Người người ra vào tấp nập, hối hả chạy khắp nơi. Ai cũng tập trung vào công việc của mình.Người thì trang trí, người thì lau dọn, người thì đứng chỉ tay, ra lệnh:
- Làm nhanh lên. Không được, không được, cái này dịch qua đây một chút. Cái này không phải để chỗ đó. Thiếu gia gần về tới rồi. Không được chậm trễ. Nếu không thì chết cả lũ. Nhanh tay lên. Cô kia cẩn thận đấy.
Lúc này tiếng chuông điện thoại reo lên. “ Dạ, dạ vâng mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi ạ, giờ chỉ còn đợi thiếu gia về thôi ạ”
Đầu giây bên kia không hề có tiếng nói đáp trả. Người đàn ông tắt điện thoại quay ra nói với người thiếu niên đang ngồi hàng ghế phía sau đang chăm chú ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài qua tấm kính xe ô tô.
- Thưa ngài, chúng ta còn 30 phút nữa là tới nơi.
Chàng trai ấy không hề quay sang nhìn lấy ông ấy một cái, anh cũng không có ý định đáp trả lại lời nhắc nhở của ông ấy. Anh nheo mắt, khuỷu tay dựa vào thành cửa sổ, tay chống cằm nhìn ra ngoài. Ông quản gia lặng lẽ quay mặt đi để tránh làm phiền anh ấy.
Cũng đã khá lâu rồi anh mới trở về quê hương của mình. Mọi thứ đã thay đổi từ cảnh vật đến con người. Cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Anh không nghĩ là mình lại ra đi và trở về thế này. Nó cô đơn và lạnh lẽo vô cùng. Quá khứ vẫn đeo anh dài đằng đẳng, không một giây phút nào mà anh có thể quên được nó. Cảm giác đau đớn ấy vẫn còn đọng lại trong tim anh. Mỗi lần nghĩ đến là nỗi nhớ nhung cũng như đau khổ lan toả khắp con người anh. Anh vừa hận vừa nhớ cho nêncủng vì đó mà anh trở nên ít nói, lạnh lùn và không bao giờ quan tâm đến cảm xúc người khác hay nói rõ hơn là người mà anh không thấy quan trọng đối với mình như thế. Có lẽ phải gặp họ thì anh mới thấy khá lên được. Anh rút điện thoại và bắt đầu gọi điện thoại. Gương mặt anh dần dần tươi hẳn lên:
- Alo
Cũng là một giọng nói của chàng thanh niên trẻ tuổi vang lên
Anh chưa lên tiếng vội. Đầu giây bên kia cảm thấy sốt ruột khi chưa có tiếng trả lời:
- Ai thế?
- Là tớ.
Do còn đang ngủ nên chàng thanh niên ấy vẫn còn chưa tỉnh hẳn, anh cũng đang thấy cực kì khó chịu khi có người phá rối giấc ngủ của mình:
- Xin lỗi! Tôi không có ai quen tên “tớ” cả. Anh nhầm số rồi.
Định cúp máy nhưng anh lại nghe một cái tên quen thuộc vang lên ở đầu giây bên kia:
- An Tường.
Lúc này anh chàng ấy mới ngồi bật dậy, ngạc nhiên không nói lên lời
- Đừng nói là cậu quên tớ rồi nhé, Thiên Quân.
Thiên Quân vẫn giử chặt điện thoại, gạt cái chăn qua một bên, thả chân xuống giường định nhổm dậy nhưng anh chẳng biết mình làm gì bây giờ nữa. Anh hỏi An Tường:
- Bây giờ cậu đang ở đâu?
- Tớ về rồi.
Một tiếng quát lớn từ phía bên kia vang lên:
- Này, sao cậu về mà không báo tớ một tiếng thế hả?
An Tường chỉ biết cười trừ. Anh ấy muốn tạo bất ngờ cho những cậu bạn chí cốt của mình. Khi qua Mĩ anh vẫn giữ liên lạc với họ, nhưng mấy năm gần đây do quá bận rôn mà anh không giữ liên lạc nữa.
- À! Thế còn Dương Khánh, cậu ấy biết chưa?
- Tớ định gọi cho cậu ấy đây. Nhưng chắc có lẽ ngôi sao ca nhạc nổi tiếng ấy giờ chắc đang bận rộn lắm nhỉ!
- Để tớ gọi cậu ấy cho. Lát nữa tớ với cậu ấy sẽ qua công ty gặp cậu.
Chưa kịp để An Tường nói thêm lời nào, Thiên Quân đã tắt máy cái rụp. Lúc này mới thấy An Tường bật cười: “Cái thằng lạ thật, không biết mình đang vừa nói chuyện với Thiên Quân hay là Dương Khánh nữa”
Thiên Quân trước giờ vốn rất điềm tĩnh trong mọi tình huống. Nhưng có lẽ bây giờ cậu rất muốn gặp người bạn thân của mình nên mới cuống lên như thế.
Giờ đây đã có thể tụ họp lại như lúc xưa. An Tường rất hạnh phúc và tràn ngập niềm vui. Nhưng nụ cười của anh không giữ được lâu. Anh vẫn đang cảm thấy thiếu một thứ gì đó vô cùng quan trọng mà anh đã cố công mấy năm nay tìm kiếm. Anh rút ra sợi dậy chuyền bạch kim rồi ngắm nghía nó: “ Thuỷ Du, giờ cậu đang ở đâu?”
