Cả đêm hôm ấy Thuỷ Du ngủ không được, cô nằm lăn qua, lăn lại có khi còn tủm tỉm cười một mình. Đôi khi hứng chí còn bật cười thành tiếng. Chưa bao giờ Thuỷ Du có cảm giác lạ lùng đến thế. Nụ hôn ấy cũng là nụ hôn đầu tiên của đời cô. Nhiều khi cô cũng đã mơ tưởng đến nụ hôn đầu đời của mình diễn ra lãng mạn đến chừng nào nhưng không ngờ nó lại đến quá đột ngột và bất ngờ như vậy. Đã thế lại là một anh chàng vô cùng đẹp trai như Ashton nữa chứ.
Thuỷ Du không biết phải đối diện với Ashton thế nào. Cứ nhìn thấy anh từ đằng xa là cô cứ trốn nhui trốn nhủi. Không ngờ trong lúc trốn tránh thì lại vô tình đụng phải anh. Bỗng nhiên hôm nay, cô đứng trước anh hiền lành như một con nai nhỏ. Anh nói gì cô cũng ngoan ngoãn nghe theo. Cô ít nói hơn mọi khi, chỉ biết cúi đầu ngại ngùng, không dám nhìn thẳng vào mắt Ashton. Ashton nhìn điệu bộ của Thuỷ Du mà không nhịn được cười. Anh trêu chọc cô là như “một chú hề mũi đỏ” vì đụng phải anh lúc nãy. Thuỷ Du đang nằm gọn trong vòng tay anh thì liền bực tức xô anh ra ngay. Cô lập tức trở lại Thuỷ Du “hổ báo” thường ngày. Cô chưởi anh một trận té tát vì dám ví cô như chú hề. Thuỷ Du tức tối bỏ đi. Ashton nhìn theo cô rồi lại phì cười:
- Như thế mới là Thuỷ Du chứ
“Cái tên ngốc nghếch ấy lại bảo mình giống gì cơ? “Chú hề mũi đỏ sao?” Trông mình mắc cười lắm hả? Đúng là không bao giờ làm người ta thấy hài lòng chút nào”
- Này cô.
Thuỷ Du đang giận dữ nên không hề đáp lại. Cô vẫn vừa đi vừa nguyền rủa Ashton.
- Này cô.
- Chuyện gì?
Thuỷ Du hét lớn. Cô quay người lại. Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp và quyến rũ. Thuỷ Du nhìn cô ta trong quen lắm, có lẽ đã gặp ở đâu đó rồi.Cô biết mình đã lỡ lời nên vội cười trừ. Cô nhẹ nhàng hỏi:
- Cô gọi tôi có chuyện gì không ạ?
- Cô là Thuỷ Du?
- Vâng.
- Chúng ta nói chuyện chút đi.
Cô ta kênh kiệu, khoanh tay bước đi. Thuỷ Du cũng đi theo sau cô ta. Cô ta giới tiệu mình là Vũ Tiên, chị gái của Vũ Thiên Tước. Thuỷ Du ngớ người ra. Cô chẳng biết Vũ Tiên là ai mà cũng chả biết Thiên Tước là người nào. Đến khi cô ta nói cô ta là đại tiểu thơ của tập đoàn Sisi.
“À, thì ra cô ta là chị gái của con nhỏ điệu đà hôm đó”
- Chị gặp tôi có chuyện gì không?
Không nói không rằng Vũ Tiên mở túi lấy ra một xấp tiền rồi thả xuống bàn:
- Đây
Thuỷ Du nhìn xấp tiền rồi lại nhìn lên Vũ Tiên tỏ vẻ không hiểu:
- Ý chị là sao ạ?
Vũ Tiên dựa vào ghế, khoanh tay, hách dịch nói:
- Tôi nghe nói cô xuất thân từ cô nhi viện. Tiền này cứ coi như tôi ủng hộ cho cô nhi viện. Chỉ mong sau này cô đừng có bám theo Ashton nữa.
- Nếu cô thật sự có lòng thì hãy đến cô nhi viện trực tiếp đưa cho họ. Còn nếu cô cho tiền chỉ để đạt được mục đích riêng thì tôi đây…không cần.
