Bông Hoa Đẹp Nhất Nở Rộ Vì Em

Chương 16




Hút thuốc, uống rượu la cà quán xá Kỳ Thư đều dính vào. Để đến mức mỗi ngày cô đều nhìn thấy vẻ mặt tức giận của chị gái và những đòn roi cảnh cáo của chị thế nhưng đối với cô điều đó chẳng là gì cả. Cô đã dần trở nên chai lỳ và vô cảm, phải chăng suy nghĩ nông cạn và vô lý của cô bây giờ chính là để thể hiện rằng cô đã lớn và có quyền thể hiện cá tính của mình hay là muốn chứng nhận rằng thất bại của bố cô là không thể nuôi dạy cô tử tế? Không ai hiểu được suy nghĩ của cô cũng ít ai muốn hiểu bởi mỗi người đều có cuộc sống riêng, không ai hoàn toàn quan tâm đến một người đã nhúng chàm quá sâu như cô nữa.

Rồi ngày phiên tòa xét xử bố cô cũng đã đến. Là trẻ vị thành niên, cô không được phép tham gia xét xử mà chỉ được đứng bên ngoài. Thời khắc phán quyết buông xuống mặc cho bố cô liên tục kêu oan thì niềm hi vọng cuối cùng trong cô cũng dập tắt. Phải chi mọi người biết được cô đã mong ước như thế nào, phải chi mọi thứ chỉ là giấc mơ.

“Em đưa con về nhà đợi anh. Anh sẽ kháng cáo.” Đó là lời cuối cùng mà ông nói với mẹ cô trước khi biến mất sau cánh cửa áp giải. Như muốn gieo rắc hy vọng vào đầu ba mẹ con rằng ông thật sự bị oan, bản án ngày hôm nay chỉ là sai xót.

Kỳ Thư không nghe tiếng mẹ nói, an ủi vào đầu cô oan khuất của bố. Cô bỏ mặc mọi thứ mà bỏ chạy, chạy thật xa khỏi Tòa án, chạy dọc bờ sông đang soi ánh hoàng hồn trên mặt nước. Đến khi cổ họng khô khốc không thể thở nổi, cô mới chịu dừng lại, gục xuống cắn môi nén đi cơn uất ức trong lòng. Là cô đã sai rồi, cô đã ảo tưởng rằng ngày hôm nay sẽ có bản án chứng tỏ bố cô vô tội, ông bị oan mà thôi, lúc đó cô sẽ trở lại là Kỳ Thư ngoan ngoãn của gia đình, là học sinh gương mẫu của trường lớp, mọi thứ sẽ lại như cũ nhưng cô đã lầm. Tất cả chỉ là hoang đường mà thôi.

Rút ra từ cặp sách một điếu thuốc méo mó vì dấu diếm không để ai phát hiện đặt lên môi, cô run rẩy lấy một que diêm ra châm lửa.

“Ai cho cậu hút cái thứ này!!!”

Giọng nói giận dữ vang lên thì bàn tay kia cũng đã lấy điếu thuốc trên miệng cô ném đi không thương tiếc. Lúc quay đầu lại, Kỳ Thư chỉ nhìn thấy Khang Vũ đang nhìn cô, ánh mắt xót xa. Nhưng điều khiến cô bất ngờ không phải là sự xuất hiện của Khang Vũ sau một năm vắng bóng mà là dáng vẻ của cậu hiện tại quá khác so với lần cuối cùng cô gặp cậu ở trường cấp hai:

“Là cậu sao? Khang Vũ.” Kỳ Thư trơ mắt nhìn một Khang Vũ cao hơn hẳn cô gần hai cái đầu, thân thể gầy trơ xương bao bọc lấy gương mặt anh tuấn ngày đó, làn da ngăm đen như được gột rửa bằng một lớp da trắng. Bây giờ nhìn Khang Vũ đã không còn dáng vẻ đầu gấu như lúc trước mà ra dáng anh chàng thư sinh ham học nào đó. Xem ra trường mới thật hợp với cậu ấy.

“Tớ suýt thì không nhận ra cậu.”

