Bóng Hình

Chương 32




Chiếc xe thùng Olivia vẫn dùng để đưa 2 đứa trẻ đi chơi là 1 thứ đồ cổ Bertie đã cho mang từ tận Corton. Theo lệnh của bà quản gia, Donovan phải lôi nó tít trên tầng áp mái xuống và chở lên NY. Mặc cho mẹ chúng kêu ca phàn nàn, 2 đứa trẻ có vẻ khoái chí lắm. Suốt ngày này sang ngày khác, ngôi nhà đã biến thành 1 cái chuồng thỏ. Cặp sinh đôi ở chung với bà Bertie. Charles bàn chuyện dọn đến dinh thự ở đại lộ 5. Say khi Edward qua đời, nó thuộc quyền sỡ hữu của Victoria. Olivia ngần ngại chuyển tới đó khi cô chưa thảo luận với em gái. Phần thừa kế của cô là ở Croton.. 1 điền trang tuyệt đẹp tuy có kém thực tế hơn…Và Charles thì chẳng biết gì về chuyện phức tạp đó. Anh tự hỏi điều gì đã ngăn họ chuyển đi. Tối nào họ cũng phải nghe tiếng bọn trẻ oe oe, chúng nó chẳng biết sợ là gì cả. Geoffrey thì cuống chân cả ngày, lại còn bạn nó thằng con trai láng giềng, chưa kể tới con chó. những tiếng ồn ã, đi đi lại lại không dứt là Charles căng thẳng khó chịu và sinh ra cáu bẳn. Olivia thường xuyên mất ngủ kêu đau mình mẩy. Miễn là mình đừng có ốm. – cô tự nhủ trong đêm, trằn trọc không yên trên giường.

Ngày hôm ấy, trèo lên thềm cùng chiếc xe thùng, lần đầu tiên cô thấy Charles thực sự có lý. Dinh thự Henderson có nhiều không gian hơn, và lúc nào Victoria trở về… Được rồi, cô sẽ có nhiều chuyện phải giải thích với em.

- Tôi có thể giúp cô được không? – tiếng 1 người đàn ông đề nghị, khi anh thấy cô đang hổn hển khó nhọc đẩy cái xe trẻ con to đùng.

Cô ngước nhìn lên, anh mặc 1 bộ đồng phục. Trên tay cầm 1 bức điện. Cô đọc thấy cái tên ngoài phong bì. Tim cô ngừng đập. Từ mấy ngày qua, 1 linh cảm u ám khiến cô bứt rứt. Cô đã cho rằng chỉ là do cô mệt mỏi thiếu ngủ.

- Của tôi ư? Cô hỏi, giọng khản đặc.

- Cô là Victoria Dawson?

Cô gật đầu.

Anh đưa cô phong bì, yêu cầu cô ký nhận rồi anh giúp cô đẩy chiếc xe, trong khi đôi tay cô đang run lên bần bật. 2 đứa trẻ vẫn đang say ngủ. Vào tới sảnh, cô xé vội phong bì. 1 mũi khoan gthép xoáy vào tim cô. Những dòng chữ trên giấy chập chờn trong sương mù. Thông báo chính thức từ 1 trung sĩ Morrison nào đó, thuộc quân đội Pháp.

“Rất tiếc phải nhắn tin cho bà biết rằng chị gái bà Olivia Henderson đã bị thương trong khi làm nhiệm vụ. Stop. Không thể di chuyển được. Stop. Tình trạng nguy kịch. Stop. Bà sẽ được biết mọi diễn biến. Stop.

Ký tên Penelope Morrison, sĩ quan bậc 4 của quân đội Pháp, phụ trách đội tình nguyện. Bị thương … Tình trạng nguy kịch… Olivia trào nước mắt. Cô đọc lại bức điện như để biết nhiều hơn từ nó. Than ôi cô đã linh cảm thấy chuyện này. Và cô không muốn tin vào tiềm thức. Sự mệt mỏi, sự khó chịu bây giờ đã được lý giải rõ ràng.

Cô hốt hoảng nhìn xung quanh… Đúng lúc đó, Bertie từ bếp đi ra. Thoáng thấy Olivia, bà biết ngay vừa có chuyện gì rất kinh khủng.

--Sao thế?

Bà chạy bổ về chiếc xe nôi để đoán chắc rằng 2 đứa trẻ vẫn khỏe mạnh.

- Là Victoria, cô ấy bị thương…

- Ôi trời ơi… Cô sẽ nói gì với Charles bây giờ?

Khi vắng mặt, Bertie vẫn gọi ông chủ bằng tên.

- Cháu không biết…

Như 1 cái máy mỗi người lập cập bế lấy 1 đứa bé mang chúng lên gác, đặt nằm trong nôi. Không có thêm lời nào. Geoffrey vừa về, nó nhảy 4 bậc cầu thang rồi ào vào phòng. Cô muốn nói chuyện với ba nó trước. Nhưng bắt đầu từ đâu đây? Có cần thổ lộ hết sự thật không? Hay chỉ 1 phần? Phần nào đây? Nhưng dù gì đi nữa cô vẫn đến với em gái mình. Không có gì trên trái đất có thể ngăn nổi cô.

Cô chờ anh, đi đi lại lại trong phòng khách hàng giơ liền, gập đi gập lại bức điện đáng nguyền rủa. Tay cô run rẩy, nỗi khiếp sợ hiện rõ trên khuôn mặt đầy kinh hãi. Vừa nhìn thấy cô, anh hốt hoảng. Cô trắng bệch như sáp. Charles lao bổ về phía Olivia. Cũng giống như Bertie, ý nghĩ đầu tiên của anh là bọn trẻ bị ốm

- Victoria! chuyện gì xảy ra?

Cô hít 1 hơi thật sâu. Suốt cả buổi chiều, cô kiệt quệ trong lo lắng và cuộc đấu tranh với chính mình.

- Chị em…

Cô đã quyết định sẽ chỉ hé mở 1 phần sự thật.

- Olivia, cô ấy ở đâu? Có gì xảy đến với cô ấy.

- Olivia đang ở châu Âu… và đang bị thương.

Đó mới chỉ là bắt đầu. Điều tồi tệ nhất còn đang ở phía trước. Bỗng nhiên, cô biết rằng cô sẽ không bao giờ dám đi xa hơn nữa. Cô không có cách gì trang hoàng cho cái sự thật ấy, thậm chí không có cách gì làm nó mềm dịu hơn… Cô sợ anh sẽ đòi ly dị… Đòi quyền nuôi con… Anh có quyền tống cổ cô ra ngoài, tách biệt cô với những cuộc thăm viếng. Nhưng họ vẫn còn ở đây. Vào lúc này, vấn đề vẫn chỉ là chuyện em gái cô.

- Ở châu Âu? Cô ấy làm gì ở châu Âu?

- Chị ấy làm tình nguyện viên trong 1 bệnh viện dã chiến nước Pháp. Chị ấy bị thương.

Cô đang ở trước mặt anh và nhìn anh bằng ánh mắt khiếp sợ. Anh ngỡ ngàng, ngờ vực, nhưng anh không thể nào tưởng tượng nổi sự gian dối ấy còn lớn tới mức nào.

- Thế em, em biết hết những điều đó?

Cô đã nói dối họ, cả anh và cha cô sao?

Cô cúi đầu.

