Sáng hôm sau, An Tường được ở nhà để hồi phục sức khoẻ. Thuỷ Du với Hạ Băng vẫn đến trường như mọi khi.
Mặt trời đã lên đền đỉnh đầu nhưng An Tường vẫn chưa chĩu rời khỏi giường. Nằm trên giường nhưng tâm hồn thì luôn nghĩ đến Thuỷ Du. Tuy rằng đúng là cậu có giận Thuỷ Du vì cô không đến thật nhưng giờ đây cảm giác đó không còn nữa. Cậu chỉ mong chờ lời giải thích của Thuỷ Du. Dù là lí do gì to tát đến nỗi mà cô không đến được đi chăng nữa thì cậu cũng chấp nhận bỏ qua.
Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi reo lên inh ỏi. Thuỷ Du đứng trong căntin của trường mua vội lon nước ngọt. Cô vừa đi vừa vắt óc nghĩ ngợi. Hạ băng thật khó hiểu. Vôn dĩ trước giờ vẫn là bạn bè bình thường với nhau mà. Cô cũng đã nghĩ đến cô đã làm gì sai với Hạ Băng lần nào chưa nhưng “ Không”. Cô chẳng làm gì sai cả.
Hạ Băng bất ngờ xuất hiện, đứng ngáng cả đường làm Thuỷ Du giật nảy mình. Cả 2 chạm mặt nhau. Tay khoanh trước ngực, miệng cười với vẻ đắc thắng, Hạ băng lên tiếng:
- Cậu cảm thấy thế nào?
- Ý cậu là sao?
- Cậu không hiểu hay là giả ngu thế. Để tớ nói cho cậu biết rõ, chính tôi là người đã làm mọi thứ để cậu không biết gì đến cuộc hẹn, chia rẽ cậu với An Tường.
Thuỷ Du chân đứng không vững, đây là sự thật sao, cô nghẹn cả họng:
- Tại sao chứ? Tại sao cậu phải làm thế chứ? Tớ đã làm gì có lỗi với cậu sao?
Hạ Băng xả hết bực tức mà cô để trong lòng bấy lâu nay:
- Câu, cậu là cái thá gì chứ? Cậu là gì mà ông trời lại luôn ưu ái cho cậu. Cậu có tất cả còn tôi, tôi nghèo nàn rách nát, bị người khác khinh thường, chế giễu. Ước mơ tôi cậu cũng cướp mất. Cái gì cậu cũng đứng nhất, tôi thì lại luôn đứng sau cậu, cái gì cũng sau cậu. Tôi không muốn là cái bóng của cậu đâu. Không thể nào như thế được. Ngay cả An Tường, ngườu bạn duy nhất cậu cũng bám lấy không rời là sao hả?
- Tớ với An Tường trước giờ đã là bạn. Lúc đó, tớ còn chẳng biết cậu là ai. Hà cớ gì cậu phải đố kị, ganh ghét như thế. Cậu còn nhỏ mà có suy nghĩ xấu xa quá.
Hạ Băng nói như hét:
- Tất cả là do cậu, là lỗi tại cậu. Cậu không xứng đáng để được hưởng những điều may mắn đó.
- Cậu vô lý thật đấy. Tớ không muốn nói chuyện với cậu nữa.
Thuỷ Du vừa nói vừa bỏ đi nhưng Hạ Băng đâu dễ mà buông tha cho cô chứ, hạ Băng nắm lấy tay Thuỷ Du giật mạnh lại:
- Cậu cứ chờ đi, tôi sẽ không để cậu đắc ý mãi vậy đâu.
Nói xong Hạ băng bỏ đi. Mắt Thuỷ Du ứa ngước mắt, đỏ hoe. Không phải vì cảm thấy có lỗi với Hạ Băng mà là do tức giận quá mà chẳng làm gì được.
Ai mà ngờ rằng cô gái với khuôn mặt ngạy thơ hiền lành ấy lại có suy nghĩ thật xáu xa. Không chờ đến khi tan học, Thuỷ Du chạy một mạch về nhà để vạch trần sự giả dối của Hạ Băng với An Tường. Nhưng cô lại bị sốc lần hai. Khi An Tường tỏ vẻ không tin cô, luôn bênh vực Hạ Băng. Trong lòng cậu vẫn không tin Thuỷ Du lại đặt điều nói xấu Hạ Băng nhưng cậu lại càng không tin Hạ Băng làm điều đó.