“Câu đó phải là tớ nói mới đúng. Cậu đã làm gì với tóc thế này, nó đã làm gì nên tội với cậu?” Khang Vũ cầm lấy một bên tóc của Kỳ Thư tỏ ý không hài lòng. Mái tóc đen mượt cậu từng mất mấy tiếng mê mẩn ngắm nghía bây giờ đã ngắn đến cổ, lại còn bị pha đống hóa chất lên đầu thành màu của nước đái bò, cho dù hợp moden đến cỡ nào cậu cũng không thấy đẹp nổi.

“Nhuộm một chút, cắt một chút. Tớ đẹp lên cậu không thấy à?”

“Con mắt nào của cậu thấy đẹp? Không phải trước đây cậu rất ghét nhuộm tóc hay sao? Lại còn hút thuốc, ai dạy cậu ba cái trò hư đốn này?” Sao một thời gian không gặp, Khang Vũ lại gắt gỏng hơn trước thẳng mặt quát mắng Kỳ Thư. Cô đương nhiên sẽ nổi giận mà phản bác.

“Nhuộm tóc, hút thuốc hay không là quyền tớ, cậu là cái gì mà quyền đặt miệng vào cuộc sống của tớ? Đừng nghĩ rằng là bạn thì tự cho mình cái quyền xét nét, mắng nhiếc người khác. Cậu dựa vào cái gì?”

Ánh mắt hai người đột nhiên căng thẳng. Khang Vũ không thể nào ngờ đến, bản thân mất công đường xá xa xôi chạy về đây tìm cô lại nhìn thấy cô tàn tạ đến như thế này, đến ngay cả tình bạn với cậu cũng chẳng đáng để cô nói đến nữa. Cậu rất tức giận.

“Tớ dựa vào cái gì à? Dựa vào là người ngay cả quyền thích cậu cũng không có, thế được chưa?”

Cả hai hậm hực nhìn nhau thở phì phì quay đầu không nhìn nhau. Chỉ có một mảnh tĩnh lặng chen giữa tiếng nước vỗ dưới con sông liền kề. Chốc sau Khang Vũ mới chậm rãi quay đầu cất tiếng:

“Cậu đừng có như vậy nữa.”

“Không liên quan đến cậu.” Kỳ Thư nhỏ giọng nói. Khang Vũ càng nhịn cô một bước cô càng cảm thấy bản thân đã bước lệch đường: “Đây là con đường tớ chọn, cậu nhìn không vừa mắt thì đừng nhìn. Người cậu thích là Kỳ Thư của trước đây, tớ đứng trước mặt cậu bây giờ chỉ là kẻ hư đốn. Nếu muốn sống tốt thì đừng tỏ ra quen biết tớ, cậu về với trường của mình đi.”

Nói rồi không chờ Khang Vũ đáp lời mà bỏ đi, cắm đầu chạy dọc con đường quen thuộc về nhà. Vừa chạy cô vừa quay đầu nhìn về phía sau với một nỗi hi vọng, thầm ước trong đầu sẽ nhìn thấy bóng cậu hớt hải đuổi theo. Nhưng không, không có ai đằng sau cả, chỉ có cô tự mình rượt đuổi, tự mình mơ tưởng. 

Dừng lại bên bức tường đang xây dở, cô gục xuống ôm chân bó gối. Nơi khóe mi cay cay không nói thành lời. Là cô bước đến đường này đã tự mình đánh mất Khang Vũ rồi. Cậu sẽ không còn thích cô nữa, không còn quan tâm cô, không kiên trì động viên cô nữa. Không còn ai nữa....

Tháng mười một rất lạnh, đối với Kỳ Thư nó lạnh gấp mấy lần chính vì đó là thời điểm mà Tòa án tiến hành xét xử Phúc thẩm bản án của bố sau khi tiếp nhận đơn kháng cáo. Nếu lần này người ta tiếp tục phán ông có tội thì tất cả mọi thứ trên thế giới này sẽ biến thành địa ngục. Bởi vì ngoại trừ được Giám đốc thẩm và Tái thẩm thì ông sẽ không cách nào được chứng minh mình vô tội thêm một lần nữa.