Vũ Tiên nghe Thuỷ Du nói vậy thì tức lắm. Cô ta không ngờ Thuỷ Du lại dám ăn nói với mình như thế.
- Tốt nhất cô cứ cầm lấy đi. Không phải cô rất cần tiền sao?
- Cô là mẹ của Ashton sao?
- Cái gì?
- Thì tôi thấy trong những bộ phim nếu người mẹ của nam chính không thích người yêu của con mình luôn có một hành động ấu trĩ là đem tiền ra để ngăn cản. Nhưng tôi thấy cô đâu có già đến mức đó.
- Cô…! Ý cô nói tôi già sao?
- Cái đó cô nói, tôi không nói!
Thuỷ Du khoái chí cười mỉm. Vũ Tiên cố gắng kìm chế, hạ giọng xuống. Nếu như cô mà bị Thuỷ Du kích động như thế thì sẽ bị cô áp đảo.
- Cô nên tự biết rằng mình đang đứng ở đâu. Chẳng qua Ashton để ý đến cô chỉ là muốn đúa giỡn với cô mà thôi. Rồi cậu ấy cũng ngã vào lòng tôi mà thôi.
- Chị yêu Ashton sao? Nếu chị yêu anh ấy thì tự mà đi nói với anh ta. Mất thời gian ngồi nói với tôi làm gì. Với lại mối quan hệ giữa chúng tôi người trong cuộc còn chưa biết rõ rang, thế mà cô lại nắm bắt được, cũng hay thật.
Thuỷ Du tưởng Vũ Tiên chưa thổ lộ với Ashton sao? Cô ta đã nói với Ashton rồi và đã bị từ chối thẳng thừng. Vũ Tiên dựa vào cái mác giỏi giang và xinh đẹp cộng với là người đã quen biết Ashton từ trước nên rất tự tin. Không ngờ lại bị một con nhỏ nhà nghèo cướp mất người trong mộng. Qua lời bịa đặt của Diên Vỹ thì Thuỷ Du là người đã quyến rũ Ashton, không ngừng tìm mọi cách tiếp cận, mồi chài Ashton. Diên Vỹ còn liên tục nói xấu Thuỷ Du là vì tiền mà đánh mất lòng tự trọng, là người mưu mô, thâm độc.
- Tôi không ngờ cô lại ghê gớm đến mức đó. Cô nên biết mình là ai và mình đang đứng ở đâu. Chỉ là một con nhỏ không cha không mẹ, sống đầu đường xó chợ mà muốn trèo cao sao?
Thuỷ Du liền đáp trả mạnh mẽ, kèm theo đó là nụ cười bỡn cợt:
- Một đứa đầu đường xó chợ như tôi mà được đại tiểu thư đây phải mất công quan tâm đến kể ra cũng là phúc phận của tôi rồi nhỉ.
Câu nói này đã chọc tức Vũ Tiên đến đỉnh điểm. Cô ta tức tối, khó chịu nắm chặt bàn tay kìm nén sự tức giận. Mắt cô ta long lên, trợn mắt nhìn Thuỷ Du như muốn xé nát mặt cô vậy. Nhưng Vũ Tiên vốn là người có học thức nên cô không dám manh động. Cô ta gằn giọng nói:
- Tôi đã nói đến mức này rồi mà cô không chịu thì đừng trách.
Thuỷ Du liền đứng dậy ngay, cô nhìn thẳng vào mắt Vũ Tiên nói:
- Muốn làm gì thì làm.
Thuỷ Du không muốn mất thời gian cho cuộc trò chuyện vô bổ này. Nếu cô còn ở đây lâu thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra, chi bằng cô nên là người đi trước. Vũ Tiên thấy Thuỷ Du ngang nhiên bỏ đi thì mặt đỏ cả lên. Cô ta chụp lấy ly nước uống cạn cho hạ hỏạ. Cô ta đập ly nước xuống bàn thật mạnh, tay bóp chặt nó như muốn bóp chặt Thuỷ Du.
“Cô gan lắm, cứ chờ xem tôi sẽ làm gì cô”.