- Làm sao em có thể hành động như vậy? Anh phát khùng – cô ấy đã ở đó suốt thời gian qua?

Olivia lại gật, kinh sợ chờ câu hỏi sắp đến. Người đàn ông mà cô coi như chồng mình vẫn không rời mắt khỏi cô. Nhưng anh không đoán ra trò gian dối. Làm sao anh có thể? trò lừa gạt được chuẩn bị kỹ lưỡng ngay từ đầu đã kéo dài 13 tháng nay. Cô thậm chí đã vượt qua những điều khoản tiên quyết của cuộc " đổi chác " 2 chị em thỏa thuận.

- Tại sao em không nói gì, Victoria?

Cô trả lời không nao núng.

- Chị ấy đã cấm em.. Chị ấy mong muốn vô vọng được hiến dâng cho 1 mục đích, 1 lý tưởng. Charles. Quả là không công bằng nếu tố giác chị ấy.

- Không công bằng? vậy là công bằng khi bỏ rơi ba em? Được đấy nhỉ! Điều đó đã giết chết ông, em có hiểu không?

- Chúng em đâu biết gì về chuyện ấy, - cô bào chữa yếu ớt, mắt loáng ướt. – Tim ba bị bệnh từ nhiều năm rồi.

- Nhưng sự mất tích của Olivia không hế có lợi cho ông, anh chắc chắn vậy.

- Có lẽ là không – cô thì thầm, cảm giác mình giống như 1 kẻ giết người.

Cô đã làm cho ông tin rằng 2 con gái ông lần lượt đến giường khi ông hấp hối… 1 cách cứu vãn quá mỏng manh, thực sự là vậy.

- Anh sẽ hiểu được sự nghiệt ngã cứng cỏi của em khi em ném mình vào chuyện phiêu lưu này, thay vì việc em quan tâm đến đấu tranh chính trị. Nhưng … Olivia… nhất định anh sẽ chẳng bao giờ hiểu được phụ nữ.

- Thế nếu em là người ra đi?

Anh mỉm cười.

- Anh sẽ túm cổ em… Tóm em về…Trói em lại… và nhốt em trong hầm rượu.

Anh trở lại nghiêm túc.

- Thế giờ em tính sao?

Có lẽ cô sẽ gọi cho lãnh sự quán Pháp hoặc cho Hội chữ thập đỏ để có thông tin rộng rãi hơn.

- Cô ấy có bị thương nặng không? – Anh hỏi.

- Theo như bức điện thì chị ấy đang trong tình trạng nguy kịch.

Cô nhìn thẳng vào ánh mắt anh.

- Charles, em sẽ đi.

- Đi đâu? – anh kêu lên, ngỡ mình nghe nhầm. Đang có chiến tranh ở châu Âu. Và em còn phải trông nom 3 đứa trẻ.

- Đó là chị em em.

Anh tái mặt.

- Tệ hơn, cô ấy là chị em sinh đôi của em và anh biết đó là hậu quả tất yếu. Mỗi khi em đau đầu, em lại nghĩ rằng cô ấy đang gửi cho em 1 thông điệp. Được thôi, nhưng anh không thôi được đâu. Xin lỗi em! Cô ấy cứ việc là chị em sinh đôi của em, còn anh, anh cấm em, không đi đâu hết!

Cô chưa bao giờ thấy anh giận dữ như thế. Anh đứng hẳn lên. Cô chịu đựng cái nhìn của anh với 1 sự kiên quyết lạnh lùng mà anh chưa từng biết đến.

- Không có cái gì có thể ngăn cản em đâu, Charles. Em sẽ lên chuyến tàu thủy đầu tiên khởi hành đi Pháp, cho dù anh có muốn hay không. Những đứa con em vẫn được an toàn ở đây. Còn em, em sẽ đi gặp chị mình.

- Tôi đã mất đi 1 người vợ tại đại dương. – anh gầm lên, tất cả mọi người trong nhà đều lắng nghe cuộc cãi vã – Vì chúa lòng lành, Victoria, anh không muốn mất vợ mình lần thứ 2.

Nước mắt của anh trào ra, nước mắt của lo âu và tức giận.

- Em rất đau lòng, Charles, - cô nói bình thản – nhưng em sẽ sang đó, và nếu anh đồng ý, em rất muốn có anh đi cùng.

- Thế nếu cả 2 chúng ta đều chết? Nếu con tàu chúng ta bị trúng ngư lôi? Ai sẽ nuôi nấng các con? Em đã nghĩ đến điều đó chưa?

- Vậy thì anh ở lại đi – cô buồn bã đáp – ít nhất con vẫn còn có anh.

Sẽ không lâu nữa, khi vở kịch đã buông màn, những đứa trẻ sẽ không gặp được cô nữa. Charles sẽ đuổi cô ra khỏi nhà. Ra khỏi cuộc đời anh. Suốt đêm, tương lai mờ mịt ấy ám ảnh cô. Cô ôm 2 đứa bé trong tay, cô hôn chúng, vuốt ve chúng, nâng niu chúng. Cô đau lòng vì phải bỏ chúng lại, nhưng 1 sức mạnh vô hình nào đó đã thúc cô đến bên Victoria. Bản năng, tiềm thức, khẩn thiết đòi cô gặp lại em mình.

Tối hôm ấy, lúc cô cho Geofrey đi nằm, nó mở to mắt lo âu nhìn thẳng vào cô. Nó đã nghe thấy 2 người cãi vả.

- Cô Victoria phải không ạ? – nó thì thầm, và cô gật đầu khẳng định. – Thế bây giờ ba đã biết chưa?

- Chưa – cô nói nhỏ hơn nữa. – đừng nói với ba việc đó. Trước tiên, cô sẽ đi thăm cô ấy. cả 2 sẽ nói chuyện với ba sau.

- Cô có nghĩ là cô Victoria sẽ cáu vì 2 em bé không?

- Ồ không! Cô ấy sẽ yêu các em lắm.

Cô cố tỏ ra bình tĩnh. Cố không để nỗi lo sợ.

- Nhưng cô sẽ ở lại đây, khi cô ấy quay về chứ? Bây giờ cô đã thuộc về gia đình mình rồi. – cậu bé nài nỉ.

Cô mỉm cười với nó. Cô chỉ hy vọng Victoria quay về, trong ngôi nhà này hay ở đâu cũng được, chuyện đó sẽ quyết định sau.

- Chính vì thế mà cô cần phải đi châu Âu, Geoffrey. Để tin chắc rằng cô ấy khỏe mạnh, để thu xếp chuyến trở về cho cô ấy.

- Cô ấy sẽ không chết chứ? – Thằng bé hỏi, hoảng hốt

- Không, tất nhiên là không

Ôi chúa ơi, con xin người đừng để cô ấy chết – lát sau khi đã lên giường nằm, cô khẩn cầu trong đêm tối. Charles vẫn không nói lời nào. Rất lâu sau, anh quay lại chống khuỷu tay nhìn cô.

- Anh vẫn biết rằng mình đã cưới 1 cô gái có cái đầu bướng bỉnh như la về làm vợ - anh mỉm cười – Nếu em thực sự muốn sang đó, anh sẽ đi cùng em, Victoria.

Cô gật đầu đầy biết ơn. Băng qua 1 đất nước đang có chiến tranh tàn phá, không có anh ở bên khiến lòng cô trĩu nặng 1 nỗi e sợ u uẩn.