Ngày hôm đó Kỳ Thư không về nhà cũng không lên thành phố cùng chị và mẹ để đi gặp bố. Cô trốn biệt sau cổng trường, không muốn gặp ai cũng không muốn ai nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy đi trông thấy của cô chỉ sau vài tháng sa ngã với đám người Phi Long. Tuy rằng biết rõ điều đó nhưng ngoài Phi Long ra, cô thậm chí không có lấy một người bạn để dựa dẫm, nên sai lại càng sai. 

Ngồi trong góc một cửa hàng nhậu nhẹt dành cho đám nhóc không còn nhỏ nhưng vẫn chưa lớn như cô. Thỉnh thoảng nhấp vài ba ly rượu cay nồng đến xé cổ họng. Đám người lố nhố hầu hết là bằng hữu thân cận của Phi Long không ngừng nhả từng đợt khói trắng, ánh mắt mơ màng gắn trên những gương mặt non nớt kia dần dần bị những thứ xấu xa vấy bẩn rồi trở thành những kẻ bị xã hội coi khinh. Kỳ Thư nhúng chàm, chính cô đã bị xã hội coi khinh như thế. Có điều đến khi cô nhận ra thì đã quá trễ.

“Kỳ Thư! Nhập hội đã lâu thế này rồi, em hình như còn một chỗ chưa tới thì phải.” Đầu Rắn là thân cận của Phi Long khoác vai cô đưa đẩy, ánh mắt dê xồm đảo một lượt trên người cô rồi dừng trên bờ ngực còn chưa phát triển hết tỏ vẻ thèm thuồng.

Kỳ Thư gạt cánh tay Đầu Rắn ra tỏ vẻ khó chịu: “Là chỗ nào?”

Phi Long ngồi kế bên hiểu ý Đầu Rắn, nhếch môi ném điếu thuốc đã tàn sang một bên vòng tay ôm lấy Kỳ Thư ghé sát tai cô cất giọng:

“Là chỗ anh sẽ đưa em lên đỉnh.”

Sắc mặt Kỳ Thư lập tức biến đổi, cô đã chơi với đám người này được một thời gian, đương nhiên hiểu được lời nói này là như thế nào. Phi Long không còn dè dặt trước cô nữa mà muốn chiếm lấy cô hệt như những đứa con gái ngoài kia, dường như trong mắt Phi Long cô cũng đã trở nên tầm thường hệt như họ.

Nghĩ đến điều này Kỳ Thư cầm lấy ly rượu hất thẳng mặt Phi Long gằn giọng:

“Sở khanh!”

Phi Long bất ngờ bị sỉ nhục đương nhiên sẽ không vui vẻ, hắn vuốt mặt nhổ một bãi nước bọt trừng mắt tóm lấy cổ áo Kỳ Thư gầm lên:

“Đừng có ở đó mà tỏ vẻ thanh cao nữa Kỳ Thư à. Từ khi mày quyết định đi theo bọn tao thì mày cũng chỉ là con điếm để bọn tao xơi mà thôi. Tao chờ mày đến hôm nay là đã nhân nhượng lắm rồi. Nếu không phải thằng Tần Quang hết lời xin xỏ, mày nghĩ bọn tao sẽ chờ đến hôm nay mới xơi mà hay sao?”

Tần Quang? Sao lại là Tần Quang?

Trong đầu Kỳ Thư lúc này không tự đặt câu hỏi lý do gì Tần Quang lại can dự vào đám Phi Long cho cô yên bình nhập hội này mà là tại sao Khang Vũ lại can dán xa đến vậy. Nghĩ đến điều này là bởi vì cô biết Tần Quang với cô không quá thân thiết cũng chẳng quá xa lạ nhưng nếu nói một người lạnh lùng như Tần Quang được nhiều người nể trọng lại mở lời xin xỏ cho cô thì quá là vô lý, thế nhưng nếu là Khang Vũ thì lại có thể bởi vì ngoài Khang Vũ ra, Tần Quang sẽ không bao giờ giúp bất kỳ ai.

