Bóng Hình Tội Lỗi

Chương 92: Chuỗi xoắn kép đen và trắng (5)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lý Trạch Phân bước ra khỏi cảnh giới tuyến xung quanh bờ kè, cởi bộ đồ phòng hộ trên người ra rồi ném vào túi, sau đó bước tới bên cạnh Lan Khâm.

“Quả nhiên là chết đuối, hơn nữa lúc bị chìm xuống vẫn còn tỉnh táo, trên người không có dấu vết từng bị trói.”

“Vậy phải là… Tự sát ư?” Suy đoán này khiến tâm trạng của Lan Khâm có chút hơi khó nói.

“Vẫn chưa kết luận được,” Lý Trạch Phân lắc đầu, “Bờ kè có phải hiện trường đầu tiên hay không, phải về so sánh thành phần nước trong người hắn và nước ở đây mới xác định được. Hắn đã được phát hiện thế nào vậy?” Cô nhìn về phía Mao Lệ đang đứng một bên.

“Từ dấu vết ở nhà vệ sinh lần được đến đây, từ dấu chân trần trên cầu thì tôi đoán có người đã nhảy xuống, sau đó mới tiến hành lặn xuống để trục vớt. Hắn chắc hẳn là hung thủ trong vụ án giết người ở tàu điện ngầm rồi,” Mao Lệ hất cằm vào túi đựng thi thể, “Mặc dù sẽ mất thời gian để xét nghiệm tóc, nhưng đã xác minh được dấu vân tay của hắn và vân tay trên hung khí, quần áo trong nhà vệ sinh là trùng khớp rồi. Hơn nữa thể hình cũng tương xứng với trong video giám sát. Các vết bẩn trong khe móng tay có lẽ là máu của nạn nhân đúng không? Chờ đến khi có kết quả thì vụ án tàu điện ngầm cơ bản đã được giải quyết rồi.”

Cô ta dừng một chút, “Nhưng mà sao hắn lại phải tự sát nhỉ? Theo dấu vết thì hắn đã tự mình leo lên lan can rồi nhảy xuống.”

Không ai trả lời lại câu hỏi của Mao Lệ.

“Đã xác minh được danh tính của hắn chưa?” Lý Trạch Phân thấy mặt trời đã sắp xuống núi, cả đêm làm việc lao lực khiến cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục của cô hơi khó chịu, giờ mắt đã bắt đầu hoa lên, mặt trời màu đỏ giờ đã biến thành 2.

Lan Khâm cau mày nhìn Lý Trạch Phân, không biết là vì để ý đến trạng thái của cô hay đang nghĩ đến chuyện gì khác.

“Vẫn chưa.” Mao Lệ cũng bị hoàng hôn của ngày thứ 2 này kích thích, ngáp một cái rồi đáp lại, “Dấu vân tay và DNA không nằm trong kho số liệu, quần áo ném ở nhà vệ sinh cũng không có điện thoại, giấy chứng nhận hay tiền mặt gì cả. Vòng xã giao của Đái Thăng và Lữ Diệu Du căn bản không hề có người như hắn, chỉ có thể chờ Tiểu Tiểu xem có tin tức gì tra được từ gương mặt của hắn thôi. Trước mắt chỉ mới biết hắn khoảng từ 30 đến 40 tuổi, nhìn quần áo thì hẳn kinh tế cũng xem như khá.”

“Ừm…” Lan Khâm gãi cằm, đưa mắt nhìn túi thi thể trên xe của Trung tâm Giám định. “Tôi đã liên hệ với bọn anh Trương rồi, bảo họ dùng ảnh chụp của người này đi thăm dò hai người Bạch Nhạc. Nhưng xem ra trước mắt hình như là không nhận ra.”

“Nếu có thể xác định được thời gian và địa điểm hắn lên tàu điện ngầm thì có lẽ có thể sẽ thu nhỏ được phạm vi danh tính.” Lý Trạch Phân nói.

“Đúng vậy, Tiểu Tiêu cũng đang tiến hành rồi.” Lan Khâm lấy điện thoại ra nhìn thời gian, phát hiện đã 6 giờ chiều, “Hay là thế này đi, Tiểu Lý và Mao Lệ, hai người về nghỉ trước đi, nửa đêm đến thay cho bọn người anh Trương. Chứ nếu cứ làm việc liên tục suốt ngày đêm thế này, sức khỏe không chịu nổi đâu, hiệu suất cũng không cao.”

“Được,” Mao Lệ vui vẻ, “Vậy thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh nhé.” Nói xong, cô ta liền nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị thu dọn túi xách rời đi.

Lý Trạch Phân bất động, “Chẳng phải tôi còn phải giải phẫu hắn sao?”