- Thế còn công việc của anh? Anh có thể tự do được không?

- Cần phải thế, đây là chuyện khẩn cấp! Anh sẽ nói với các đồng nghiệp của mình rằng anh đã có 1 bà chị vợ điên khùng và 1 cô vợ không thể nào điều chỉnh được và rằng anh phải sang châu Âu trợ giúp họ. Ai dà, mấy người đó tha hồ mà cười

Anh đang cố làm hoàn cảnh bớt phần bi kịch và Olivia biết ơn điều đó. Cô co mình vào lòng anh, hôn anh… 1 bóng tối phủ lên nét mặt cô sau khi đến Pháp, cô sẽ nói với anh tất cả. Cô sẽ chờ đợi bản án anh dành cho cô.

- Nếu sau này, 2 con bé phòng bên có ý định gây cho anh nhiều chuyện thế này thì thà anh đổi lấy đứa con trai và đứa con gái ở trại trẻ mồ côi còn hơn.

Cô gượng cười, Charles ôm chặt cô vào lòng, hôn lên tóc cô.

2 ngày tiếp theo trôi qua trong những sự chuẩn bị tất bật cho chuyến đi dài. Ngày thứ 3, họ lên tàu Espagne, 1 tàu chở khách của Pháp khởi hành đi Bordeax. Đây là con tàu lớn duy nhất còn thường xuyên qua đại tây dương, ngoài tàu Carpathia, con tàu đã cứu mạng những người bị đắm tàu Titanic 4 nằm trước.

Cabin của họ, 1 căn phòng không xa hoa nhưng tiện nghi, nằm trên cầu tàu B. Tổ lái tàu đã nghiêm khắc duy trì phòng vệ chu đáo, những hành khách cũng tự nuyện ở lại trong khoang phần lớn thời gian. Olivia chỉ còn nghĩ về cô em sinh đôi. Charles làm đủ mọi cách khiến cô vui lên, nhưng thật sự là đã không đạt được kết quả gì lớn

- Hoàn toàn không giống trên tàu Aquantania, - 1 buổi tối, anh vui vẻ nói – Trời đất, chúng ta đã tạo ra 1 chuyến du lịch thật khủng khiếp.

- Tại sao? – cô hỏi với vẻ ngạc nhiên.

Anh nhìn cô không hiểu.

- Rõ ràng, anh có trí nhớ tốt hơn em. Bây giờ anh có thể thú nhận với em, rằng năm đầu tiên đám cưới chúng ta đã làm anh suy kiệt. Nếu hoàn cảnh không khá lên, hẳn anh đã tự cho mình 1 phát đạn vào đầu hoặc bỏ đi làm thầy tu mất… Vả lại điều đó cũng không làm anh thay đổi được.

Anh ám chỉ cái điều Victoria đã từng thề thốt với Olivia, … nhưng cô đã không coi là quan trọng. 1 sức nặng quá tải lại càng đè nặng lên mặc cảm tội lỗi trong cô.

Họ đến Bordeaux 2 ngày trước hôm kỷ niệm 2 năm ngày cưới. Lãnh sự quán khu vực đã cung cấp mọi thông tin liên quan đến hành trình từ đây đến Châlons-sur-Marne. Họ thuê được 1 chiếc xe hơi cọt kẹt, nó đã gần như sắp nát mủn. Theo lời viên lãnh sự quám, 1 đại diện chữ thập đỏ chờ họ ở Troyes. Họ sẽ đi cùng nhau chặng đường còn lại. Cần khoảng 14g xe chạy. – ông ta bảo. Trong thời bình, nhanh hơn nhiều, nhưng phải tránh qua các trận địa giao tranh. Ông lưu ý họ cần lường trước những trắc trở có nguy cơ gặp trên đường, khuyên họ nên đi đường vòng. Ông đưa cho họ mặt nạ chống độc, túi thuốc men và nước. 1 lần nữa, ông lại nhắc họ đang ở trong 1 vùng nguy hiểm, sau đó, ông chúc họ may mắn. Olivia thử chiếc mặt nạ, như vậy quá khó khăn cho việc hít thở. Người bảo vệ đã kiếm 2 chiếc mặt nạ đó đã cam đoan rằng cô sẽ thất nó hữu ích nếu bị rơi vào những đám mây khí độc… Charles ngồi sau tay lái. Họ tiến lên phía trước trong bụi đất, những cảnh tan hoang trải ra dưới tầm nhìn. Chiến tranh đã biến quang cảnh nơi đây thành 1 sa mạc đen tối. Charles tự thấy hài lòng vì anh đã quyết định đi cùng vợ.

1 thành viên hội Chữ thập đỏ đã đợi họ đúng giờ tại địa điểm thỏa thuận ở Troyes. Chiếc xe cà tàng lại lên đường, không thôi lọc xọc. Người đồng hành chỉ cho họ đường đi. những người lính chặn họ ở những chỗ giao nhau, họ phải nhiều lần chuyển hướng phải đi vòng qua các vùng giao tranh đã bị cô lập. Cuối cùng, đã quá nửa đêm, họ đã tới được doanh trại. Cả 3 đều mệt nhoài. Olivia muốn gặp em gái ngay lập tức… Charles đã cố gắng thuyết phục cô hãy kiên nhẫn chờ tới sáng. Tốn công vô ích. Vừa xuống xe, cô đã hỏi ngay 1 tình nguyện viên xem bệnh xá đóng ở đâu. Anh ta chỉ tay về phía 1 nữ y tá vừa đi ra.

- Làm ơn, tôi tìm Olivia Henderson. – cô nói.

Cô đang đi thăm chính cô. Cô đã tới từ bên kia trái đất để đối diện với số phận của chính mình.

Charles theo cô vào bên trong. Mùi xú uế xông lên, cảnh tượng những thương binh nằm bẹp trên những chiếc áng làm họ ngộp thở. Những tiếng kêu la, thanh vãn khắp nơi. Anh ta đưa mắt nhìn 1 thương binh đã cột tay sang 1 người khác đang khạc ra thứ nhớt nhãi xanh vàng, anh ra đã bị trúng độc. Olivia tiến lên giữa cái địa ngục ấy không hề chùn bước. Đây, đây là những gì Victoria đã phải chứng kiến hơn 1 năm qua, cô tự nhủ. Những ngón tay cô bám chặt vào vạt váy. Cô cúi xuống, ân cần nắm bàn tay 1 người lính trẻ, cậu ấy trẻ quá, trẻ đến nỗi làm Olivia nhớ đến Geoffrey.

- Chị đến từ đâu? – cậu hỏi, âm xứ Australia.

Cậu đã mất 1 chân trong trân Verdun.

- Từ NY – cô thì thầm lo sẽ làm phiền những người khác, cho dù không có ai đang ngủ.

Phía nào là những thương binh đang động cựa không yên.

- Còn tôi ở Sydney.

Cậu mỉm cười chào Charles, anh đáp lại, ứa nước mắt rồi Olivia tiếp tục đi thăm em gái.

