Bóng Hình Tội Lỗi

Chương 96: Chuỗi xoắn kép đen và trắng (9)




Nhân viên trang trại hàng ngày xách thùng thịt cho cá ăn có nghĩ thế nào cũng không ngờ thứ trong thùng lại liên quan đến một vụ án lớn gây chấn động cả nước. Không chỉ cảnh sát, ngay cả Cục an toàn thực phẩm, Cục an toàn dược phẩm và Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa dịch bệnh cũng được báo động.

Trong vòng 6 tiếng ngắn ngủi từ khi Lan Khâm truyền tin cho cảnh sát địa phương, thức ăn chăn nuôi trong trang trại đã được vận chuyển toàn bộ đến Trung tâm Giám định Tư pháp và các Đại học hợp tác để tiến hành kiểm nghiệm. Cùng lúc đó theo đề nghị của Lý Trạch Phân, trang trại đã bị phong tỏa, các nhân viên trong đó cũng tạm thời bị rút vào ống máu sau khi được cách ly trong nhà.

Ngay cả bản thân Lý Trạch Phân và Lan Khâm cũng bị giữ lại ở nhà khách để chờ kết quả kiểm tra sức khỏe, cả ngày chỉ biết dựa vào các phần mềm chat, họp để bàn bạc.

“Ai có thể nói cho tôi biết chuyện quái gì đang xảy ra không?” Ở bên kia cuộc họp video, Tiêu Lãng Duyệt nửa người trên mặc áo sơ mi, nửa dưới mặt quần ngủ, cằm ra đầy râu con, vẻ mặt đầy sự oán trách, “Đội trưởng Lan với Tiểu Lý đi Việt Đông một chuyến, sau đó tất cả nhưng người từng tiếp xúc qua thi thể của Tiêu Cừu đều bị cách ly hả? Hôm đó đội chuyên án cả nước và CDC* họp nói bô bô một tràng, thật lòng thì tôi nghe chả hiểu gì hết. Chỉ biết trong những con cá đó có bệnh độc gì đó, thi thể của Tiêu Cừu cũng thế, lại còn có khả năng lây bệnh nữa? Hậu quả của việc lây nhiễm là phát điên, giết người khác rồi tự sát à?”

(*) Centers for Disease Control and Prevention: Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa dịch bệnh.

“Tiêu Cừu xem như là trường hợp đặc biệt của đặc biệt. Theo tình hình trước mắt thì loại nghiên cứu dùng Adeno Associated Virus* có khả năng lây nhiễm rất thấp, dù là không may bị nhiễm thì khả năng gây ra sự thay thế các base đơn của chuỗi xoắn kép DNA cũng là rất nhỏ. CDC cũng chỉ đang phòng ngừa mà thôi.” Lý Trạch Phân khuấy cà phê trong tách rồi nói.

(*) Adeno Associated Virus (AAV) là một liệu pháp gen sử dụng một loại vi rút không gây bệnh và không sao chép để mã hóa các yếu tố đông máu bị thiếu ở bệnh nhân mắc bệnh máu khó đông.

“À, thì ra là thế…” Tiêu Lãng Duyệt gật đầu, “Vậy là ý gì?”

“…” Mao Lệ bên trong video không khỏi trợn mắt.

“Nói theo trình tự từ đầu ấy,” Lan Khâm thấy ngoài Tiêu Lãng Duyệt ra thì những người khác cũng ngại không nói, “Em giải thích rõ ràng nhất có thể đi.”

“Ừm.” Lý Trạch Phân gật đầu, buông tách cà phê xuống, “Vậy thì bắt đầu từ thi thể của Tiêu Cừu. Hôm đó sau khi khám nghiệm tử thi xong, chúng tôi đã đưa mẫu mô não của hắn đến viện Khoa học của Kinh Đại để giải trình tự toàn bộ gen, kết quả phát hiện nhiễm sắc thể số 19 của hắn…” Thấy hơi phức tạp, cô nhấp một ngụm cà phê rồi đổi cách nói, “Một trong những gen của hắn có liên quan đến các thụ thể dẫn truyền kích thích thần kinh đã bị đột biến.”

