03.
Tôi đứng trước cửa sổ, nhìn xuống dưới qua lớp cửa kính.
Tôi nhìn thấy Giang Văn Tự nói với Khương Mẫn: “Anh và cô ấy chỉ là người xa lạ không huyết thống, nếu không phải bố anh thích dì Thịnh thì cả đời này anh và Thịnh Ngôn Ngôn cũng sẽ không có quan hệ gì.
”
Trên khuôn mặt đó là sự lạnh lùng tôi chưa bao giờ thấy.
Không, không phải như vậy.
Rõ ràng là anh đã đưa tôi ra khỏi vực sâu.
Là anh đã cướp lấy con dao trong tay tôi, cho dù máu chảy đầm đìa cũng không chịu buông ra.
Là anh nói nếu tôi đau nhức, anh lập tức đau cùng tôi.
Nhưng bây giờ Giang Văn Tự thản nhiên: “Cô ta còn không bằng so với người lạ, ít nhất người lạ sẽ không phá hoại gia đình anh.
”
Anh như một cây đao.
Vừa hung ác, vừa ngắm chuẩn cắm vào tim tôi.
Người này có thật là anh trai của tôi không?
Có phải người anh trai nói muốn bảo vệ tôi cả đời hay không?
Khương Mẫn cao hứng, kéo cánh tay của anh, gương mặt xinh đẹp, giọng điệu chẳng kiêng nể: “Mẹ của Thịnh Ngôn Ngôn đúng là chuyện bé xé ra to.
Hồi đi học đúng là em và Thịnh Ngôn Ngôn có chút mâu thuẫn nhưng chuyện đã từ bao giờ rồi.
”
“Khó trách anh không thích về đây, em thấy mẹ của cô ta có chút vấn đề.
”
“Nếu không phải do Thịnh Ngôn Ngôn là yêu tinh hại người thì A Tự của chúng ta đã có thành tựu trong công việc từ lâu rồi.
”
Giang Văn Tự gật đầu đồng ý: “Khỏi phải nói, cô ta thật xui xẻo, chúng ta về nhà đi.
”
Bây giờ anh ấy tự cầm lấy cây đao kia hung hăng đâm liên tiếp và ngực tôi.
Đối với anh ấy tôi chỉ là một gánh nặng.
Một gánh nặng đáng chết không thương tiếc.
Khương Mẫn thè lưỡi, vẻ mặt đùa giỡn: “May mà anh gặp em, chẳng bao lâu nữa anh chính là thành viên trong nhà họ Khương em rồi.
”
Giang Văn Tự cười cười, xoa đầu cô ta.
Ánh nắng hắt lên người bọn họ.
Ánh vàng lấp lánh, trai tài gái sắc.
Thật xứng đôi làm sao.
Khương Mẫn ngẩng đầu, nhìn về hướng này từ xa.
Ánh mắt đắc ý.
Tôi nép mình, núp sau rèm cửa, không nhịn được mà run rẩy.
Tiếng động cơ vang lên, chiếc xe lao đi.
Tôi nhìn chính mình trong gương, hai mắt vô thần, đầu tóc rối bời, sẹo chằng chịt trên người.
Vết sẹo đỏ sau lưng bắt đầu nổi ngứa, tôi không nhịn được cào gãi, móng tay cào trên da tạo thành những đường nhỏ uốn lượn màu đỏ.
Tôi ngơ ngác trong căn phòng.
Màn đêm dần buông xuống.
Những đám mây dày đặc, che khuất ánh trăng trên trời.
Truyện Trọng Sinh
Tôi nhớ bác sĩ nói với tôi rằng nên tận hưởng ánh nắng mặt trời, nghe tiếng chim hót nhiều một chút, ngửi hương hoa nhiều một chút.
Sống với người thân và bạn bè.
Ngoài ra hãy đi ngắm biển.
Nhưng đáng buồn thay, ngay cả đi ra ngoài tôi cũng không có dũng khí để đi.
.