Bông Hồng Tuyết

Chương 27




Thuỷ Du vẫn giữ gương mặt rất bình thản nhìn chăm chăm tên đó như muốn thách thức. Tên đó lại càng điên tiết lên, nó hăng hái đưa cao một nửa chai rượu bị bể xông vào cô. Thuỷ Du bình tĩnh, đưa chân đá một cái thật mạnh vào chỗ hiểm của nó. Tên đó thả rớt mảnh chai đang cầm trên tay, khuỵu xuống ngay lập tức, đau đớn, nằm vật vã dười sàn.

Thuỷ Du nhân lúc này dùng đầu đánh thật mạnh vào đầu của một tên mà giữ chặt lấy tay cô. Ngay lập tức nó la toáng rồi ôm mặt rên rỉ. Rồi Thuỷ Du liền dùng tay túm tóc tên con lại giật ngược ra sau thật mạnh làm nó bị va vào tường.

Lúc này, cả bọn đều hợp sức lên đánh cô. Đương nhiên Thuỷ Du không ngần ngại mà đánh trả. Cô hạ thẳng tay, đá thẳng chân, đấm vào mặt những tên đó làm chúng bị chảy cả máu miệng. Một mình cô đã xử lý từng tên mà không gặp một trở ngại nào. Quả là tay nghề của cô vẫn đáng ngưỡng mộ như ngày nào. 

Bảo vệ xồng xộc chạy vào trong lúc hỗn chiến đang gần  hồi kết thúc. Người quản lý cũng hớt hải chạy vào. Thấy khung cảnh cô cùng hỗn độn, đồ đạc bị đập phá văng tung toé khắp nơi, dưới đất là những người đàn ông đang quằn mình vì đau đớn, trong góc là những người con gái với khuôn mặt sợ hãi đang co rúm người lại. Đứng giữa là Thuỷ Du với đầu tóc rồi bù xù, cô nhìn lướt qua bọn chúng rồi ngẩng đầu lên, chạm mắt với tên quản lý đang há hốc mồm và khuôn mặt vô cùng tức giận. Rồi cô giật mình, nhíu mày lại vì tiếng hét của tên quản lý:

-     Có chuyện gì thế hả? Cô mau ra ngoài cho tôi!

Thuỷ Du lẳng lặng ra ngoài. Cô cũng đang cảm thấy có chút hối hận. Nếu cô khôn khéo hơn và suy nghĩ thấu đáo hơn thì có lẽ cũng đã không cư xử như vậy. Nhưng khi bắt cô xin lỗi những khách hàng V.I.P ấy thì Thuỷ Du đã không chấp nhận việc mình cúi đầu. Cô thấy trong chuyện này cô không hề có lỗi. Nếu cô không đánh trả có lẽ đã bị bọn chúng dần cho tơi bời rồi. Và bọn chúng đáng bị như thế. May cho bọn chúng là cô đã không dùng đến vũ khí nều không thì cũng không nhẹ nhàng tới mức đó.

Và tất nhiên cô đã bị đuổi việc và không hề được trả một đồng lương nào. Không những thế cô phải nghe những lời nhục mạ bởi những tên giàu có, quyền hành đó. Thuỷ Du bị bảo vệ đón tiếp ra tận cửa rồi đẩy cô ngã nhào dười đất mặc cô luôn miệng kêu oan. Vì bị quỵt tiền và đuổi việc một cách vô lý. Uất ức, Thuỷ Du lên tiếng nguyền rủa bọn chúng:

-     Các người thế nào cũng bị trời trả bảo. Mau trả tiền cho tôi. Tôi nguyền rủa các ngươi sẽ sớm bị dẹp tiệm cho coi. 

“ Cái tên quản lý không biết lý lẽ đó. Chết tiệt”

Thuỷ Du hy vọng bọn chúng trả tiền cho cô dù chỉ một ít nhưng đáp lại tiếng chưởi rủa và màn ăn vạ của cô lại là tiếng cười khuc khích cùng những ánh nhìn thương hại của người qua đường.

Thuỷ Du cuối cùng cũng bất lực, cô buồn bã mở balo lấy ra cái nón lưỡi trai đen đội lên đầu. Khoác lên người một cái áo khoác đen rồi trùm cả nón áo khoác lên đầu. Cô lấy tay lau nước mắt, khóac balo lên vai rồi quay lưng bước đi. 

Thuỷ Du cô đơn bước trên con đường tấp nập người qua lại. Cô trở nên nhỏ bé và vô hình đối với mọi người. Rồi bất chợt cô dừng lại trước một màn ảnh tivi của một cửa hàng. Trên đó cô thấy giới thiệu một nữ vận động viên thể dục dụng cụ. Cô ấy là vận động viên xinh đẹp và tài năng nhất hiện nay. Là bảo vật của quốc gia, là người trong mộng của rất nhiều người. 

-     Woa, cô ấy đẹp thật.

-     Nghe nói cô ấy vẫn sống bên nước ngoài nhỉ?

-     Oh, là Hạ Băng nè. Tôi ước được gặp cô ấy một lần quá đi!

Nghe những lời nói của người đi đường mà Thuỷ Du đau thắt lòng. Cô cảm thấy tâm trạng của mình rất tồi tệ, cô cảm thấy không ổn chút nào. Cái cảm giác mà cách đây mười năm cô đã trải qua. Cô cứ nghĩ thời gian sẽ chữa lành được tất cả. Nhưng hình như không phải vậy? Mỗi lần nghĩ đến chuyện cũ là nỗi căm hận của cô lại nổi lên. Nó không những không suy giảm đi mà còn tăng lên từng ngày. Nhưng nỗi đau buồn ấy cũng không chiếm ngự lâu dài trong tâm trí cô. 