Điều này chứng tỏ Khang Vũ vẫn luôn đứng từ xa dõi theo cô. Cô không biết nên vui hay nên buồn.

“Vậy được, hôm nay tôi rời nhóm. Tôi không muốn làm món ăn cho đám bẩn thỉu các người xơi.” Kỳ Thư dùng sức gạt tay ra khỏi Phi Long như vô ích, hắn quá mạnh so với cô.

“Ha ha, nghe mà xem cô ả nói gì này.” Đám Phi Long bật cười chỉ trích cô: “Muốn vào là vào, muốn ra là ra. Nhóm Phi Long là cái chợ cho mày đi hả? Im mồm và đi theo tao!”

“Không! Buông ra!” Kỳ Thư gào lên, vừa gào vừa vung tay muốn thoát khỏi tay Phi Long nhưng vô ích. Cô bị hắn túm lấy tóc kéo lê đi giữa nền đất lạnh. Cô vừa đau vừa nhục liên tục gào thét nhưng không cách nào thoát khỏi bàn tay của hắn, chỉ biết mở miệng cầu cứu nhưng không một ai có ý cứu cô.

Người xung quanh ái ngại nhìn cô, không dám can dự, càng không dám lên tiếng. Họ coi như không thấy mà quay đầu tiếp tục công việc của mình. Đám Phi Long cái gì cũng dám làm, đến cả cảnh sát cũng dám đánh lại nói gì đến dân thường, không phải khi không mà Phi Long có thể làm đại ca của đám học sinh cá biệt trong thị trấn này.

“Mau bỏ tôi ra, ai đó cứu tôi, cứu tôi với....”

Kêu gào trong vô vọng, đến khi nhìn thấy vẻ phó mặc của mọi người, Kỳ Thư mới nhận ra rằng bản thân đã sai đến mức nào. Ngay từ khi nhận lời đi theo Phi Long, cô đã sai rồi.

Khóe mắt cô đỏ gay, đột nhiên cô cắn chặt môi giữa con đường lê lết bị Phi Long bạo lực kéo đi, cô vươn tay vơ lấy một chai bia làm bằng thủy tinh đang nằm chỏng chơ trên nền đất dùng lực đập mạnh vào bờ tường.

Choang!

Chai thủy tinh vỡ làm đôi lộ ra những mảnh sắc nhọn ở giữa. Kỳ Thư lợi dụng mảnh sắc nhọn này như một cây kéo xoẹt một đường trên mái tóc bị Phi Long nắm kéo đi. Khiến cho tóc cô bị cắt một đoạn dài.

Phi Long giật mình quay đầu, nhìn thấy trên tay mình là một đoạn tóc của Kỳ Thư, càng rùng mình hơn khi thấy cô đã thoát khỏi tay hắn từ lúc nào, chầm chậm đứng lên, đôi mắt đỏ ngầu những tia máu, sắc mặt lạnh lẽo đầy sát khí lăm lăm trên tay nửa chai thủy tinh với đầy mảnh sắc nhọn nguy hiểm có ý đe dọa:

“Chúng mày dám đụng vào tao, tao sẽ cho chúng mà chết!” 

Không ai có mặt ở đó ngờ đến Kỳ Thư có bộ mặt tàn độc đến mức này, sự đáng sợ đó đã bị cô dấu kín đến ngày bùng phát. Uy hiếp đến bất kỳ ai có ý làm hại đến cô. Nhưng Phi Long đâu phải hạng thường chỉ vì chút ít đó mà e sợ. Hắn cười cợt nói:

“Mày dám làm gì tao? Ba cái võ mèo cào đó tưởng có thể dọa tao sao?”

“Tao thì không thể nhưng cái này thì có thể.”

