Có tiếng la hét của một cô gái.
- Á…Á. Cô làm gì thế hả. Bẩn hết quần áo tôi rồi.
- Cậu không sao chứ? Bạn bè cô ta xúm lại hỏi han.
Và tiếng khóc lóc xin lỗi của một nhân viên phục vụ. Thuỷ Du nhận ra đó chính là chị nhân viên phục vụ tới bắt chuyện mình khi nãy:
- Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.
Tiếng vỡ loảng xoảng là tiếng vỡ của ly rượu. Do con chó màu trắng sành điệu ấy cứ chạy vòng vòng quanh chân cô nhân viên nên cô đã bị vấp ngã. Cái khay đựng rượu đổ ập xuống và văng lên trúng cô gái trẻ bên cạnh.
Tất cả mọi người ai cũng hướng mắt đến nhìn.Chị nhân viên sợ hãi gập đầu xin lỗi lia lịa. Tay cô không ngừng lượm mảnh thuỷ tinh nằm vương vãi trên sàn nhà. Do quá sợ hãi mà cô đã bị mảnh thuỷ tinh cứa vào tay đến chảy máu. Nhưng cô vẫn chẳng thấy đau gì cả, nước mắt cô bắt đầu rơi. Bên cạnh là những tiếng chưởi mắng xối xả của người khách.
Thuỷ Du rời khỏi vị trí của mình, cô tiến lại gần cô nhân viên phục vụ ấy, ngồi xuống, nắm chặt lấy tay cô:
- Đừng nhặt nữa. Tay chị chảy máu rồi.
Bỗng từ đâu có tiếng bước chân chạy vào theo đó là tiếng nói lớn của một cô gái:
- ÔI, Henry mày không sao chứ?
Thiên Tước, cô bé mang đầm hồng lúc nãy và cũng là chủ của con chó trắng này.
Thiên Tước tức tối lấy tay đẩy mạnh vai của chị phục vụ:
- Henry mà bị thương ở chỗ nào là tôi không tha cho chị đâu. Biết tôi là ai không hả? Tôi là con gái út của tập đoàn Sisi, khôn hồn thì đừng có mà đắc tội với tôi.
“Thì ra chính là cô ta. Con nhỏ õng ẻo, mít ướt. Người mà làm cho Duẫn Kỳ bị đuổi trước khi phỏng vấn. Con chó này cũng là người gián tiếp gây ra vụ đó. Nó còn cắn nát bươm cái túi xách của mình tặng cho Duẫn Kỳ. Đúng là trái đất tròn”
Thuỷ Du nghe thấy mà cảm thấy rất phẫn nộ. Rõ ràng cô ta là người sai hoàn toàn. Ai đời đi ăn tiệc mà lại dắt con chó theo không chứ. Nếu đã dắt theo thì phải trông coi nó cẩn thận để tránh làm phiền người khác. Đã gây ra chuyện rồi mà còn lên tiếng hách dịch ở đây.
Chị nhân viên chỉ biết cúi đầu xin lỗi. Thuỷ Du không nói gì. Cô biết dù cho có lên tiếng cô cũng là người thua cuộc. Sao đấu lại với những cô tiểu thơ đauợc ngậm thìa vàng ngay từ nhỏ này cơ chứ. Thuỷ Du đỡ chị nhân viên phục vụ đó đứng dậy tính vào trong để băng bó vết thương cho cô ấy. Nhưng bọn họ vẫn chưa chịu cho hai người đi.
- Làm hư quần áo tôi xong rồi bỏ đi vậy sao?
Thuỷ Du lúc này mới lên tiếng:
- Vậy giờ cô muốn chúng tôi làm sao mới hài lòng.
Cô ta liền cầm lấy ly rượu trên bàn tạt thẳng vào mặt chị nhân viên. Một ít văng vào người Thuỷ Du. Rồi bất ngờ cô ta còn ném thẳng ly rượu ấy vào người chị nhân viên cho thoả lòng tức giận. Quần áo của cả hai đều bị dính bẩn. Mặt của chị nhân viên thì ướt đẫm.
- Đây là hình phạt nhẹ nhất rồi đấy. Lần sau sẽ không có như vậy nữa đâu. Còn không mau biến đi.