Ngồi nghỉ dưới cây anh đào lâu năm trên con đường vắng đã làm cho tâm trạng Thuỷ Du tốt hơn. Cô cũng không thể ngồi đây mà hết trách người này rồi đến trách người kia được. Còn rất nhiều chuyện mà cô phải làm. 

Thuỷ Du về đến phòng khi đồng hồ đã vượt ngưỡng 11h đêm. Duẫn Kỳ đã chìm sâu vào giấc ngủ. Cô đi thật nhẹ nhàng để không làm Duẫn Kỳ thức giấc. Thuỷ Du rón rén lại gần kéo nhẹ cái chăn lên người Duẫn Kỳ rồi thỏ thẻ: “ Ngủ ngon nhé”

--- ------ ------ ------ ---

Tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập.

Thuỷ Du vẫn nằm im không động đậy, cô vẫn còn chìm vào giấc ngủ say. 

Tiếng chuông reo lên hồi chuông thứ hai, Thuỷ Du cũng say giấc ngủ không biết trời trăng gì cả.

Rồi tiếng chuông điện thoại cũng đã được tắt nhưng người tắt không phải là cô mà là Duẫn Kỳ:

-     Này,  Du Du dậy đi. 

Thuỷ Du trở mình, mắt vẫn nhắm nghiền ôm lấy cái gối dài mà ngủ tiếp. Duẫn Kỳ phải liên tục lay gọi cô nhưng vẫn không có kết quả. 

-     Dậy đi, không là bị trễ nữa đó. Du Du à.

Lúc này cô mới thều thào lên tiếng, mắt vẫn chưa chịu mở ra:

-     Sao thế, còn sớm mà

-     Sớm sao. Giờ này mà còn sớm nữa sao.

Thuỷ Du lại rơi vào trạng thái ngủ nướng. Duẫn Kỳ buộc leo lên giường kéo cô dậy, giật lấy cái chăn mà cô đang đắp.

-     Dậy đi, nếu không sẽ trễ giờ phỏng vấn đấy.

-     Phỏng vấn gì cơ chứ? Ngày mai mới phỏng vấn lận mà. Tớ mệt quá, cho tớ ngủ thêm nữa đi.

-     Cậu điên sao? Là hôm nay, hôm nay. Không phải ngày mai đâu.

-     Sao thế được, tớ mới bị đuổi việc ngày hôm qua mà.

-     Đó là chuyện của ngày hôm trước. Còn hôm qua là chuyện cậu bị khách hàng ở nhà hàng mắng vốn cơ. Cậu không nhớ gì hết sao?

-     Mắng vốn ở nhà hàng sao…

Lúc này Thuỷ Du mới giật mình tỉnh dậy, cô thôi ngay cái trạng thái mê man, trả lời trong vô thức khi nãy, cô vò đầu hốt hoảng nói:

-     Cái gì, thời gian trôi nhanh vậy sao? Mấy giờ? Mấy giờ rồi?

-     Gần 7h rồi đấy, cậu dậy nhanh đi.

Thuỷ Du nhảy ngay xuống giường, lập tức vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị thay quần áo. Duẫn Kỳ giúp cô dọn giường và bỏ vào balo cho cô những thứ cần thiết.  Duẫn Kỳ đã chuẩn bị đâu vào đó từ sáng sớm còn Thuỷ Du: “ Hazz, đến khi nào cậu ấy mới thôi cái tật ngủ nướng nhỉ”

-     Rồi, rồi đi thôi

Duẫn Kỳ ngạc nhiên nhìn Thuỷ Du. “ Sao mà nhanh thế nhỉ”. Duẫn Kỳ nhìn Thuỷ Du từ trên xuống dưới. “ Trời đất ơi, Thuỷ Du che giấu đầu tóc chưa chải của mình bằng việc bối gọn nó lên, quần áo thì một màu đen từ trên xuống dưới, mà lại mang quần rinh với áo thun. Trông chẳng khác nào đi phỏng vấn làm bảo vệ cho công ty vậy. Mặt thì không có chút son phấn nào. Thuỷ Du nếu đi với bộ dạng này thì chưa đi cũng đã biết rớt chắc rồi.

-     Cậu, tính để vậy đi luôn sao?

-     Ừ. Sao thế?

-     Du Du ơi là Du Du. Cậu nghĩ sao mà ăn mặc thế này mà đi phỏng vấn chứ? 

Thuỷ Du ngắm nghía lại bản thân rồi tự hào nói:

-     Có sao đâu, tớ thấy đẹp mà. Màu đen sẽ đem lại may mắn cho tớ.

-     Được rồi, bỏ qua chuyện quần áo, tóc tai đi. Nhưng cậu không thể để mặt vậy mà đi được. Lại đây tớ trang điểm cho.

Thuỷ Du liên tục xua tay:

-     Không cần đâu, lát nữa tớ đến đó rồi làm sau cũng được. 

Duẫn Kỳ có vẻ ngờ vực, hỏi lại cô:

-     Thật không?

-     Thật mà, thật mà. Giờ đi thôi, không thì trễ mất.

-     Ừ. Đi nào.