“Có lẽ mọi người cũng biết, DNA được cấu tạo bởi A, T, C, G, codon UCA mã hoá acid amin serine* nay đã bị đột biến thành codon UAA, sự thay đổi này dẫn đến thay đổi chức năng tổng hợp protein theo lẽ ban đầu liên quan đến sự dẫn truyền tín hiệu thần kinh. Sự thiếu hụt protein gây ra hiện tượng bất thường ở thùy trán não bộ**. Biểu hiện chính của sự thay đổi bất thường này chính là xuất hiện ảo giác nghiêm trọng, nghe nhầm, đồng thời khi sinh ra cảm giác đau ngứa cũng sẽ gây ra tình trạng lú lẫn. Đây chính là lí do tại sao hắn đã tự sát sau khi giết người.”

(*) Serine là acid amin dùng trong quá trình sinh tổng hợp protein.

(**) Thuỳ trán là nơi chịu trách nhiệm phán đoán, chức năng vận động, giải quyết các vấn đề.

“Hắn chỉ xuất hiện những tình trạng này sau khi bị sốt cao thôi,” Phương Uy cố gắng theo kịp mạch suy nghĩ của Lý Trạch Phân, “Vậy là lúc đó gen của hắn đang bị đột biến ư? Nguyên nhân đột biến là do cái gì mà Adeno Associated Virus ấy hả? Sốt cũng là vì bị nhiễm virus sao?”

“Có thể hiểu là vậy.” Lý Trạch Phân khẽ gật đầu, “Bản thân hắn là người tham ăn, nếm qua không ít món ngon trong nước rồi, mỗi lần ăn đều giữ lại hóa đơn làm kỷ niệm. Bữa ăn cuối cùng trước khi phát sốt là ăn sashimi cá hồi vàng đặc biệt ở Đỉnh Thiên Nhật Liêu. Sau khi Trung tâm Giám định kiểm tra đã phát hiện virus có liên quan đến Adeno cùng với virus phụ trợ cho nó.”

“Vậy nên mới nói nếu nấu chín sashimi gì gì đó, virus sẽ chết hết rồi, ầy.” Mao Lệ thở dài.

“Ừm.” Lý Trạch Phân nói tiếp, “Loại virus này đã được biến đổi nhân tạo, chuyên để dùng cho các nghiên cứu liên quan đến gen. Theo lẽ thường mà nói, nếu muốn loại virus này có các chức năng bình thường thì các nhà nghiên cứu cần phải kết hợp nhiều loại không có cùng trình tự gen, đồng thời tiêm các plasmid DNA* sợi đơn vào động vật, chúng sẽ được dung hợp để tạo ra các đặc tính của virus và thực hiện quá trình tự sao chép, phiên mã DNA, tổng hợp protein và các chức năng khác. Vì lý do an toàn, các công ty sinh học lúc sản xuất plasmid có liên quan đến virus này sẽ có thêm 1 tầng khóa an toàn nữa, khiến chúng chỉ có thể sao chép trong cơ thể sống 1 lần duy nhất, không có cách nào tồn tại lâu dài, càng không có khả năng lây nhiễm.”

(*) Phân tử DNA vòng, nhỏ, không mang hệ gen chính của bộ gen.

“Nhưng không phải khóa an toàn lúc này cũng nhạy, đặc biệt là với những sinh vật có tỉ lệ đột biến cao như virus, trong số 100 triệu cá thể thì ít nhất có 1 virus sẽ phá khóa, đạt được khả năng sao chép và lây nhiễm bình thường. Vì thế theo nguyên tắc, sau khi động vật thuộc sở hữu của thí nghiệm tử vong đều phải đưa đến địa điểm chỉ định để tiêu hủy nhằm ngăn chặn khả năng lây nhiễm.”

Tiêu Lãng Duyệt: “Nhưng công ty TNHH Động vật thí nghiệm Lương Đặc đã bán xác động vật cho lò mổ rồi chế biến thành thức ăn chăn nuôi, vì thế mới biến thành thế này?”

“Nếu chỉ là xác động vật thì không sao, vì hầu hết các động vật thí nghiệm đều được cách ly ra khỏi con người, những virus được dùng lây nhiễm và nhân lên trong cơ thể của chúng có xác suất lây nhiễm và hoạt động trong cơ thể người tương đối thấp. Đây cũng là một tầng khóa an toàn khác.” Lý Trạch Phân trực tiếp chia sẻ màn hình các báo cáo thử nghiệm mấy ngày nay, “Nhưng trong số thịt tươi này, có thịt người.”