Victoria đang nằm trên 1 băng ca hẹp. Băng trắng kín đầu và cổ. Ban đầu Olivia không nhận ra cô, thậm chí không biết cái thân hình bất động kia là 1 phụ nữ. Nhưng tiềm thức đã dẫn đường cô đi về phía Victoria. Lát sau, cô đã ôm em mình trong tay. Victoria mở mắt nhìn với nụ cười nhợt nhạt. Cô bảo cô rất sung sướng đựơc gặp 2 người nhưng mắt không rời Olivia. Cuối cùng họ đã đoàn tụ, 2 chị em không nói được nhiều. Họ dễ dàng bỏ qua mọi từ ngữ. Chỉ là những tiếng xuýt xoa và những nụ hôn. Dòng thác cảm xúc dào dạt, 1 cảm xúc không nói được nên lời.

Nước mắt cứ ròng ròng, trong khi Victoria vẫn nắm bàn tay chị.. Cô mỉm cười với Charles đang đứng ở phía sau và nói bằng giọng nhẹ bẫng gần như không nghe được. Cô bị nhiễm trùng nghiêm trọng tủy sống. Các bác sĩ lo ngại cho sự sống của cô. Nếu sự nhiễm trùng lan đến não, kết cục sẽ rất nghiệt ngã. Nhưng nếu cô vẫn sống qua được, rất có(?) hy vọng rằng cô vẫn có thể đi lại bình thường. những người khác không có may mắn ấy. Chiến tranh, tàn khốc và chết choc đang mang đi hàng triệu linh hồn.

- Cảm ơn 2 người đã tới thăm. – cô thì thầm

Charles khẽ chạm tay vào cô. Có cái gì trong mắt cô khiến anh rùng mình. 1 vẻ rắn rỏi, gần như không thể khuất phục được. Và đồng thời cũng có 1 cái gì rất mong manh dễ vỡ. Olivia đã thay đổi, - anh tự nhủ.. Cô ấy đã chín chắn hơn trong chiến trường này.

- Tôi rất vui vì chúng ta lại được gặp nhau. Geoffrey gửi lời hỏi thăm cô. Chúng tôi nhớ cô nhiều, nhất là Victoria.

Victoria nhìn chăm chăm chị. Rất nhẹ nhàng, gần như không nhận ra được. Olivia lắc đầu. Anh ấy vẫn chưa biết gì. Không phải bây giờ, khi người vợ thực sự của anh đang lúc suy tàn… Victoria khép mi lại trong giây lát. Cô muốn ở 1 mình với chị ít phút để có quyết định về Charles. Thời gian đang rất gấp. Bất hạnh thay, Olivia sẽ không ở lại lâu cạnh cô đêm nay được. Y tá trực sẽ dẫn những người thăm về khu lầu riêng biệt. Ở đấy không có phòng dành cho các cặp vợ chồng… 2 căn phòng nhỏ mà Victoria và Edouard từng chung sống là trường hợp đặc biệt theo quy định về cấp bậc. Tướng chỉ huy đã phân nó cho 1 đại tá khác. Edouard đã yên nghỉ sau những ngọn đồi, giữa những người lính vô danh. Sự tồn tại của anh trên trái đất này đã qua đi không còn nhận ra nữa, bị nghiền nát bởi dòng chảy lịch sử, chỉ còn lưu lại với Victoria và với con trai họ. Nỗi đau đớn vì mất anh cào xé không nguôi tâm can cô gái ấy. Giờ đây, cô chỉ cố giữ tỉnh táo về Eduoard và về Olivia.

Charles và Olivia gặp nhau sáng hôm sau ở nhà ăn tập thể. Họ không ngủ yên được, Olivia nóng lòng quay về bên em gái. Charles đồng ý chờ bên ngoài, để 2 cô gái được ngồi 1 mình với nhau trong chốc lát. Trong lúc đi lại trước bệnh xá, anh trao đổi dăm ba câu chuyện với những người tình nguyện. Lúc này anh thấy hổ thẹn vì đất nước anh đã chứng kiến cuộc chiến tranh tàn sát mà không hề can thiệp. Những người trò chuyện với anh đều ấn tượng sâu sắc khi biết vợ chồng anh đã vượt Đại Tây dương để tới thăm “Olivia”… Họ dành cho cô sự ngưỡng mộ nhiệt thành và hy vọng cô sẽ qua khỏi.

Olivia ngồi bên chiếc giường hẹp của Victoria, cô mìm cười nhìn chị, giống như khi người ta mỉm cười dưới bầu trời trong xanh vừa qua cơn dông.

- Chị ở đây… Em không thể nào tin được… làm sao chị biết.

Cô đã dễ đoán ra quân đội sẽ báo tin cho gia đình. Nhưng vì biết rõ thủ tục hành chính cồng kềnh, cô không tưởng tượng rằng Olivia lại tới nhanh thế. Biết bao nhiêu lần trên chiếc giường chật chội này, cô tự hỏi không biết khi chị cô lao vào cái lều bệnh xá này, cô còn sống hay không.

- Chị nhận được bức điện của trung sỹ Morrison. Chị muốn cảm ơn người ấy.

- Chị Penny già tốt bụng này! – Victoria hôn những ngón tay chị - Ôi em nhớ chị biết chừng nào, Ollie… em có biết bao điều muốn nói với chị.

Theo lời các y tá, tình trạng của cô đã có chút tiến triển, cho dù có những cơn đau không chịu nổi. Cô nhìn chị đau đáu với vẻ nghiêm trọng.

- Em không biết làm thế nào chị vẫn giữ vững được

- Chị luôn nói dối giỏi hơn em mà. – Olivia đáp và mỉm cười nhìn em.

Victoria bật cười và cô cảm tưởng hộp sọ nổ tung.

- Chị tự phụ quá! – cô nói, lần này cố kìm tiếng cười để không phải chịu đau buốt thái dương.

Sự mệt mỏi làm mở đôi mắt cô. Ngồi đối diện Olivia cũng không khá hơn. Họ chỉ mới vừa qua tuổi 23 nhưng vì những lý do khác nhau, họ đã cảm thấy mình già đi khủng khiếp.

- Em xin lỗi vì chuyện của ba – Victoria thủ thỉ, cố làm đầy sự trống trải đã khoét sâu từ lúc cô ra đi. – Em rất muốn có mặt ở đó.

- Ba tin rằng em có mặt ở bên ba- Olivia nói với nụ cười mãn nguyện – rằng chúng mình đã lần lượt ở bên ông.

- Olivia hiền dịu của em, chị luôn có mặt vì mọi người… ngay cả với Charles khốn khổ, vì em đã quá ích kỷ để có thể ở lại.

- Victoria, chị có vài chuyện cần nói với em. – Olivia ấp úng vẻ khó nói. – nhưng chuyện đã xảy ra không như dự tính (cô dừng lại, sợ rằng em mình tức giận, nhưng cô đã đến đây vì điều đó) Bọn chị đã có 2 cô bé sinh đôi, 3 tháng rồi. – cô kết thúc bất ngờ.

Kinh ngạc vì con đường tắt táo bạo này, Victoria mở tròn mắt.

- 2 đứa sinh đôi… - cô ngợp thở, và Olivia phải cho em uống 1 ngụm nước… rồi trấn an y tá trực rằng bệnh nhân vẫn ổn. – chị nói là sinh đôi đúng không?

- Đúng 2 cô bé. 1 cặp song sinh thật sự giống nhau như chị em mình… chúng nó xinh lắm.

Cô nhìn em gái mình, Victoria không tỏ ra vẻ muốn ăn tươi nuốt sống cô.

