Ngày 19 tháng Chín
Mẹ thương yêu của con,
Viễn cảnh được gặp lại mẹ sau nhiều tháng khiến lòng con ngập tràn niềm hạnh phúc khó tả. Chỉ còn đúng một tháng nữa thôi con sẽ tới Ephesus! Lúc đó con có thể đứng với mẹ của con trong Cơn Mưa Tháng Mười...
Bốn tháng vừa qua con đã viết cuốn tiểu thuyết đầu tiên của mình, mẹ à. Con ước gì con có thể đọc câu chuyện đó cho mẹ. Nhưng thật không may, nó vẫn chưa xong hẳn mẹ ạ. Tuy vậy con vẫn muốn mẹ có thể cảm nhận được nó.
Truyện của con là về một cây hoa hồng mẹ ạ ‒ Hoa hồng Ephesus... Một cây hồng đã được tạo ra với hương thơm tuyệt diệu. Mùi hương ấy có tiếng nói của riêng mình. Tiếng nói của hạnh phúc. Nó kể về những giấc mơ. Kể về những thiên thần và về việc gặp Chúa trong thế giới này.
Nhưng khi cây hồng đó lớn lên, nó bắt đầu nghe thấy tiếng nói khác, một giọng nói mà nó nhầm là của mình, giọng nói suốt ngày chỉ biết tới “tôi”. Giọng nói ấy rất to. To đến nỗi cây hồng kia không thể nghe thấy giọng xưa của mình nữa.
Hoa hồng cần quan tâm tới hương thơm của mình để nghe thấy giọng nói cũ. Nhưng nó đã được trồng ở nơi mà người ta không yêu nó vì hương thơm của nó. Người ta chỉ quan tâm tới màu sắc, cành lá, cánh của nó... mà thôi.
Thế là với hy vọng giành được cảm tình của người ta, nó chau chuốt mình sao cho giống với cách người ta muốn. Người ta nói “mọc cao hơn”, thế là nó cũng mọc cao hơn. Người ta bảo “hãy làm cho cánh hoa bừng sáng lên” thế là nó cũng âm thầm, vội vã làm theo. Thế rồi qua thời gian hương thơm của nó cứ nhạt dần đi.
Đã gọt dũa được nó, người ta tưới lên nó biết bao câu khen ngợi như thể nó là một nữ thần vậy. Và chẳng bao lâu sau hoa hồng tin rằng mình là một nữ thần. Nó không nhận ra rằng điều duy nhất nó cần để cảm thấy đặc biệt là nhớ lại mình là một cây hoa hồng. Chẳng có gì vĩ đại cả. Chỉ là một cây hồng mà thôi...
Mỗi ngày trôi đi nó lại thấy mình càng trở nên buồn phiền hơn. Chỉ còn một niềm hạnh phúc trong cuộc đời nó đó là mẹ nó. Nhưng ngay lúc nó bắt đầu tìm ra mẹ, lúc nó cần bà nhất thì nó lại vĩnh viễn mất mẹ. Không thì cũng là nó nghĩ như vậy.
Mẹ ơi, thực ra thì câu chuyện này không phải về hoa hồng đâu. Nó là về một người mẹ. Nó kể về một người mẹ đã chứng tỏ được một điều rằng những bông hồng thực sự không bao giờ chết, rằng chúng vẫn tiếp tục tỏa hương ngay cả khi đã úa tàn... Nó là về một người mẹ đã phải lay chậu hoa để con có thể nhớ lại...
Điều này có thể được không mẹ? Nó có thể nhớ lại được điều nó đã quên lãng hay không, hay nó sẽ quên tất cả những điều mình đã được dạy? Nó có thể lấy lại được hương thơm của mình nữa không mẹ? Và hơn hết nó có thể nghe lại được giọng nói trước đây của mình nữa không?
Con vẫn hy vọng như thế...
Mẹ à, điều này có thể ít hay nhiều hơn câu chuyện trong cuốn tiểu thuyết của con. Con cũng không chắc là con có thể kể lại nó một cách chính xách không mà. Con cảm thấy câu chuyện cuộc đời thì dài mà người ta kể lại thường ngắn hơn. Con thậm chí còn không thể miêu tả được mùi vị của một quả oliu cho bà Zeynep Hanim, thế nên làm sao con có thể miêu tả được sự kì diệu của vườn hồng chứ?
Nhưng kể cả con có thất bại thì vẫn không sao cả. Cũng không sao nếu con không thể kể nó hay được, không sao nếu người khác không thích nó... Bởi vì đây là chuyện về mẹ. Con vui vì đã kể được câu chuyện ra như thế. Nhưng thực ra là không. Con đã không kể nó mà chính mẹ đã kể cho con nghe. Mẹ đã kể cho con vào đúng thời điểm mà con nghĩ mình không bao giờ có thể được nghe mẹ kể chuyện nữa.
Cảm ơn mẹ yêu của con...
Con cảm thấy mùi nước hoa của mẹ trong không khí. Mỗi lần hít thở nó, con lại thấy một mùi hương khác nhau.
Hương hoa hồng. Ở khắp mọi nơi.
Con của mẹ,
Diana.