Từ khi ở London trở về, cậu cứ có cảm giác Thuỷ Du lạ lạ sao ấy. Trước giờ cô luôn là người bênh vực Hạ Băng trước mặt cậu mà sao giờ cứ thấy cô luôn chống đối Hạ Băng. Ngay cả đêm qua, cậu tận mắt chứng kiến Thuỷ Du xô ngã Hạ Băng xuống đất. Chẳng lẽ, Thuỷ du giờ lại trở nên ghét Hạ Băng, mà lí do gì chứ. Cô ấy có làm gì sai với Thuỷ Du đâu chứ. Cũng dễ hiểu, Hạ Băng trước giờ chỉ là một cô bé hiền lành. Cô ấy không chỉ đến với cậu trong đêm lạnh buốt bơ vơ ở xứ người mà còn luôn kể những cậu chuyện vui khi cậu đang bị ốm như đang nằm giờ đây.
Thuỷ Du một mực, kiên trì giải thích cho An Tường nhưng cậu lại bực giọng, cáu gắt:
- Thuỷ Du, cậu dừng lại đi.
Thuỷ Du nghẹn cứng cả họng, nước mắt chỉ chực trào ra. Cô bật khóc thành tiếng, bỏ chạy về phòng, cô chốt cửa phòng lại tự nhốt mình trong phòng. Cô lên giường trùm chăn khóc nức nở mặc cho cái tên ngu ngốc ấy đang đập cửa ầm ĩ, réo gọi tên cô ngoài kia.
Tại sao không ai chịu tin cô cứ chứ. Cô đâu có đặt điều nói xấu Hạ Băng hay vu oan giá hoạ cho cô ta đâu. Thuỷ Du càng giải thích thì An Tường lại càng nghi ngờ, hiểu lầm cô mà thôi. Càng nghĩ cô càng khóc to hơn. An Tường nóng cả ruột, cậu gọi Thuỷ Du nhưng chỉ không thấy cô trả lời cũng chẳng chịu ra mở cửa.“ Con gái thật khó hiểu”
Cô nằm lì trên phòng chẳng chịu ra ngoài, cũng chẳng chịu ăn uống gì. Bỗng cánh cửa kêu cạch một tiếng. Quỳnh Nhi bước vào. Bà lặng lẽ tiến đến sát giường Thuỷ Du, ngồi xuống nhẹ nhàng, ân cần hỏi:
- Thuỷ Du, con sao thế? Con bị ốm sao?
Nghe giọng Quỳnh Nhi, cô liền bật dậy:
- Dạ, dã không ạ. Mà sao cô lại vào được đây thế? Không phải con khoá chốt rồi sao.
Hỏi xong cô mới thấy mình ngớ ngẩn. Nhà này của nhà họ Lâm mà. Họ có chìa khoá cũng là điều dễ hiểu.
- Cô nghe nói hôm nay con bỏ về sớm. Có chuyện gì thế. Ai bắt nạt con. Nói cô nghe cô giải quyết cho.
Ai mà ăn gan hùm mới dám bắt nạt Thuỷ Du ấy. cô không bắt nạt ai thì thọi chớ ai mà dám bắt nạt cô.
- Dạ, không ai bắt nạt con đâu ạ.
- Thế con có có chuyện gì thì cứ kể cô nghe. Mẹ con đã dặn cô phải chăm sóc con thật tốt đấy. Nếu không thì cô sống không yên với mẹ con đâu.
Thuỷ Du bật cười:
- Dạ, con chỉ hơi mệt xíu thôi.
Quỳnh Nhi hốt hoảng, cuống cả lên:
- Con bị đau ở đâu sao. Không được rồi phải gọi bác sĩ đến thôi.
Thuỷ Du xua tay liên tục:
- Không sao đâu ạ. Cô đừng có gọi bác sĩ.
Quỳnh Nhi đã bình tĩnh trở lại, bà nhẹ nhàng xoa đầu Thuỷ Du, trách yêu:
- Thật là! Có chuyện gì nhớ báo cô nghe không?
- Dạ, con biết mà, cô đừng lo lắng.
- Con nằm nghỉ đi, cô xuống nói người làm làm con tô cháo nóng.
- Con cảm ơn cô nhiều ạ.