Sáng hôm sau
- Chào mẹ buổi sáng
- Chào cô ạ
- Hai đứa mau lại ăn sáng rồi đi học. Thuỷ Du hôm qua con ngủ ngon chứ. Có lạ chỗ không con?
- Dạ, không ạ. con cảm ơn cô.
- Tất nhiên là cậu phải ngủ ngon rồi. Đây là đâu chứ, là biệt thự được nhà chuyên gia từ.....
Chưa kịp nói hết câu, Thuỷ Du đã lấy 1 lát bánh mì nóng hổi trên bàn ăn nhận vào miệng an Tường:
- Cậu ít nói đi cho tớ nhờ.
Nhìn 2 đứa nhỏ đang trêu đùa vui vẻ với nhau, Quỳnh Nhi cảm thấy rất hạnh phúc.
- Mời thiếu gia.
- Đến trường rồi. Cậu xuống xe đi. An Tường nhanh nhảu nói.
Anh lái xe chưa kịp mở cửa, Thuỷ Du đã ra khỏi xe. Cô ngắm nhìn xung quanh. Cuối cùng cũng đã đi học lại sau một thời gian nghỉ hè. Ngôi trường vẫn nhộn nhịp như ngày nào.
Cùng lúc đó, 1 chiếc xe hơi chạy đến, chậm dần rồi dừng lại:
- Thì ra là Thiên Quân.
- Này sao các cậu đến muộn thế, tớ đợi gãy cả chân rồi đấy.
Còn ai khác ngoài Dương Khánh đang lải nhải đây.
- Đi thôi. ( An tường dõng dạc ra lệnh).
RENG...RENG...RENG
Tại phòng luyện tập thể thao
- Nào các em, chúng ta bắt đầu khởi động thôi. ( Cô huấn luyện viên ra lệnh).
- Vâng ạ.
- Thuỷ Du, em nên tập thêm ở phần xoay người nhé. Em vẫn còn hơi yếu khoản đó.
- Vâng ạ. Em sẽ cố gắng. ( Thuỷ Du đáp)
Vỗ nhẹ lên vai Thuỷ Du, cô động viên:
- Em không cần phải cố gắng quá sức đâu, cố gắng lên nhé.
Thuỷ Du đặt chân lên cái xà ngang cao tầm cổ, uốn gập mình xuống, vòng tay qua đầu. Cô bắt đầu lo lắng:
- “ Chân mình có vẻ không ổn. Cũng chắc tại do mình lười luyện tập nên nó mới vậy. Phải cố gắng lên thôi. Không thì sẽ....”
Bỗng, từ đằng sau 1 cánh tay vỗ nhẹ lên vai cô.
- Này.
- Ôi giật cả mình. Sao lúc nào cậu cũng hù dọa người khác thế hả?
An Tường cười khì
- Đừng nóng, đừng nóng. mà cậu đang tơ tưởng tới anh nào sao mà nhìn mặt có vẻ nghiêm trọng quá vậy.
- Tơ tưởng cái đầu cậu ấy. Mà sao cậu lại ở đây, ai cho phép cậu vào đây chứ.
- Ai mà dám ngăn cản tớ chứ. Tớ là ông...ờ... người làm ra cái trường này đấy.
- Lại kiêu căng nữa rồi. Chán cậu quá đi.
Thuỷ Du quay mặt bỏ đi, cô cúi xuống lấy chiếc vòng tròn, tiếp tục luyện tập.
- Cậu tập xong thì về nhà ngay nhé, chúng tớ chờ cậu về ăn tối đấy. Tớ tới đây để báo vậy thôi. cậu hay ăn vặt linh tinh lắm.
Cô ngừng tập, liếc nhìn đồng hồ:
- Còn tận 4 tiếng nữa đấy, nếu đợi được thì cứ đợi.
- Trong lúc chờ cậu, bọn tớ sẽ đến căn biệt thự ngoại ô chơi. Nên cậu cứ yên tâm.
- Uhm. Tớ biết rồi. Còn giờ thì...về đi.
- Hôm nay chơi vui thật đấy. Oh, tới nhà rồi sao. An Tường cậu kêu Thiên Quân dậy đi.
- Uhm.
Vừa bước xuống xe:
- Á. ( An Tường hét lớn, cậu ngã lăn quay).
- Xin lỗi, xin lỗi, cậu không sao chứ?
Cô bé với mái tóc rối bù, bộ quần áo cũ mèm nhưng khuôn mặt lại rất hiền lành, đôi mắt trong đang tỏ ra rất bối rối sợ hãi, luôn miệng nói lời xin lỗi.
An Tường hất tay cô bé ra, lồm cồm bò dậy.
- Cậu không sao chứ. ( Quân, Khánh chạy lại, mặt đầy lo lắng)
An Tường quát lớn:
- Không có mắt hả?
- Xin lỗi cậu, tớ mãi chạy theo con bươm bướm nên lỡ.....xin lỗi cậu, xin lỗi cậu.
- Cậu là ai? nhìn cậu thật là rách rưới, kinh tởm, cậu là ăn mày sao?
- An Tường, cậu dừng lại đi. ( Thiên Quân lên tiếng)