Cuộc chiêu đãi sau hôn lễ đạt được thành công rực rỡ nhờ có Olivia đã lo toan đến mọi chi tiết dù nhỏ nhặt nhất. Hàng tháng tất bật chuẩn bị giờ mới đạt được thành quả. Thức ăn hảo hạng, phối cảnh tuyệt vời, những bình hoa được bài trí khéo léo, những tượng băng đăng tuyệt hảo. Dàn nhạc đến từ New York chơi những tình khúc đang được ưa chuộng. Mọi đàn ông tới dự đám cưới, trẻ hay già, đều không tiếc lời ca tụng cô dâu. Victoria đẹp vô cùng! Cũng có những lời đàm tiếu, tất nhiên, nhưng khi thấy cô dâu rạng rỡ đến thế, sang trọng đến thế và được 1 người chống quyến rũ yêu đến thế, người ta khó mà tin được chỉ chút ít những lời bịa đặt. 400 khách mời vỗ tay vang dội chào mừng đôi vợ chồng mới cưới mở màn sàn nhảy trong giai điệu Sông Danuyp xanh. Họ cùng quay trong điệu valse, chiếc váy của Victoria chập chờn quanh cô như 1 biển đăng ten và lụa là. Olivia dù có ít lộng lẫy hơn, nhưng cũng không kém phần xinh đẹp. Cô khiêu vũ với ba, với Charles và cả với Geoffrey.
Lúc cuối chiều, Charles lại mời cô nhảy. Bay bổng trong vòng tay anh, Olivia vẫn tính từng phút. Victoria sẽ mau chóng thay bộ váy cưới bằng bộ trang phục dành cho tuần trăng mật. Đôi vợ chồng sẽ trải qua đêm tân hôn ở Wald-Astoria và sẽ lên tàu Aquatiania sáng ngày mai. Cũng có thể đưa họ ra bến cảng, nhưng Geoffrey căng thẳng khủng khiếp khi biết rằng cha nó sẽ lên 1 chiếc tàu thủy, thằng bé đã khiến Olivia đổi ý định. Thời gian nói lời chia tay vì thế sẽ ngắn lại. Charles và Victoria sẽ chào tạm biệt Croton.
- Cô đã hoàn thành công việc quá tuyệt diệu, Olivia, - anh khen ngợi cô, - cô đúng là 1 người tổ chức xuất sắc.
- Tôi đã điều hành việc nhà cho ba tôi từ nhiều năm nay. Tôi rất vui vì hôm nay anh hài lòng.
Cô hơi nghiêng đầu, làm bộ quan sát anh, đôi mắt nheo lại giấu những tình cảm thật của mình dưới vẻ mặt nhăn nhó.
- Anh thấy như thế nào bây giờ khi là 1 người đàn ông vừa kết hôn?
- A, cô nhận xét cách tôi khiêu vũ đấy hả? Xiềng xích và cùm chân đã không khiến bước nhảy tôi còn dễ dàng nữa.
Cô cười giòn tan.
- Anh không thể thế được!
Anh có vẻ hạnh phúc.
Còn Victoria giờ đã cảm thấy tràn ngập 1 cảm giác nhẹ nhõm. Thực vậy, cuối cùng cô cũng tới được lúc này đây. Khi ở nhà thờ, cô đã suýt nữa vắt chân lên cổ chạy trốn, nhưng những thời khắc điên rồ ấy nay chỉ là 1 phần của quá khứ. Chính cô cũng cảm thấy hài lòng, bỗng nhiên trở nên thật thoải mái, cô đón tiếp những người khách mời, nhảy với bạn bè của ba hay của chồng mình. Cô bí mật ra hiệu cho Olivia, chị cô đang nhảy với Charles. Đã đến lúc phải đổi bạn nhảy rồi, Olivia viện cớ rồi lén chuồn theo em gái. Charles quay sang chuyện gẫu với bạn bè. Geoffrey đứng bên cạnh ba. Thằng bé buồn. Cha nó sắp đi vắng lâu ngày. Olivia đã hứa sẽ chăm sóc nó, nhưng cũng vậy thôi. Nó sẽ nhớ ba lắm.
Victoria chờ chị ở chân cầu thang, miệng vẫn mỉm cười, khác với buổi sáng, bây giờ cô rất vui.
- Có chuyện gì thế? – Olivia hỏi, cầm tay em và cùng lên gác. – Em bỗng nhiên có vẻ rất sung sướng.
