Thuỷ Du cố gắng kiềm chế bản thân không nóng giận. Cô liếc nhìn đồng hồ rồi nhẹ nhàng nói:
- Trước hết, em muốn nói là em vẫn chưa bị trễ giờ. Thứ hai, ít ra chị cũng hỏi em là ai đã chứ. Chưa gì mà chị đã đánh em như vậy rồi. Có phải có quá đáng lắm không?
Khuôn mặt chị ta tức giận ra mặt:
- Cô còn trả treo với tôi nữa hả? Cô là nhân viên thời vụ chứ gì. Là nhân viên thời vụ phải đến sớm hơn nhân viên chính thức. Rõ chưa hả?
Thuỷ Du giả vờ cười ngờ nghệch:
- Vậy sao? Em thật sự không biết chuyện đó. Em xin lỗi ạ. Lần sau em sẽ không tái phạm nữa đâu.
- Tôi không có thời gian ở đây nghe cô xin lỗi, xin liếc gì hết. Mau lấy xấp giấy tờ này photo cho tôi. Nhớ không được thiếu tờ nào đâu đấy.
- À, mà chị…
Thuỷ Du với gọi theo nhưng cô ta đã bỏ đi mất.
“ Ít ra phải nói photo xấp giấy tờ này như thế nào đã chứ! Chắc chị ta là trưởng phòng nên mới hách dịch thế”
Thuỷ Du vừa nghĩ ngợi vừa cúi xuống thu gom những tờ giấy còn vương vãi trên mặt đất.
Thuỷ Du đi photo xong xấp giấy tờ quay lại phòng thì nghe tiếng cười đùa bàn tán.
- Em không biết đâu, lúc đó trong cô ta sợ hãi lắm. Xém xíu nữa là khóc tu tu ấy chứ.
- Vậy sao. Diệp Tư, chị làm tốt lắm. Cuối tuần này em mời chị đi ăn. Chị rảnh chứ?
- Tất nhiên. Mà này, có khi nào cô ta báo lại với trưởng phòng không? Dù sao đó là công việc của chị thế mà lại bắt cô ta làm thay. Trưởng phòng mà biết sẽ mắng chị té tát đó.
- Chị đừng lo. Cô ta không dám đâu. Một đứa xuất thân từ cô nhi viện ấy thì làm sao mà có gan làm vậy được. Cô ta phải trả giá khi dám làm nhục em.
Thuỷ Du đứng ngoài nghe hết mọi chuyện. Cô tức đến nỗi nắm chặt lấy xấp giấy tờ để kìm nén cơn giận. Cô nhận ra cô ta:Diên Vỹ, là người dựa dẫm vào anh rể mình trong buổi phỏng vấn để có được việc làm.
Thuỷ Du rút khỏi chỗ nấp. Từ từ tiến vào. Diệp Tư thấy thế tiếp tục nghênh mặt ra lệnh:
- Xong rồi sao. Đem qua bỏ xuống cái bàn bên kia đi.
Thuỷ Du không nói gì, cô lẳng lặng ôm xấp giấy đặt lên bàn của cô ta. Tranh thủ không ai để ý, lại còn bị che khuất tầm nhìn. Thuỷ Du rút một tờ trong xấp giấy tờ photo vo tròn lại, vứt vào sọt rác bên dưới rồi tiếp tục lẳng lặng rút lui. Cả Diệp Tư và Diên Vỹ vẫn chẳng hay biết gì. Và thế là Diệp Tư đã bị trưởng phòng chưởi cho một trận vì cái tội không cẩn thận, làm ăn cẩu thả và đã bị bắt phải đem đi photo lại. Diệp Tư tức anh ách trong lòng. Cô ta nhìn Thuỷ Du như muốn ăn tươi nuốt sống. Thuỷ Du thì ngoài mặt tỏ vẻ vô tội nhưng trong lòng thì lại rất vui sướng.
“ Muốn điều khiển Thuỷ Du này sao. Phải tu luyện nhiều kiếp lắm đấy. Ba cái trò cũ rích ấy xưa rồi cưng”
- Thuỷ Du, Chủ tịch muốn gặp cô.
- Vâng.
“ Muốn làm gì mình nữa đây. Đúng là không thoát nổi anh ta mà”
Cộc…cộc…cộc
Cánh cửa tự động mở ra làm Thuỷ Du giật mình.
“ Cửa tự động sao? Thế sao lúc đó mình lại đá nó ra được nhỉ?”
Thuỷ Du bước vào trong. Thì nó lại tự động đóng lại.
- Ngồi đi.
“ Có học thức mà sao ăn nói cộc lốc thế nhỉ. Rõ là đáng ghét mà”
Thuỷ Du không nói gì, nghiễm nhiên ngồi xuống.
- Cô không được hỏi bất cứ câu gì. Chỉ cần trả lời tôi là được.
“ Tại sao lại không cho mình nói cơ chứ. Anh ta đang làm cái quái gì thế không biết”
- Tên thật của cô là gì?
“ Thần kinh, lúc đó rõ rang anh ta biết mình tên là Châu Thuỷ Du rồi thế mà còn hỏi gì nữa không biết”
- Châu Thuỷ Du
Asthon nhìn cô một hồi rồi tiếp tục đặt cậu hỏi thứ hai.
- Ngày, tháng, năm, sinh?
- 24/12/1994
- Cha mẹ?
Thuỷ Du đã không còn giữ được bình tĩnh:
- Này,…À không…Thưa chủ tịch, phần ngôn ngữ của anh bị khuyết tật sao? Sao lại nói năng không rõ đầu đuôi vậy chứ?
- Ngồi im và trả lời đi.
Thuỷ Du đâu chịu ngồi im mà nghe lời Asthon chứ. Cô tiếp tục tranh cãi:
- Tại sao tôi lại phải ngồi đây nghe anh tra khảo chứ. Trong hồ sơ tôi đã viết rất rõ rang rồi mà anh còn muốn biết thêm điều gì nữa.
- Tôi muốn xác thực lại những gì cô viết thôi.
- Vậy thì, thưa anh. Tất cả những gì tôi viết đều là sự thật. Từ cha mẹ đến địa chỉ nhà ở đều là đúng sự thật.
- Vậy cô ở cô nhi viện sao?
- Vâng
- Cô mồ côi cha mẹ sao?
- Vâng…À..mà không..mà sao anh lại hỏi tôi chuyện đó chứ. Tôi đến đây để làm việc chớ không phải à để anh điều tra về lý lịch đâu.
Asthon thở dài, anh nói:
- Được thôi.
Asthon đứng dậy, cầm theo một xấp giấy tờ gần đó đem tới đưa cho Thuỷ Du.
“ Lại là giấy tờ nữa sao. Mình ngán nó lắm rồi”
- Dịch sang tiếng Trung rồi đem đi photo cho các nhân viên. Sau đó làm những gì mà họ sai bảo.
- Anh nói sao? Anh bắt tôi tới đây để họ sai bảo thôi sao? Anh coi tôi là nô lệ chắc.
- Nếu không thích, cô có thể ra về.
Thuỷ Du như bị chạm vào lòng tự ái, cô bật dậy, nói lớn:
- Về thì về.
- Nhưng tôi không chắc rằng những nhân viên lao công có bị đuổi việc nữa hay không.
Thuỷ Du đứng sững lại, lưỡng lự. Cuối cùng, cô nhắm mặt, chịu nhục quay lại ôm xấp giấy tờ ra khỏi phòng.
“ Thật là tức chết mà! Cái tên “nước lau nhà” đó. Có ngày tôi sẽ khiến anh phải hối hận”