Phùng Dịch Hoằng: “Đm…”

“Căn cứ theo kết quả xét nghiệm,” Cô dùng chuột tô đậm vài hàng số liệu lên, “Trong mấy trăm kg thức ăn hôm đó thu thập được, có mô cơ thể của ít nhất 12 người, từ đầu đến chân đều đủ cả. Không thể tra ra danh tính của 12 người này, nhưng tuổi là từ khoảng 10 đến 30. Mỗi người đều có ít nhất một thiếu hụt gen nghiêm trọng, nếu khiếm khuyết này là bẩm sinh thì người đó căn bản không thể sống quá 3 tuổi được.”

“Vậy là rốt cuộc là giống với Tiêu Cừu ư?” Mao Lệ lập tức hiểu ra, “Không, không giống, họ giống như động vật thí nghiệm vậy, trực tiếp bị đưa đi tiêm virus luôn? Ôi trời ơi, tàn ác quá.”

Lý Trạch Phân không khẳng định cũng không phủ nhận, chỉ tiếp tục trần thuật lại sự thật: “Trong số 12 người này, có 1 người vẫn còn virus hoạt động trong cơ thể. DNA của virus này cũng tương tự như DNA được tìm thấy trong cá hồi, hẳn là đã qua lần sao chép thứ 2 sau khi đột biến, có khả năng lây nhiễm cho cả người và cá.”

“DNA do loại virus tự mang được sử dụng trong một công nghệ gọi là CRISPR. Nó có thể phiên mã RNA dẫn đường và tổng hợp một loại enzyme có thể biến C trong chuỗi gen thành A. RNA dẫn đường tìm thấy mục tiêu thông qua việc ghép nối trình tự gen, sau đó điều khiển enzyme tạo ra đột biến điểm trên gen đích. Nơi Tiêu Cừu phát sinh đột biến không phải là gen ban đầu của virus. Nhưng vì kỹ thuật này chưa đủ thành thục nên khả năng thất bại rất cao, hơn nữa RNA dẫn đường của virus đã thay đổi sau vài vòng sao chép, vì thế gen của Tiêu Cừu đã bị lỗi.”

“Vì RNA dẫn đường thay đổi quá nhiều nên giờ chúng tôi không có cách nào phán đoán được mục tiêu ban đầu là gì. Nhưng dựa trên tỷ lệ phát bệnh trên lượng khách ở Đỉnh Thiên Nhật Lưu thì có lẽ gen mục tiêu ban đầu không nằm trong chuỗi gen của những người bình thường…”

“Hả? Là sao? Gen không có trong chuỗi gen?” Trương Trác Bân dốc sức gãi trán, không hiểu gì hết, “Em gái Chỉ, có thể nói lại lần nữa không?”

“Ý của cô ấy là gen mục tiêu hẳn là một gen bệnh.” Mao Lệ giúp giải thích, “Người bình thường, những người không mắc bệnh ấy, sẽ không có gen này. Mà không có gen đó thì tất nhiên virus không có hiệu quả. Vì thế ở Đỉnh Thiên Nhật Liêu có nhiều người ăn sashimi như thế nhưng chỉ có mình Tiêu Cừu xui xẻo trúng đạn thôi.”

Lý Trạch Phân: “Rất khó để kết luận rằng chỉ có một mình Tiêu Cừu, dù sao đột biến RNA dẫn đường đã đạt đến mức này rồi, về cơ bản nó không còn đóng vai trò dẫn đường nữa, “con đường mục tiêu” cũng trở nên mơ hồ, nó có thể khiến enzyme biến C thành A. Tiêu Cừu là nạn nhân đầu tiên chúng ta phát hiện, chủ yếu vẫn là do hắn may mắn, tần suất ăn sashimi cá hồi vàng và khả năng miễn dịch của hắn nữa.”

“Người bị đột biến điểm trong gen có lẽ không phải chỉ mình hắn, nhưng vì người khác không phải đột biến gen liên quan đến chức năng não nên không gây ra bất kỳ sự cố xã hội nào, cũng không thu hút sự chú ý của cảnh sát. Đa số đều chưa có biểu hiện gì, nếu không làm xét nghiệm gen sẽ không phát hiện ra được, hoặc là bị sốt rồi chết, bị bệnh viện kết luận là chết vì cảm cúm bình thường. Cụ thể thế nào thì CDC vẫn đang kiểm tra.”

