Ánh đèn lung linh toả khắp mọi nơi hắt lên cả bầu trời đêm đầy sao, sáng rực như ánh nắng mặt trời. Các bóng đèn led nhiều màu chớp nháy liên tục, ánh sáng của đèn dường, đèn của các toà nhà chọc thủng trời rợp bóng khắp nơi. Không gian đêm tối hoà quyện với sắc màu nhân tạo tạo nên một bức tranh tuyệt mĩ mà hầu như là đề tài mà các nhiếp ảnh gia hướng đến.Thật là một thiếu sót lớn nếu chỉ nhắc không đến cảnh đẹp mà bỏ quên con người. Con người tuy nhỏ bé nhưng là điểm nhấn vô cùng quan trọng. Họ qua lại tấp nập, bước chân nhanh thoăn thoắt. Có người nói chuyện vui vẻ, thả hồn vào những cuộc chơi, cuộc thưởng ngoạn nắm tay nhau đi trong thời tiết giá lạnh. Nhưng cũng có người lại mang những khuôn mặt mệt mỏi, căng thẳng đang rất muốn tìm về hơi ấm gia đình.
Cảnh đẹp, người đẹp, London Eye thì được thiết kế công phu, hiện đại, người lên kẻ xuống chật ninh ních. Nhưng sao An Tường vẫn cảm thấy trống rỗng. cậu liên tục liếc nhìn đồng hồ, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng, mệt mỏi. Cậu ngồi co ro một góc, tay đút tay vào túi áo ấm. Cậu đã ngồi chờ đã gần 4 tiếng đồng hồ dưới thời tiết lạnh cắt da cắt thịt như vậy. Mặt cậu gần như biến sắc, tái nhợt, cơ thể lạnh cóng, miệng thở ra khói. Cậu đã liên tục gọi điện cho Thuỷ Du nhưng luôn trong tình trạng không trả lời. Gọi về nhà thì nhận được tin là vẫn chưa thấy bóng dáng của cô đâu từ sáng đến giờ. Lòng An Tường như lửa đốt. Hàng vạn câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu cậu: “Tại sao cậu ấy vẫn chưa đến?”, “Rốt cuộc cậu ấy có đến hay không?”, “Có chuyện gì xảy ra với cậu ấy không nhỉ hay là cậu ấy không nhận được tin nhắn?”…..
Tuy suy nghĩ lung tung, vớ vẩn thế nhưng cậu vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Cậu nhắm mắt thiếp đi một lúc. Tuyết bắt đầu rơi, gió thổi buốt lạnh từng cơn. Cậu tỉnh lại, mắt ngóng trông ra xa, mong chờ. Vẫn chưa thấy Thuỷ Du trong lớp người qua lại. Cậu lặng lẽ cúi xuống, đôi mắt đượm buồn.
Bỗng tiếng bước chân từ đâu vang đến. Chắc lại là những bước chân của những con người xa lạ trên đất khách. Đôi chân ấy dừng ngay trước mặt cậu. Cảm giác vừa lạ vừa quen. Cậu vui sướng tột độ vì cứ ngỡ là Thuỷ Du đến. Cậu ngước mặt lên định mắng cho cô một trận vì cái tội đến trễ:
- Tớ đợi cậu mãi. Sao giờ cậu… mới…đến chứ?
Thật bất ngờ người đứng trước mặt cậu không phải là Thuỷ Du mà là Hạ Băng. Cô cười hiền lành, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu. An Tường cứ ngẩn người ra, không chớp mắt, ngạc nhiên đến nỗi không nói lên lời. Cậu lặng người đi một lát, vừa cảm thấy hụt hẫng vừa cảm thấy bối rối.
Hạ băng lặng lẽ ngồi bên chạnh An Tường, cô cũng không nói gì. Giờ đây người ngồi bên cạnh cậu lại là cô. Hạ Băng cảm thấy rất hạnh phúc. Đó là ước muốn nhỏ nhoi của cô khi bắt đầu đặt chân vào nhà cậu. Cô vừa hồi hộp vừa lo sợ. Cô sợ An Tường sẽ phũ mình như lúc ban đầu nhưng cậu lại im lặng có vẻ gần như chấp nhận cô.
- Tại sao cậu đến được đây? An Tường lên tiếng
- Tớ năn nỉ ông quản gia đó. Thuỷ Du vẫn chưa về nên tớ…
An Tường lại im lặng. Ngườ một lúc một thưa dần. cậu liếc nhìn đồng hồ, giờ đã quá trễ. Cậu đứng bật dậy:
- Chúng ta đi thôi
Hạ Băng ngơ ngác, đứng dậy theo, tiếc nuối hỏi:
- Cậu muốn về sao?
- Không.
- Vậy thì đi đâu chứ?
Cậu quay sang nhìn cô mỉm cười, nắm tay cô kéo đi:
- Đi theo tớ.
Cậu đưa Hạ Băng vào đu quay mà cậu định sẽ đi với Thuỷ Du. Đi đến đâu cô cũng trầm trồ, ngắm nghía, tròn xoe mắt, khen ngợi. Nhìn điệu bộ của cô mà An Tường bật cười. Đây là lần đầu cô được đi đến một đất nước xa xôi đến thế, lần đầu được ngắm khung cảnh từ trên cao xuống mà tuyệt mĩ đến thế và cũng là lần đầu cô lại được đối diện với An Tường một cách tự nhiên, không bị ai ngăn cản. Bắt gặp ánh mắt thẫn thờ, buồn bã của cậu, cô hỏi:
- Cậu không vui sao?
- Không.
- Cảm giác thật thích, đây là lần đầu tớ đi cái này đấy.
- Vậy sao
Nhận thấy câu trả lời của An Tường có vẻ không mấy hào hứng cho lắm. Cô không cười nữa:
- Cậu lo cho Thuỷ Du sao?
- Không.
Cô nhẹ nhõm trong lòng, nói tiếp:
- Tớ nghĩ cậu ấy có việc bận nên không đến được, cậu đừng giận cậu ấy,
An tường đáp lại bằng một nụ cười buồn:
- Tớ không giận cậu ấy.
Hạ Băng lặng lẽ gật đầu, cô quay qua, áp mặt vào tấm kính tiếp tục ngắm nhìn đất trời.
- Cảm ơn cậu. an Tường lên tiếng.
Hạ Băng ngạc nhiên:
- Về chuyện gì cơ chứ?
- Cảm ơn cậu đã đến.
Hạ băng như mở cờ trong bụng. Cô không ngờ lại khiến cho An Tường cảm kích cô đến vậy. không uổng công cô làm mọi việc để ngăn chặn cuộc hẹn này.
- Cho tớ dựa vào cậu một lát.
An Tường ngả đầu vào vai Hạ Băng khi cô còn chưa kịp phản ứng. Cậu thả lỏng người, nhắm mắt.
Vì sợ An Tường thức giấc mà Hạ Băng ngồi bất động như tượng. Cô cảm thấy cô cùng hạnh phúc khi được dịp ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của An Tường trong khoảnh khắc lãng mạn đến vậy.