Trừ 2 kiểu váy áo, còn lại 2 cô gái tuyệt đối giống nhau. Khuôn mặt, đôi tay, mái tóc, những điệu bộ phản chiếu lên nhau như trước 1 chiếc gương..
- Em cũng không biết … Em tin rằng em đã quyết định dấn lên phía trước. Chấm dứt những âu lo. Rồi người ta sẽ thấy ngay mọi cái sẽ phát triển theo hướng nào. – Victoria nói đầy triết lý.
Cô đã uống 1 chút rượu. Không nhiều, nhưng đủ để cô thấy cuộc đời trong 1 màu hồng.
- Hoan hô, tất cả rồi sẽ tốt đẹp cả mà, - Olivia tuyên bố với giọng chắc chắn.
Vào phòng, Victoria trút bỏ bộ áo cô dâu lộng lẫy. Các cô thận trọng trải nó lên giường. Olivia đi lấy bộ váy trắng 2 chị em đã mua từ New York cho dịp này. Victoria mặc nó, đội lên đầu chiếc mũ cao đồng điệu, cô bỗng mở tròn mắt.
- Ôi, Ollie, em sẽ trở thành ra sao nếu không có chị? – cô nói như hơi thở.
Olivia phải chống chống chọi nỗi đau đớn cuộn sóng trong lòng mình.
- Đừng nghĩ đến điều đó, - cô thủ thỉ, nuốt nước mắt. – Chị sẽ vẫn ở đây. Chị sẽ đợi em. Charles, em và cả Geoffrey nữa.
- Ôi, chúa ơi, Ollie … Em không thể bỏ chị được.
Họ cùng nhào vào nhau, ôm nhau thật chặt.
- Chị biết … chị biết … - Olivia không thể cùng 1 lúc tỏ ra dũng cảm cho cả 2 người. – Em cần phải đi … Charles sẽ rất giận nếu em để Geoffrey thay chỗ của em trong kỳ nghỉ tân hôn.
- Chúng ta hãy thử xem. Có thể anh ấy sẽ không thấy như vậy.
Họ cười qua làn nước mắt. Họ đang sống trong thời khắc tồi tệ nhất của cuộc đời mình. Sau đó, 2 chị em cùng xuống cầu thang, mắt đỏ hoe, mũi cũng đỏ hoe.
- Các con vừa đi đâu đấy? – cha các cô hỏi, ông đang tranh luận với Charles.
Các cô trả lời qua quýt. Đã đến thời điểm Victoria tung bó hoa vào nhóm những người trẻ tuổi độc thân, họ đang nóng lòng chờ đợi. Từ trên thềm cao, cô chủ ý gởi bó hoa đến người chị gái song sinh của mình, Olivia bắt được ngay nó trên không trung mà gần như chẳng cần cố gắng. những tiếng la ó vang lên tứ phía: “Như thế không công bằng! Cô ấy chơi ăn gian”, nhưng tận đáy lòng không ai trách cứ cô cả. Trong chốc lát, Victoria và Charles đã ở bên xe ô tô. Olivia đứng cạnh cha, ánh mắt cô bắt gặp cái nhìn của em gái. Ngực cô nghẹn lại … Victoria chạy về phía chị, và 1 lần nữa họ lại ôm chặt nhau, yên lặng, trong ánh nhìn như hối hận của người cha. Charles thấy mình rơm rớm nước mắt.
- Chị yêu em … hãy tự chăm sóc cho mình nhé …, Olivia khóc nức nở, cô không cần kìm giữ, những người khách mời đứng quanh đều lặng đi khi chứng kiến cảnh xúc động này.
Victoria không thể nói được gì. Cô cứ ôm chặt chị, rồi cô chậm chạp tách ra, quay sang ôm ba và chạy nhào vào xe. Charles xiết chặt cậu con trai trong vòng tay mình, bắt tay ông bố vợ, ôm hôn Olivia.
- Hãy chăm sóc cô ấy, - giọng cô run rẩy.
Anh nhìn thẳng vào cô không giấu giếm những tình cảm anh đã chôn sâu tận đáy lòng.
- Hãy tin ở tôi, Chúa ban phước lành cho cô, Olivia … và nữa, cô hãy chăm nom cho con trai tôi, nếu chúng tôi có chuyện gì …
- Sẽ không bao giờ có gì xảy ra với 2 người đâu.
Cô mỉm cười với anh qua làn nước mắt và nhìn anh đến ngồi bên cạnh Victoria trong xe.