Kỳ Thư dứt lời liền vươn người thẳng hướng Phi Long mà tiến đánh, muốn tìm cho mình đường thoát trước tiên phải hạ được tên cầm đầu. Thế nhưng Kỳ Thư quá ngây thơ khi nghĩ rằng có thể tiếp cận được Phi Long, đám người Đầu Rắn như môt bức tường phóng tới người tung cước, người hạ nắm đấm về phía cô ngăn cản. Nhưng may thay lúc học cấp một cô đã từng tham gia hội thi Karatedo nên tuy không thể đánh lại nhưng lại học được cách chóng đỡ. Nhanh chóng thoái lui tìm đường khác. May thay vì phản ứng nhanh nhẹn này của Kỳ Thư khiến cho đám Đầu Rắn bất ngờ trượt chân ngã xuống, Kỳ Thư đã nhìn thấy lỗ hỏng bên cạnh Phi Long, là lỗ hỏng lớn nhất để vừa hạ được hắn vừa có đường tháo chạy, cô liền vươn mình lao tới hòng tung một cước vào mặt Phi Long.

Choang!

Một tiếng động lớn vang lên, thời khắc vị trí của chai thủy tinh trên tay cô cách Phi Long độ chừng một mét thì cô liền cảm giác thế giới như chững lại, đầu óc mơ hồ quay cuồng, nhói đau ở trên đầu ê buốt đến tận chân khiến cho bàn tay cô cũng run rẩy, mảnh thủy tinh trên tay cũng vì thế mà rơi xuống.

Lúc này cô nhìn thấy sắc mặt Phi Long kinh hãi tột độ nhìn cô, run rẩy không dám tiến tới. Đột nhiên trên đầu cô lạnh toát, một chất lỏng đặc quánh nào đó trào xuống che hết một bên mắt, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng như một cái vòng hỏng mà ào ạt chảy xuống trên gương mặt cô nhỏ giọt trên bàn tay mình.

Máu. 

Nhìn mình qua chiếc gương vỡ của cửa hàng gần đó, cô nhìn thấy vết thương trên đầu mình đang không ngừng chảy máu, những dòng máu đậm đặc đó ôm lấy gương mặt cô hệt như quỷ dữ. Tai cô dần dần ù đi, chỉ nhìn thấy trên tay Đầu Rắn là chai thủy tinh đã vỡ chính là hung khí vừa đánh vào đầu cô, cô mơ hồ nghe tiếng Đầu Rắn gào la:

“Không phải....Tôi không cố ý.....Là cô ta tự nhiên dừng lại.....Không phải tôi.” Phi Long tái mặt liền tóm lấy Đầu Rắn, sau đó hắn ngầm ra lệnh chuồn lẹ với đồng bọn rồi vội vã chạy đi, bỏ mặc cô một mình bất động đứng đó.

Trời đất đột nhiên tối sầm, tứ chi mất hết năng lượng dần buông lõng. Kỳ Thư khụy chân xuống, ngã gục trên đất. Cô nhìn thấy từng người từng người la hét, có người thì tháo chạy, có người hoảng hốt gọi điện thoại, có người thì ngất xỉu. Chỉ có hai mắt cô vẫn mở nhưng toàn thân đã không còn sức lực nữa. Những sai lầm phút chốc chạy nhảy trong đầu cô, tất thảy đều khiến cho cô nhận ra được bản thân đã bước vào vũng bùn do chính mình tạo ra. 

Bố ơi! Là con sai thật rồi.

Mọi thứ dần dần mơ hồ, đến mức như một giấc mơ.

“Trời ơi! Kỳ Thư. Sao lại như vậy. Kỳ thư ơi mở mắt ra đi....Đừng như vậy mà. Đừng làm tớ sợ....Làm ơn cứu bạn cháu, làm ơn cứu Kỳ Thư với bác sĩ ơi....Làm ơn cứu cậu ấy....”

“Khang Vũ, cậu bình tĩnh lại đi. Không sao đâu, Kỳ Thư sẽ không sao đâu.”

“Tần Quang! Tớ đã nói cậu chăm sóc cậu ấy mà, tớ đã dặn cậu bao nhiêu lần rồi mà. Nếu không được thì phải gọi tớ về chứ. Sao lại khiến bọn chúng làm Kỳ Thư ra nông nỗi này. Tần Quang! Tần Quang!!!”

“Khang Vũ! Cậu bình tĩnh lại đi! Sao lại đánh Tần Quang.....”