- Elizabeth và Victoria. – cô nói nốt, tên của mẹ và em.

1 nụ cười thoáng hiện ra trên đôi môi trắng bệch của người bệnh.

- Thế à, em hiểu rồi. Có 1 điều em chưa nắm rõ là làm sao chị có chúng thôi! – Cô nói, ranh mãnh. – có phải chị muốn nói là chị đã đánh cắp anh chồng của em không?

Cô mìm cười nhưng Olivia mắt đang cụp xuống nên không nhận ra điều đó.

- Victoria, đừng oán trách chị. Chị sẽ quay về Croton khi nào em trở lại. chị sẽ biến mất ngay… Chị chỉ muốn thỉnh thoảng nhìn thấy chúng thôi… chị mong em…

- Thôi nào! Victoria vẫm mỉm cười, dù cơn đau đầu đang dội lên – Trò đùa vặt ấy mà! Em thấy chuyện đó rất vui! Olivia, em không yêu Charles. Em chưa bao giờ yêu anh ấy. Em không muốn phải bù đắp cho anh ấy. Anh ấy là của chị.

Giống như món đồ chơi 2 chị em đã từng chơi chung nhưng cuối cùng thuộc về Olivia.

- Đó là lý do tại sao em không trở về mua hè vừa rồi. Em không muốn và em không thể… - cô lại mỉm cười. – khi nào thì các chuyện à… ờ tiến triển giữa 2 người.

- Sau vụ tàu Lusitania bị trúng thủy lôi. Khi chị đã biết rằng em vô sự.

Victoria không tức giận. Giờ đây, họ lại được ở gần bên nhau. 1 niềm hạnh phúc vô biên dâng đầy trong tim Olivia. Em gái cô không hề thay đổi. Em cô vẫn là Victoria. Chua cay, châm chọc, với 1 chút mỉa mai không thể chịu đựng được mà Charles đã nhận ra đêm trước, anh đã không hiểu nổi.

Em thấy rồi. Chị đã ăn mừng sự kiện đó theo cách của chị. – Victoria phì cười.

Victoria đang rất gần cái chết. Và vẫn luôn láu lỉnh.

- Em thật ngỗ ngược. – Olivia vờ phẫn nộ, cô không thể không mỉm cười.

- Thế còn chị nào! Em đã bảo tặng chị 1 mối quan hệ thuần khiết với 1 người đàn ông rất ghét em và anh ta không muốn nằm chung với em, chị đã làm gì nhỉ? Chị đã quyến rũ anh ta! Vì thực sự, chị là cô nàng quyến rũ giỏi nhất trong gia đình, chị yêu quý của em ạ! Chị xứng đáng kết hôn với anh ấy. Riêng cá nhân em, em vẫn ái ngại cho chị, mặc dù 2 người có vẻ rất hạnh phúc bên nhau. Anh ta quá là may mắn.

Victoria nhìn Olivia. Gương mặt của Edouard hiện lên trong trí cô. Cô cũng đã có 1 tổ ấm hạnh phúc… 1 hạnh phúc thoáng qua với người đàn ông cô yêu và tổ ấm của 2 người.

- Bây giờ chúng mình làm gì? – cô hỏi. – cần phải kể tất cả với Charles.

Olivia tái nhợt.

- Chị biết, anh ấy sẽ căm thù chị.

- Anh ấy sẽ vượt qua cú sốc. Đó là người đàn ông có lòng tốt, rất bao dung. Ban đầu anh ấy sẽ tức giận rồi anh ấy sẽ nghĩ ra. Anh ấy sẽ không bỏ người phụ nữ của đời mình và 2 cô con gái của anh ấy đâu… Ô mà trước hết, em cũng có lời thú tội với chị đây…

- Được, con ngoan của ta!

Olivia giả đò làm 1 cử chỉ chúc phúc và cả 2 lại cười.

- Chị nghe em đây. Khuyết điểm được thú nhận tức là đã được tha thứ 1 nửa.

Sự đồng cảm giữa họ lại trỗi dậy, vẹn nguyên không hề sức mẻ. Không bao giờ người ta có thể nghĩ rằng họ đã sống cách xa 1 năm trời.

- Em cũng có em bé, 3 tháng tuổi. Không phải là sinh đôi, ơn chúa. Nó tên là Olivier. – cô nói vẻ tự hào, tiếc rằng mình không có ảnh của con trai. – chị dễ dàng đoán được từ ai mà có cái tên xinh đẹp đó.

Ngược lại mọi chờ đợi, Olivia không tỏ ra choáng váng. Thậm chí không ngạc nhiên. Trong vô thức, cô biết điều đó. Cô đã đoán được trước khi Victoria cất lời.

- À, đó là lý do em đã tránh không về mùa hè rồi – cô thì thầm vẻ trầm tư.

- Không, em đã không muốn về. Lúc ấy em chưa biết mình có thai. Ba nó là 1 người đàn ông rất đặc biệt.

Olivia phải cúi sát xuống để nghe những lời tiếp theo. Cuộc gặp gỡ với Edouard, tình yêu của họ, những dự định của họ.

Nước mắt tuôn trào nơi khóe mi Victoria. Cô chưa tùng gặp 1 người đàn ông nào như anh… Cô thuật lại trận phục kích, trong cái đêm kinh hoàng ấy… Eduoard gặp cái chết trên đường về ra sao. Không có anh, cuộc đời cô không còn như trước đây nữa. Olivia lắng nghe, câm lặng. Thế đấy, 2 số phận đã tìm thấy nhau ở Châlons-sur-marne. Giữa trận chiến đẫm máu, Victoria đã gặp được tình yêu lớn trên đời.

- Đứa bé đâu?

- Ở nhà bà bá tước – Victoria giải thích.

Nhưng vài từ ngày bà ta lánh ở nhà chị gái, vì những tay súng càng ngày càng tràn ngập trong các khu rừng lân cận.

- Em muốn gửi nó về Mỹ. Em đã ghi tên cháu trên hộ chiếu của em… thực ra là của chị. Chị sẽ không khó khăn gì về việc xuất cảnh bằng hộ chiếu đó, trong điều kiện là Charles không thấy phiền khi chị sử dụng lại giấy thông hành cũ.

- Charles sẽ phải thích ứng với hàng tá vấn đề liên tiếp, khi anh biết rõ sự thật.- Olivia rủ rỉ.

Cô sợ, anh có quyền bỏ rơi cô, vì đúng ra họ chưa là lễ kết hôn. Anh có quyền phản đối việc cô đưa con trai của Victoria trở về Mỹ.

- Còn em? Cô hỏi, tin chắc em cô sẽ được chữa khỏi, khi 2 người đã gặp lại nhau như thế này. – khi nào em về.

Victoria không có lý do gì để ở lại nước Pháp nữa.

- Có lẽ em sẽ không về đâu, Ollie – cô buồn rầy, cố kiềm chế đê không run lên.

Không có Edouard, cô không biết đi đâu nữa. Cô không còn quê hương nữa. Không còn nhà nữa. Olivia sẽ ở lại với Charles. Cô sẽ chẳng liên quan gì đến sống trong căn dinh thự ở đại lộ 5, càng không phải ở trang viên Henderson. Chỗ của cô là ở cạnh Edouard.

- Đừng có nói những điều như vậy! Olivia kêu lên.