Thuỷ Du giương mắt nhìn bọn chúng. Cô ngậm đắng nuốt cay. Nhắm mắt xem như không có chuyện gì xảy ra. Cô toan đỡ chị nhân viên vào trong cho êm chuyện nhưng Thiên Tước vẫn chưa chịu tha cho hai người:
- Này, đi dễ dàng vậy sao? Còn Henry của tôi thì sao?
Thuỷ Du lên tiếng đáp trả:
- Nó thì sao?
- Cô còn nói! Henry đã bị cô ta làm cho hoảng sợ đấy.
Thuỷ Du không thể tin được là cô ta nói ra những lời này:
- Sao?
- Mau xin lỗi đi.
Thiên Tước khoanh tay ra lệnh:
- Cái gì?
Chị nhân viên giữ lấy Thuỷ Du, bảo:
- Thôi, để chị xin lỗi.
Nói rồi chị ấy xoay sang Thiên Tước cúi đầu xin lỗi. Thiên Tước nghênh mặt nói:
- Mắc gì phải xin lỗi tôi.
Rồi cô chỉ tay vào con chó đang thè lưỡi, ngoe nguẩy cái đuôi.
- Là nó. Mau xin lỗi nó đi.
“ Quá đáng, bắt chị ấy phải cúi đầu trước một con chó sao. Rõ là không coi ai ra gì mà”
Khuôn mặt lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của chị nhân viên. Nãy giờ chịu đựng vậy là quá đủ. Thuỷ Du buông cánh tay của chị nhân viên ra. Tiến sát tới Thiên Tước nhìn trừng vào thẳng mắt cô ta.
- Chính nó là thủ phạm gây ra chuyện này. Thế mà còn dám bắt chị ấy xin lỗi nó sao.
Thiên Tước có vẻ sợ hãi, cô né tránh ánh mắt đáng sợ của Thuỷ Du, co rúm người lại:
- Cô không biết tôi là ai sao? Nói cho cô biết tôi là…
Thuỷ Du ngay lập tức chặn cứng họng Thiên Tước:
- Cô là ai thì cũng mặc xác cô. Có là con ông trời thì Thuỷ Du đây cũng không sợ đâu. Rõ chưa.
Thiên Tước lộ rõ vẻ sợ hãi. Lúc này có một giọng nói trầm ấm từ đâu vang lên:
- Có chuyện gì thế?
Đám đông lần lượt né sang một bên nhường đường cho Ashton.
- Ai mà dám cả gan làm loạn buổi tiệc của Ashton này?
Vừa thấy Ashton, Thiên Tước liền giả vờ khóc lóc tới ôm lấy cánh tay của Ashton, cô mếu máo nói:
- Bọn họ ăn hiếp em, anh phải giành lại công bằng cho em.
Ashton nghiêm nghị nhìn Thiên Tước. Ánh mắt lạnh lùng của Ashton làm Thiên Tước sợ hãi. Cô vội vàng thả tay Ashton ra.
Lúc này, xuất hiện một cô gái xinh đẹp, quí phái. Vừa trông thấy cô ấy, Thiên Tước liền chạy đến ôm chầm cô ta, tiếp tục giở trò khóc lóc:
- Chị ơi.
Cô ta nghiêm nghị nói:
- Lại đây.
Xung quanh có tiếng xì xào bàn tán:
- Cô ấy đẹp thật đó.
- Không những đẹp mà còn rất tài giỏi nữa. Nghe nói cô ấy từng học một trường danh tiếng ở Mỹ.
- Tên cô ấy cũng đẹp nữa: Vũ Tiên. Thấy đẹp không?
Vũ Tiên dẫn Thiên Tước lại trước mặt Ashton:
- Xin lỗi cậu. Con bé còn nhỏ nên hay gây chuyện. Mong cậu bỏ qua cho nó.
- Nếu tôi chấp nhất chuyện này thì có vẻ không quân tử lắm nhỉ!
- Cảm ơn cậu.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cặp trai tài gái sắc này.Thuỷ Du chán ngấy ba cái trò nam nữ liếc mắt đưa tình này lắm rồi. Cô liền đưa chị nhân viên vào trong chớ nếu ở đây lâu rồi sinh thêm chuyện. Hơn nữa chị ấy đang bị thương cần phải chữa trị. Cả hai âm thầm rời đi trước sự quan sát của bao nhiêu người. Người thì thương hại, người trề môi, dè bĩu.