giật mình trước câu hỏi của Ashton, cô chối đây đẩy:

-     Làm gì có, anh đừng ảo tưởng.

-     Thật chứ.

-     Tất nhiên là thật.

-     Vậy sao

Ashton rời khỏi xích đu. Anh quì xuống trước Thuỷ Du đang ngồi trên cái xích đu bên cạnh, nói:

-     Nhưng tớ sẽ ghen đấy, cho nên sau này cậu đừng gặp gỡ người đàn ông nào khác.

Thuỷ Du không biết nói gì trước lời nói của Ashton. Cô cứ ngẩn người ra nhìn anh chằm chằm. 

-     Tớ yêu cậu.

Vừa dứt lời nói, Ashton chưa kịp để cho Thuỷ Du định thần lại đã trao cho cô một nụ hôn. Lần này, cô tự động nhắm mắt. Cô tự động choàng tay ra sau ôm lấy cổ của Ashton như không muốn để anh rời xa cô.