Nhưng Victoria không muốn sống không có Edouard, ngay cả vì con trai cô,

- Anh ấy đã để lại cho Olivia lâu đài của anh ấy, và khách sạn riêng của anh ấy ở Paris. Sau khi con trai chúng em chào đời, anh ấy đã liên hệ với các luật sư, làm lại di chúc. Vợ anh ấy chỉ có quyền với những thứ lặt vặt. Luật nước Pháp bảo vệ quyền lợi của Olivier.

Cha nó biết điều đó… Ngay khi về NY, chị hãy làm cho cháu 1 hộ chiếu mang tên nó nhé: Olivier Edouard De Bonneville.

- Sao em không về cùng bọn chị luôn.

- Để em xem..

- 1 nỗi đau đớn khác lạ xâm chiếm cô. Cô dừng lời kiệt sức. Khi Charles xuất hiện, Victoria đang ngủ chập chờn. Anh đi ra ngoài với Olivia. Anh đã thấy ở người bệnh 1 dáng vẻ không thể chịu đựng nổi nhưng anh cố giữ không bộc lộ suy nghĩ của mình. Họ uống cafe ở nhà ăn tập thể. Khi họ quay lại bệnh xá, cô vẫn đang ngủ.

Chiều họ lại tới, Cô ấy đang sốt cao, 1 người phụ tá thông báo với họ điều đó, ngoài ra không có gì chính xác hơn.

- Các vị đừng ở lại lâu.

Victoria đã bảo muốn gặp Charles. Cô muốn thú nhận với anh sự thật. Chỉ vì lẽ công bằng, cô tự nhủ. Anh đứng sững cuối giường. Cô mở mắt nhìn, rất nhợt nhạt nhưng tỉnh táo lạ lùng.

- Charles, - cô nhẹ nhàng nói – bọn em có vài điều muốn nói với anh.

Olivia cảm thấy trái tim căng phồng trong lồng ngực khi cô đứng bên cạnh anh, chờ đợi, Victoria đã luôn là cô gái bạo dạn nhất.

- Cách đây 1 năm chúng tôi đã có 1ý tưởng rất quái ác. – cô bắt đầu – Tôi phải khẳng định không phải là lỗi của cô ấy. – bằng ánh mắt cô muốn chỉ Olivia, vẫn chưa nói rõ tên cô – Tôi đã bắt buộc cô ấy chơi trò chơi này. Với tôi đó là vấn đề sống hoặc chết.

Charles bỗng rùng mình, máu như đông lại. Lại 1 lần nữa anh cảm nhận nỗi bứt rứt quen thuộc khi gặp người con gái này. Đôi mắt này… vẻ lạnh lùng này… và tất cả những kích động mà cô truyền vào anh.

- Tôi không muốn biết.

Anh suýt vắt chân lên cổ bỏ chạy, chạy đến đứt hơi như 1 thằng trẻ con chạy trốn đòn phạt, nhưng cái nhìn của Victoria vẫn giữ chân anh tại chỗ.

- Cần phải biết. – Victoria nói giọng xa cách.

Để kết thúc! để tốt cho tất cả! Đây đúng là thời điểm phải nói, cô nghĩ.

- Tôi không phải là người mà anh tưởng, charles. Cái tên ghi trên hộ chiếu không phải là tên tôi.

Cô nhìn găm vào anh. Bất ngờ, giống như 1 tấm màn bỗng nhiên bị xé toạc, sự thật hiện ra trước mắt anh. Miệng anh há hốc, anh nhìn Olivia. Cái nhìn lại quay sang vợ anh. – người vợ thật đang nằm bẹp trên chiếc giường chật hẹp dã chiến này ở Châlons-sur-marne. Đó không phải là người năm qua đã tình tự cùng anh và cho ra đời những đứa con của anh.

- Có phải là … cô muốn nói với tôi rằng…

Anh dừng lại, không thở nổi nữa.

- Tôi nói với anh cái điều anh đã biết và đang không muốn nghe – cô trả lời, rất mạnh mẽ, mặc dù đang đứng trước ngưỡng cửa của thế giới bên kia.

Cô rất biết con người anh. Mặc dù sự khinh miệt ngày trước đối với anh. Cô nhận ra sự kinh hoàng lần đầu tiên sau 1 năm trời anh gặp lại cô và những nghi ngờ để lộ của anh. Theo bản năng, Charles biết người nào trong 2 chị em là người phụ nữ anh đã cưới, mặc dù anh không muốn thừa nhận điều đó.

Nước mắt long lanh trong mắt Olivia, khi cô em sinh đôi của cô tiếp tục kiên trì đến cùng.

- Chúng ta ghét nhau, và anh biết điều đó. Chúng ta đã hủy hoại lẫn nhau nếu tôi còn ở lại bên anh. Đó là 1 sự sắp xếp không phù hợp với chúng ta, cả người này lẫn người kia… Nhưng Olivia yêu anh, chính chị ấy đã chứng minh điều đó với anh trong 1 năm trời. Tôi đã đọc được tình yêu trong mắt chị ấy… Trong mắt anh cũng có, Charles… còn tôi, anh chưa bao giờ yêu tôi.

Cô đã có lý, những lời cô vừa nói chỉ khoét sâu thêm những vết thương cũ. Charles cố không gầm lên căm giận. Nếu cô không bệnh tật như thế, anh đã phải đánh cô. Anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô, điên dại. Cô đã buộc anh phải nhìn thẳng vào 1 sự thật mà anh không dám đối diện.

- Làm sao cô dám.. làm sao các cô dám, cả 2 người! Anh mím miệng, để không làm bận lòng những thương binh xung quanh. – các cô không còn là những đứa trẻ để chơi cái trò đáng nguyền rủa của các cô nữa… những trò đùa xấu xa của cô là cô tự hào… nhưng cô là vợ tôi, Victoria, cô phải tính đến tôi trong cái màn kịch bỉ ôi này chứ…

Anh uất ức.

- Đúng, đáng lẽ tôi phải vì anh nhiều hơn những gì tôi đã làm cho anh. Tôi không mang lại cho anh ngoài nỗi ưu phiền. Và anh, anh sẽ không bao giờ bắt buộc được anh yêu tôi. Anh đã quá sợ hãi… Cuộc đời đã làm anh bị tổn thương thê thảm. Nhưng Olivia biết cách trả lại hạnh phúc trong lòng anh. Chị ấy không làm anh sợ, chính chị ấy. Nếu anh còn 1 chút lương tri, anh hãy thừa nhận rằng, anh yêu chị ấy. Và rằng anh căm ghét tôi.

Cô cố dồn nhanh anh đến cùng, vì điều tốt cho Olivia.

- Tôi căm ghét cả 2 người! Tôi sẽ không ở lại đây thêm 1 phút nào nữa để nghe rằng tôi phải làm gì và không được làm gì, rằng người nào tôi yêu và người nào tôi không yêu. Tôi sẽ không biến mình thằng 1 thằng hề vì những gì các cô đã sắp đặt. tôi cóc cần biết cô bị thương hay đau ốm. Bị méo mó tâm thần. Các cô chơi những người khác. Được, nhưng tôi không phải là món đồ chơi, hiểu chưa?

Anh không ý thức được rằng anh đã rất cao giọng, anh quay gót, sải từng bước dài ra xa, và lao ra ngoài không gian tự do vừa chùi nước mắt như 1 thằng khùng.