Họ vẫy tay tạm biệt nhau lần cuối. Chiếc xe khởi động, và từng người thấy mình chỉ còn lại 1 mình chỉ còn lại 1 mình, bị bỏ rơi, như những người đắm thuyền bị dạt trên đảo hoang. Olivia nắm chặt tay Geoffrey. 2 cô cháu lặng lẽ trở về điền trang. Sự chờ đợi bắt đầu. 1 mùa hè dài và cô đơn đang trải ra trước mắt.
Trên đường đi, Charles đưa cho Victoria chiếc khăn mùi soa. Anh hiểu nỗi lòng của cô. Và anh biết anh không thể làm gì khiến cô an lòng. 2 chị em sinh đôi trước đây chưa từng xa nhau … 1 mối dây bền chắc, không thể dứt bỏ, đã mãi mãi gắn kết người này với người kia, anh có thể nhận thức rõ điều đó trong những tháng vừa qua.
- Em khá hơn chứ? – anh ân cần hỏi, trong khi cô đã hỉ mủi lần thứ 3, và vẫn không thôi khóc.
- Rồi, em chắc như thế …
Cô nhìn anh, cố gắng mỉm cười, nhưng chỉ làm nước mắt trào thêm lên. Cô chưa từng cảm thấy bất hạnh như thế bao giờ, ngay cả sau khi cắt đứt với Toby.
- Ban đầu sẽ rất khó khăn cho cả 2 người, - Charles dịu dàng. – Nhưng rồi các em sẽ quen đi. Những cặp song sinh khác cũng phải lấy chồng và cũng phải chia tay nhau. Các em chưa bao giờ được chuẩn bị trước về chuyện này sao?
Cô lắc đầu, xích lại gần anh. Cử chỉ này tác động đến anh sâu sắc. không có Olivia, cô dường như rất dễ bị tổn thương … Vẻ kiêu hãnh và thói khiêu khích của cô đã bay biến đâu mất.
- Khi nào lên tàu, em sẽ được vui chơi thoải mái, - anh nói cốt chỉ để làm cho không khí bớt nặng nề. – Em đã bao giờ đi tàu thủy chưa?
Cô lại lắc đầu và thở dài. Anh rất cố gắng để gương mặt cô tươi lên, nhưng vô ích. Đó không phải là lỗi của anh, nhưng Victoria cảm thấy thật khủng khiếp khi chỉ có 1 mình, không có Olivia.
- Em rất xin lỗi, - cô nói và lại 1 lần nhận ra anh quyến rũ đến chừng nào. – Em không nghĩ rằng lại đau buồn đến thế.
Cô đã không tưởng tượng được rằng việc rời xa Ollie sẽ làm đảo lộn choáng váng như vậy.
- Rồi em sẽ ổn thôi. Rồi sẽ đâu vào đấy, Victoria.
Anh choàng tay qua vai người vợ trẻ. Suốt quãng đường còn lại, họ im lặng. Tối hôm đó, ở khách sạn, Victoria mệt rã rời đến nỗi cô ngủ thiếp đi trước khi đức ông chồng từ nhà tắm bước ra.
Anh đã đặt trước chai sâm banh. Cái chai được để lạnh ở phòng bên. Anh mỉm cười khi thấy cô đã ngủ.
- Ngủ ngon nhé, cô bé – anh thì thào và kéo chăn đắp cho cô. – Cuộc sống của chúng ta còn dài. Chúng ta sẽ uống sâm banh vào 1 dịp khác.
Anh sang phòng bên và tự rót cho mình 1 ly. Tâm trí anh bây giờ bay về phía Olivia và Geoffrey, anh tự hỏi giờ họ đang làm gì.
Vào lúc đó, Olivia đang ngủ, cả Geoffrey nữa, 2 cô cháu ôm nhau ngủ trên 1 chiếc giường lớn. Henry, chú khỉ lông lá, cũng ở đó, còn Chíp, chú cún con đang nằm dưới chân giường. Khung cảnh này hẳn sẽ khiến Charles ấm lòng nếu anh có thể trông thấy … Anh trở lại phòng mình nơi Victoria đang thiêm thiếp giấc nồng. Cuộc sống với cô sẽ ra sao? Nhìn trên 1 phương diện nào đó, cuộc hôn nhân sẽ hứa hẹn nhiều đam mê, say đắm, nhưng mặt khác, viễn cảnh ấy khiến anh lo lắng. Quả thật, người ta không thể nào đoán trước được tương lai.