“Theo kết quả hiện tại của phòng thí nghiệm CDC, ngay cả khi virus được ăn, tiêm vào, tiếp xúc qua đường máu thì tỉ lệ lây nhiễm cũng chưa đến 40%, phần lớn đều được hệ miễn dịch của con người chặn lên trước khi CRISPR diễn ra, cũng có thể bị hệ miễn dịch của cơ thể người tự động đào thải. Vì thế lệnh phong tỏa khẩn cấp hiện tại sẽ được dỡ bỏ vào cuối tuần này. Trừ những thực khách đặc biệt cần được cách ly thì những người khác đều có thể trở lại sinh hoạt bình thường. Đây là tin tốt. Còn tin xấu là…”

Mao Lệ: “Công ty TNHH Động vật thí nghiệm Lương Đặc?”

“Ừ,” Lan Khâm thở dài, “Không biết tin tức đã bị truyền đi thế nào, tôi và Tiểu Lý vội vã chạy tới Việt Đông thậm chí còn không phải chính thức, người biết rất ít. Lúc chúng tôi tiến hành phong tỏa công ty TNHH Động vật thí nghiệm Lương Đặc, 3 người phụ trách chính đều đã xuất ngoại trước đó 1 ngày, còn lại chỉ là những người ở tầng giữa không hỏi được bao nhiêu cả. Những động vật thí nghiệm vẫn ở đó, nhưng đều có đầy đủ giấy chứng nhận.”

“Theo lời khai của họ, việc tiêu hủy xác động vật là do một công ty nhỏ thuê ngoài phụ trách, vì thế tội danh bán xác động vật phi pháp đã bị đẩy lên đầu công ty nhỏ đó. Trong phòng thí nghiệm không có chút dấu vết nào về việc lấy người ra thử nghiệm cả, lục soát khắp cả mấy tòa nhà đều không tìm được nửa sợi tóc có DNA giống với đống thịt băm kia.”

“Tôi đã xem báo cáo kiểm tra dấu vết bên đó rồi,” Mao Lệ vừa nói vừa mở báo cáo ra, “Rõ ràng có dấu vết bằng chứng ở hiện trường đã bị cố ý phá hủy, lại còn dùng thuốc tẩy nồng độ cao và Isopropyl Alcohol* nữa.”

(*) Isopropyl Alcohol là một hợp chất hóa học không màu và dễ cháy, thường được dùng làm dung môi, sát trùng, tẩy rửa.

Lan Khâm: “Công ty giải thích là cứ 6 tháng sẽ tổng vệ sinh một lần để đảm bảo môi trường sống của động vật thí nghiệm không bị nhiễm khuẩn.”

“Cái rắm ấy.” Mao Lệ kích động đến mức khiến màn hình rung lên 2 lần, “Thuốc tẩy và Isopropyl Alcohol mạnh như thế, sau khi tẩy rửa rất khó chịu, vô trùng thì vô trùng, đến cả động vật cũng sợ chết khiếp đấy, muốn hun chết chúng à? Rõ ràng là hủy thi diệt tích mà. Trong tay chúng nhất định còn những nạn nhân khác đã bị dùng làm vật thí nghiệm, những người trở thành thức ăn chăn nuôi đều là cái bia không bắn trúng được, những người thành công tuyệt đối sẽ được giữ lại để quan sát “hiệu quả trị liệu”, trước khi bị phong tỏa đã bị chuyển đi rồi.”

“Chỉ e là thứ chúng muốn đầu cơ trục lợi không phải là xác chết, dù sao cách tốt nhất để tiêu hủy cũng là đốt cháy, có điên mới đem thịt người đi bán ấy. Bọn chúng vô tình bị công ty nhỏ kia lật thuyền thì có. Sau khi vụ án của Tiêu Cừu được báo cáo, chúng phát hiện có gì đó không đúng nên vội vàng xử lý rồi chuyển đi, chạy trốn. Chờ đến khi chúng ta mất vài ngày sau mới tra ra được chúng thì cũng bằng thừa hết cả. Hiệu suất này, tính linh hoạt này, hẳn phía sau lại là một con cá lớn đấy, đội trưởng Lan.”

“Đúng vậy,” Lan Khâm thở dài, “Vì thế đã thành lập đội chuyên án toàn quốc rồi.”

“X.”

“Hả?” Lan Khâm bị 1 chữ này của Lý Trạch Phân khiến cho giật mình.

“Không thấy rất giống sao? Điện di trên gel dùng để phát hiện các gen đặc biệt trong điện thoại của Phạm Phù và virus dùng để chỉnh sửa gen.”

“Vãi chưởng… liên quan nhau!” Tiêu Lãng Duyệt kích động đứng dậy, trực tiếp show ra chiếc quần ngủ hình Naruto tức giận của mình trước màn hình.