Olivia lặng lẽ khóc, Victoria nắm tay chị bằng tất cả sức lực yếu ớt của mình.

- Olivia, anh ấy sẽ trở lại. Hãy để cho anh ấy trấn tĩnh lại. anh ấy yêu chị.

Lại 1 lần nữa, cô bắt đầu có dấu hiệu co giật. 1 y tá khẩn khoản yêu cầu Olivia đi ra. Cô hôn nhẹ lên má em. Cả 2 đều cần được nghỉ ngơi.

Olivia lại đi tìm Charles, không gặp. Cô đi 1 vòng quanh doanh trại cũng không kết quả gì. Mãi mới thấy anh đang ngồi bệt trên mảnh đất trước khu lám dành cho nam giới. Nhìn thấy cô anh giơ tay lên muốn ngăn cô đến gần.

- Đừng nói lời nào! – anh gào lên, ngoài ý muốn. – tôi không biết cô. Cô chỉ là 1 thứ quái lạ. 1 con người xứng đáng với cái danh từ đó không xử xự như cô. Không 1 ngày, 1 năm hay 13 tháng và càng không để cho ra đời 2 đứa trẻ vô tôi. Thật trơ tráo! Cô cũng không có trí não như em gái cô. Những kẻ bệnh hoạn mất trí! Các cô mới là người cần phải lấy nhau.

Anh giận run lên..

- Em xin lỗi … em không biết nói gì với anh đây… ban đầu em đã làm vì cô ấy… vì anh và Geoffrey… Em không muốn cô ấy rời bỏ 2 người đó là sự thật.

Những dòng nước mắt không thể kìm nén tuôn trào, cô nức nở. Mất Charles tức là cái chết cho cô nhưng đó là cái giá của lời gian dối.

- Tôi không tin cô đâu, anh đáp lạnh lùng. – tôi không muốn phải nghe về em cô và cả cô nữa.

- Rồi sau đó, em làm vì em – cô tiếp tục- Ba đã đúng.

Cô quyết định nhào vào vòng xoáy. Cô không còn gì để mất nữa.

- Em đã yêu anh ngay từ ngày đầu tiên, Charles. Khi ba yêu cầu anh cưới Victoria, em chẳng còn lại gì cả. Ngoài 1 cuộc đời trọn vẹn chăm sóc cha… Đó là cách duy nhất em được ở bên anh… vì anh… Em yêu anh, Charles, - cô nức nở tuyệt vọng.

Tức tối anh quay phắt đi.

- Cô nói dối. Cô đã lừa tôi. Cô đã quyến rũ tôi, đã chơi tôi. Cô không là gì đối với tôi cả, hoàn toàn không là gì cả. – anh bồi thêm – cô chỉ là 1 lời nói dối gạt qua.

- Không, những đứa con của chúng ta không phải là sự dối trá. – cô khẽ khàng nói, cầu xin anh tha thứ cho cô.

- Không, - anh kêu lên, giọng đầy nước mắt – Nhờ có cô mà chúng ta đã sinh ra những đứa con hoang.

Anh quay lưng đi, rồi đi vào khu lán, nơi cô không thể theo anh được. Nặng nhọc, Olivia trở lại bên em gái. Victoria đang ngủ. 1 nữ y tá đặt tay lên môi, ý bảo người vừa đến cần giữ im lặng. Cơn sốt vẫn không ngừng tăng.

Olivia không gặp Charles cả ngày hôm đó. Anh không hề xuất hiện ở bệnh xá. Không nghi ngờ rằng anh đã dự định sẽ ra đi mà không có cô. Trong trường hợp đó, cô sẽ ở lại Châlons-sur-marne cho đến khi Victoria đủ sức trở về nước Mỹ với con trai. Olivia ngủ gà ngủ gật trên chiếc ghế tựa gần em suốt cả đêm. Tiếng kêu rên của những người đang đến gần cái chết thỉnh thoảng đánh thức cô choàng dậy. Cuối cùng cô đứng hẳn lên, vươn vai. 1 vài người gọi tên cô, cô thấy bối rối và Victoria được biết đến doanh trại với cái tên Olivia.

Charles xuất hiện sáng ngày hôm sau. Olivia đang đi lấy cafe.

- Tối qua 1 biểu hiện đẹp nhỉ! Xin hoan nghênh! Cô buông 1 lời đã kiệt quệ, nhưng vẫn còn đủ chua cay để đấu với anh.

Anh không thể không mỉm cười. Rõ ràng có 1 số điều không bao giờ thay đổi. – anh nghĩ. Bây giờ anh đã thấy rõ ràng cô có lý. Đáng lẽ họ không bao giờ nên kết hôn… Đêm tối đã mang đến những lời khuyên, anh đã tận dụng cả đêm để suy nghĩ.

- Cô thắng rồi. 1 khám phá đau khổ - anh đáp lời cũng với giọng ấy.

Cô chớp mắt. cô không tin 1 từ nào trong đó.

- Hãy thôi vùi đầu trên cát đi Charles. Đừng nói với tôi rằng anh không hiểu gì, không nghi ngờ gì. 2 chị em tôi rất khác nhau! Olivia rất dịu dàng và giàu tình thương. Chị ấy sẵn sàng hy sinh cả cuộc đời vì anh, ngay cả bây giờ. Trong khi tôi và anh chúng ta làm cho nhau đau đớn đến tan vỡ. Chúng ta giống như người Pháp và người Đức vậy.

Họ cùng mỉm cười.

- Đừng nói với tôi rằng anh không tự hỏi điều gì, rằng anh không tự đặt ra cho mình 1 câu hỏi nào. – cô nhắc lại. – điều đó không thể. Nhưng anh muốn không phải biết điều đó thì hơn.

- Cô có thể đúng – anh thừa nhận với sự ngạc nhiên của Victoria – Đúng, không nghi ngờ gì tôi đã chọn cách không biết gì hết. Như vậy dễ dàng hơn, thoải mái hơn… và rất tuyệt vời hơn. Tôi đã rất mong muốn rằng cuộc hôn nhân của chúng ta cuối cùng sẽ thành công. Olivia có lẽ là câu trả lời.

- Thế thì, đừng quên điều đó. Đừng phá bỏ tất cả chỉ vì 1 phút nóng giận.

Cô tranh đấu bằng tất cả móng vuốt sức lực còn lại vì chị gái mình. Như Olivia đã từng làm thế vì cô.

- Dù sao cũng không thể tưởng tượng nổi các cô – anh thở dài, ngưỡng mộ sự mạnh mẽ đầy cá tính của cô. – Tôi tin rằng mối liên hệ giữa 2 người mãi mãi là 1 ẩn số. Người ta nói giống như 2 tâm hồn trong cùng 1 con người. .. Hay 2 con người với cùng 1 tâm hồn, tôi không biết… Không bao giờ có ai hiểu được các cô, quả là vậy.

- Anh có lý. Đôi khi tôi cảm thấy chị ấy trong trái tim tôi. Tôi biết rằng chị ấy cần tôi.

Giống như lúc này đây, sau những điều kinh khủng Charles biểu hiện ra ngoài, Olivia đang ở trong tình trạng rất xấu.

- Cô ấy cũng nói y như thế.