--- ------ ------ ------
Thuỷ Du và Duẫn Kỳ nắm tay nhau đi tung tăng trên đường. Đùa giỡn nhau, rượt bắt nhau, cười vang cả một góc phố. Cuối cùng cả hai cũng đã đứng trước công ty mà Duẫn Kỳ đến phỏng vấn. Thuỷ Du nắm chặt lấy vai bạn, tiếp thêm sức mạnh cho Duẫn Kỳ:
- Cố lên nhé, nhất định phải thành công đấy.
- Fighting, cả cậu nữa nhé. Hai ta không ai được rớt đâu đấy.
- Tất nhiên. Cậu phải thật bình tĩnh và thật xinh đẹp trước họ. Dù không được nhận đi nữa cũng phải ngẩng đầu lên mà bước đi đấy.
- “Phải ngẩng đầu lên mà bước đi”. Tớ nhớ rồi.
- Được rồi, tớ đi đây. Cậu vào đi.
- Cậu đi đi kẻo trễ. Cố gắng lên nhé.
- Ừ. Tạm biệt cậu
Thuỷ Du vẫy tay chào Duẫn Kỳ, Duẫn Kỳ vẫn còn nấn ná chưa muốn vào. Cô đợi cho Thuỷ Du đi khuất rồi mới an tâm đi vào.
Thuỷ Du chạy một mạch đến T.D Rose. Cô ngẩng đầu lên nhìn từ từ lên cao rồi lại chăm chú nhìn vào tên của công ty. Cô nhìn xung quanh ngồi nghĩ thầm: “ Mình đã đi qua đây lần nào chưa nhỉ? Sao cái công ty to chình ình vậy mà mình lại không thấy nó chứ. Mà thôi, kệ đi. Bây giờ, nhất định phải đươc nhận vào đây làm mới được. Lương ở đây chắc là trả cao lắm đây. Thuỷ Du, cố lên nào!”
Thuỷ Du không ngần ngại mà tiến thẳng vào. Trông cô vô cùng tự tin, chân bước sải thật lớn đường hoàng bước vào.
Thuỷ Du đẩy cửa bước vào, cô nhìn xung quanh một chút. Người người ra vào tấp nập, có cả những người cũng đi phỏng vấn như cô. Họ ăn mặc rất đẹp, gương mặt sang chảnh nhưng Thuỷ Du lại không để ý đến họ cũng như cách ăn mặc của họ. Vốn dĩ cô xuất thân từ giàu có cho nên những hình ảnh này không phải là lần đầu tiên mà cô nhìn thấy.
Thuỷ Du liếc nhìn đồng hồ, có vẻ cũng còn ít phút nữa cho côchỉnh đốn lại trang phục, tóc tai cho mình. Cô nhanh chóng tìm phòng vệ sinh. Chưa kịp bước vào cô đã bị một phụ nữ mang quần áo lao công túm lại. Thuỷ Du vẫn còn đang ngỡ ngàng thì đã bị bà mắng cho té tát:
- Tôi dặn cô là 6h phải có mặt sao giờ mới ló mặt đến hả? Mau thay quần áo rồi nhanh dọn đẹp đi.
Mắng xong bà ném ngay nộ quần áo vào người Thuỷ Du. Thuỷ Du vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô hỏi lại:
- Sao ạ?
- Còn sao trăng gì nữa hả, mau đi dọn dẹp đi!
- Cô nhầm rồi ạ, cháu không phải là…
Bà cô lao công ấy vẫn cho mình là đúng ngắt lời Thuỷ Du:
- Còn không mau làm đi mà còn đứng đó than vãn cái gì nữa. Đây…
Nói rồi bà lại đặt ngay xuống dưới cây lau nhà và nước xà phòng:
- Cô phải dọn dẹp tất cả, phòng vệ sinh nam lẫn phòng vệ sinh nữ. Làm không xong thì đừng mong được về.
Rồi bà bỏ mặc Thuỷ Du đang đứng ngẩn người ra và không quên buông ra thêm một lời trách móc:
- Mới ngày đầu thử việc mà đã vậy rồi. Không biết khi vào làm rồi thì còn bê bối cỡ nào nữa. Tưởng mình là ai chớ.
Mọi việc xảy ra quá nhanh làm Thuỷ Du không kịp phản ứng gì cả. Cuối cùng cô cũng phải miễn cưỡng làm theo lời của bà lao công ấy. Thuỷ Du vừa lau dọn vừa chưởi rủa: “ Tại sao mình lại phải làm cái này cơ chứ, mình đến đây để phỏng vấn cơ mà. Không hiểu sao bà ấy lại nhận nhầm mình là người làm lao công chứ. Chết thật, nếu không làm nhanh thì sẽ trễ giờ phỏng vấn mất. Điên mất thôi. Mà sao còn bắt mình phải làm cả phòng vệ sinh nam, thật là quá đáng mà. Bực mình quá đi. ” Thuỷ Du trút giận lên cái cây lau nhà, vừa lau vừa đập mạnh nó xuống sàn.
Thuỷ Du bực nhọc lấy chai xà phòng, cô mở nắp ra nhưng hình như nó đang bị mắc kẹt cái gì đó: “ Gì nữa đây, sao nó lại không chảy ra. Ra đi, ra đi. Đến cả mày mà cũng muốn ăn hiếp tao nữa sao? Nhanh ra đi.
Thuỷ Du dùng tay bóp mạnh lấy chai xà phòng, nước xà phòng vọt ra và bay thẳng đến một người đang đi vào. Nước xà phòng phun lên cả mặt và quần áo người đó. Thuỷ Du sợ đến mức làm rớt cả chai xà phòng còn anh ta thì đang giận đến điên người, anh ta cáu lên hét lớn vào mặt Thuỷ Du:
- Cô đang làm cái quái gì vậy hả?