“Thùy An tránh ra!!!”

“Các cô các cậu làm cái gì đấy, có biết đây là đâu không? Bệnh viện là nơi các cô các cậu tỉ thí võ công à.....”

Trong mơ hồ, Kỳ Thư nghe được giọng Khang Vũ, Tần Quang và cả Thùy An như kề cạnh bên tai nhưng lại không cách nào mở được mí mắt nặng trĩu để nhìn họ, cô không biết được bây giờ bản thân mình ở đâu, như thế nào nữa. Cô chỉ thèm muốn nghe Khang Vũ nói nhiều một chút, nghe tiếng bố mẹ và chị gọi tên của cô một chút. Chỉ vậy thôi.

Lúc Kỳ Thư mở mắt, người cô nhìn thấy đầu tiên là chị gái đang đỏ mắt nhìn cô. Nước mắt vẫn đang tràn trên gương mặt nghiêm nghị của chị. Vừa thấy cô tỉnh sắc mặt chị như bừng sáng nhưng chỉ chốc lát liền vung tay thẳng thừng đánh vào mông cô gào lên:

“Ai cho em đi theo bọn nó, ai cho em đánh nhau, ai cho em trở nên như thế này, hả. Bố mẹ mất công nuôi dạy em, em lại không biết điều khiến bố mẹ đau lòng như vậy, em có còn là con người không? Hả?” Vừa đánh, chị gái vừa khóc. Khóc nấc lên từng cơn đầy đau đớn.

“Chị.....đánh....chẳng đau.....chút nào....” Kỳ Thư khó nhọc nói, khóe môi chậm rãi dãn ra nụ cười. Lần đầu cô thấy bị chị đánh lại hạnh phúc đến thế.

Chị gái ngưng đánh òa lên khóc. Đến lượt mẹ vào, bà cũng khóc ngang ngửa tần số với chị gái. Trong phòng bệnh tiếng mẹ và chị cô thay phiên nhau gào khóc lại trái ngược với sắc mặt yếu ớt pha chút vui vẻ của Kỳ Thư. Cô nghiễm nhiên nhận ra được, so với giông bão ngoài kia, tình thân mới là điều trân quý nhất.

Bỗng lúc này bố cô bước vào, nhìn thấy cô yếu ớt nằm trên giường với vết thương đã được băng bó ở trên đầu thì ngập ngừng run rẩy, dấu nhẹm đi giọt nước mắt kia ôm lấy cô mà nói:

“Tỉnh dậy là tốt, tỉnh dậy là tốt, không sao cả rồi. Ổn rồi con gái ạ.”

“Sao bố.....lại ở đây?” Không phải ông phải tham gia phiên tòa sao?

“Phiên tòa đã kết thúc hôm qua rồi con ạ. Bố đã được giải oan. Bố vô tội rồi con ơi. Bố xin lỗi, là bố khiến cho mẹ và hai chị em con phải chịu cảnh này, khiến cho nhà mình bị sỉ vả. Khiến cho con lâm vào đường này. Bố xin lỗi, tha lỗi cho bố. Tha lỗi cho bố.”

Thì ra bố vẫn là thần tượng của cô, một con người trong sạch, thì ra những vết mực ố chỉ là bị người ta cố tình vẩy lên. Thì ra những điều cô luôn tin tưởng vẫn luôn hiện hữu. Phát hiện ra bản thân quá ích kỉ khi nghi ngờ sự trong sạch của người cha yêu thương cô hết mực. Kỳ Thư liền bật khóc nức nở. Khóc cho oan ức của bố, khóc cho những miệt thị của thiên hạ, khóc cho sự hoài nghi cho chính cô.

Khoảnh khắc bốn người trong gia đình ôm lấy nhau, khoảnh khắc mọi vướng bận trong lòng đều trở thành mây khói mà tan đi đó khiến cho Kỳ Thư hạnh phúc đến lạ thường. Cô thầm cảm ơn ông trời đã cho cô sống tiếp, để ngày hôm nay cô lại được sống là mình thêm một lần nữa