Dần dần, những mảnh vỡ của trò chơi xếp hình đã tìm được chỗ của nó. Anh nhớ lại những sự cố lặt vặt xảy ra sau khi cô gái được gọi là Olivia bỏ đi Carlifonia.

- Cô đã ở trên tàu Lusitania, tình cờ à?

Cô gật đầu.

- Đúng thế, tôi không có nhiều may mắn với những chuyến du lịch biển.

Charlie gật gù. Anh cũng không, nếu tính kỹ.

- Cô ấy đã mơ thất bị chết đuối. Tôi đã phải gọi 1 bác sĩ.

- Phải 3 hôm tôi mới gởi được cho chị ấy 1 bức điện. 1 sự hỗn độn không thể chịu đựng được đã ngự trị ở Queenstown. Tôi sẽ không kể cho anh về chuyện đắm tàu… khủng khiếp hơn tất cả… Nhất là những đứa trẻ.

Hình ảnh người phụ nữ với đứa con sơ sinh rơi xuống biển lạnh băng thoáng hiện lên trên đầu cô. Cô nhắm mắt lại, hình ảnh đó mờ đi. Charles chạm vào tay cô… cô yếu đi trông thấy.

- Thế nào, Victoria? Em muốn tôi làm gì bây giờ?

Anh đến để làm hòa với cô. Riêng với anh, chiến tranh giữa họ đã kết thúc.

- Em có 1 đứa con trai. Em muốn Ollie đưa nó về với chị ấy – cô nói giọng rõ ràng.

Nước mắt long lanh trong mắt cô. Đã 15 ngày nay cô không trông thấy con mình và cô khắc khoải mong nó.

- Chuyện đó xảy ra như thế nào?

Cô nén tiếng cười qua làn nước mắt, vui vẻ giễu người đàn ông trước kia là chồng mình.

- Cũng xảy ra như giữa anh và Ollie đó. Em muốn được thấy 2 cô bé quá.

- Rồi em sẽ được thấy.

Anh đã tha thứ cho cô. Không còn gì quan trọng. Đã kết thúc. Anh đến để nói với cô điều đó, 1 cách cụ thể rõ ràng rằng: anh đã xóa đi quá khứ trong trí nhớ. Và rằng anh rất muốn đồng ý chuyện ly hôn với cô, nêu cô đề nghị anh.

- Tôi sẽ giới thiệu chúng với em khi nào em trở về NY. – Anh nói.

- Không, Charles… Em không gặp chúng đâu… .em biết.

Cô không sợ hãi. Cô chỉ buồn, đơn giản vậy thôi.

- Đừng có ngốc. Chúng tôi đến đây là để đưa em về nước mà. Em và con trai em. Ba nó đâu? – anh chân tình hỏi.

- Anh ấy chết rồi… tối hôm em bị thương.

- Tôi rất buồn, em hãy mau mau chữa lành vết thương đi. Rồi tôi sẽ đưa em về nhà… Và chúng ta sẽ ly dị nhé.

Anh cúi xuống hôn lên trán cô. Victoria nhìn anh 1 cách khác lạ.

- Anh biết không, theo cách của em, em cũng từng yêu anh. Ít ra em cũng nghi ngờ điều đó. Thậm chí em đã cố hết sức mình để làm điều đó.

- Tôi cũng vậy. Chỉ có điều tôi không thể quên đi Susan.

- Nào thôi, chạy nhanh đi! Chạy đi tìm vợ của anh đi, hay là … chị vợ của anh…

Cô muốn cười thật lớn, nhưng sự đau đớn không cho cô làm vậy.

- Tạm biệt cô bé điên khùng! Hẹn lát nữa.

Anh đi xa dần, trong lòng tràn ngập 1 cảm xúc kỳ quặc, Đây không phải là lúc để có những điềm báo, anh cũng giống Olivia, anh không muốn thấy cô chết.

Anh không gặp Olivia ở nhà ăn tập thể. Không có ở lán nữ… Anh tìm cô khắp nơi. Và vừa đi, anh vừa nhớ ra rằng hôm nay là ngày kỷ niệm thành hôn của mình. Lần thứ 2. Nhưng với ai? Điều phi lí ấy khiến anh nhếch miện cười buồn bã. Anh quay lại bệnh viện lúc nưaả đêm. Olivia đang mơ màng ngủ trên ghế dựa, cạnh cô em gái đang li bì. Họ nắm tay nhau, như 2 cô bé đang muốn cùng bình tâm lại.

- Cô ấy sao rồi? – Anh hỏi người y tá .

Cô này lắc đầu. Nhiễm trùng đang lan nhanh. Não bộ sẽ mau chóng bị chạm tới. Đã có những dấu hiện báo trước. Victoria vốn rất kiên cường, rất thông minh thỉnh thoảng đã rơi vào mê sảng, lẫn lộn. Olivia nhận ra điều đó sớm hơn 1 chút.

Charles nhón chân bước đi. Lúc nửa đêm Olivia gọi cô y tá trực. Cô cảm thấy đau thắt ngực. Victoria đang khó thở.

- Xem đây này. Cô ấy đang nghẹn thở đấy.

Tuy vậy, người em sinh đôi vẫn ngủ rất sâu.

- Ô không đâu , cô y tá trấn an – cô ấy vẫn ổn.

Olivia đứng dậy, làm tất cả những gì có thể trong hoàn cảnh này, rồi cô đặt khăn lạnh trên vừng trán nóng bỏng của em. Victoria nhíu mày. Cô mở mắt, rồi mỉm cười.

- Tất cả sẽ tốt thôi, Ollie. Đừng chuốc lấy tất cả đau khổ. Edouard đang đợi em.

- Không! – Olivia kên lên tuyệt vọng.

Nỗi đau đớn bùng lên trong cô. Victoria chầm chậm trôi vào dòng nước tối đen và chìm vào vô thức, không ai cố lôi cô lên khỏi mặt nước. Olivia vừa nắm tay em vừa khóc.

- Không! Em không thể làm thế với chị . Chị không thể để em đi đâu.

- Em mệt lắm… - Victoria cố từng từ, giọng nhão đi – Để em đi, Ollie.

- Không! chị không muốn thế .

Cô chống chọi điên cuồng với thần chết.

- Được rồi, được rồi, em sẽ nghe lời chị. .. Chúng mình ngủ 1 chút vậy…

Olivia ôm em trong tay rất lâu. Victoria chìm dần trong giấc ngủ an lành… Lát sau, cô khẽ mở mắt mỉm cười với chị. Olivia hôn cô và cô cũng đáp lại nụ hôn. Đôi môi mấp máy để nói câu “em yêu chị”.

- Chị cũng yêu em. Olivia nói.

Cô cũng ngã đầu trên chiếc gối em đang nằm. Cơn buồn ngủ kéo nhanh đến không ngờ. Cô mơ thấy 2 chị em là những cô bé. 2 chị em chơi trong vườn của trang viên Croton, gần bên mộ mẹ. Cha cô đang đứng trông chừng 2 đứa. Họ mới hạnh phúc làm sao…

Và buổi sáng, khi Olivia thức dậy, em cô đã không còn nữa. 1 nụ cười dịu dàng thoáng lưu lại trên môi Victoria, bàn tay cô vẫn nắm tay chị mình, nhưng linh hồn cô đã bay đi. Olivia không thể giữ cô lại… .Vô ích. Victoria đã đi chơi nơi khác rồi.