“3 thi thể trước hình như em đã mổ chính 1 cỗ rồi đúng không? Hơn nữa như thế thì quá phản nhân đạo rồi, em nghĩ tôi là lãnh đạo ác ma đấy à? Chuyện giải phẫu cứ giao cho pháp y ở Trung tâm Giám định là được, em về nghỉ ngơi rồi đến nói chuyện với họ xem có đầu mối mới không.”

Mao Lệ vẫy tay với hai người rồi đi về phía nhà ga. Lý Trạch Phân thấy Mao Lệ đã rời khỏi, không quay đầu lại mà chỉ đáp “Vậy cũng được”.

“Ừ, mai gặp…” Lan Khâm thấy các thành viên của đội kiểm tra vết tích đang thu dọn máy móc gần đó, chợt nhớ ra, “À đúng rồi, tôi có thể phiền em một chuyện riêng không?”

“Đội trưởng Lan cứ nói.”

“Là Lan Huệ em gái tôi ấy,” Anh lấy ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, “Nếu đã hứa cho nó tham gia cuộc thi thì phải dốc sức ủng hộ thôi. Trước trận đấu thì cần phải luyện tập, mà con gái như nó một mình chạy tới tiệm net hoài cũng không an toàn, bởi vậy tôi đang nghĩ xem có nên mua một cái máy tính cấu hình cao cho nó không. Nhưng giờ nó lại đang ở nhà em… Tôi có thể viết địa chỉ giao hàng là nhà em được không? Chắc khoảng 2 ngày nữa hàng sẽ giao tới, em nói với Lan Huệ một tiếng đi, phụ tùng thế nào, nó là người trong ngành hẳn là biết rõ.”

“Được.”

“Còn nữa,” Hết nhờ chuyện này lại đến chuyện khác, Lan Khâm ngượng ngùng gãi mũi, “Cụ thể trận đấu của nó diễn ra ngày nào, kéo dài bao lâu, ở đâu, nếu em tiện thì nghe ngóng giúp tôi với nhé? Tôi sẽ xin nghỉ phép hôm đó để lái xe đưa nó đi.”

Lý Trạch Phân nhướng mày.

“Nếu nó bảo không muốn tôi đưa đi thì em cứ nói mình sẽ giúp nó tìm tài xế… hoặc sao đó, tóm lại là lừa nó chờ dưới lầu là được.”

“Được.” Giọng nói của Lý Trạch Phân nghe hơi vui vẻ.

Lan Khâm lại mất tự nhiên gãi mũi.

Sau khi đồng ý với hàng loạt nhờ vả của Lan Khâm, Lý Trạch Phân tạm biệt các đồng nghiệp ở hiện trường rồi lái xe về nhà. Vì giờ cao điểm buổi tối là 6 giờ nên cô phải mất hết 1 tiếng để đi xong lộ trình bình thường chỉ mất nửa tiếng.

Vừa đẩy cửa chống trộm ra, Lý Trạch Phân đã nhìn thấy Lan Huệ đang cầm PSP* nằm trên ghế sô pha chơi.

(*) PlayStation Portable (PSP) là máy chơi trò chơi điện tử cầm tay được phát triển và tiếp thị bởi Sony Computer Entertainment.

Lan Huệ nghe tiếng, không ngẩng đầu lên mà chỉ trực tiếp nói: “Xem ra Lan Khâm không phải là kẻ cuồng công việc, còn là ác ma chèn ép cấp dưới nữa, lại còn chèn ép cả công chúa điện hạ cơ đấy.”

Lý Trạch Phân bận cởi áo khoác treo lên móc, không thèm nhìn nó.

Lan Huệ không hề cảm thấy thái độ của Lý Trạch Phân có gì sai, chỉ tự nói: “Tối qua 1 2 giờ cô đã chạy ra ngoài làm việc rồi à? Chậc chậc chậc, xem ra công chúa như cô cũng không dễ dàng gì nhỉ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao cô lại phải làm cảnh sát vậy? Tôi không nghĩ ước mơ của cô là làm cảnh sát, hoàng thất cũng sẽ không ngu ngốc đến mức bắt một công chúa đi bắt tội phạm, đúng không? Hay cô chỉ muốn khám nghiệm thi thể thôi, trở thành cảnh sát hình sự cũng là trùng hợp?”

Lý Trạch Phân vòng qua người nó, đi vào phòng bếp.

“Ài, pháp y cũng tốt, pháp y rất thoải mái. Nghề này cũng giống esport đấy đấy, giải tỏa áp lực. Dù lấy dao đâm người là phạm pháp, nhưng đâm vào xác chết lại là hợp pháp đấy, cô…”

Lý Trạch Phân mang ra một cái túi nhựa từ phòng bếp, đứng trước mặt Lan Huệ, mặt không biểu cảm gì im lặng nhìn nó.

Trong nháy mắt, Lan Huệ đã bị nét mặt nghiêm túc trời sinh của người nhà họ Lý này dọa sợ, nửa câu sau kẹt lại trong cổ họng, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ. Cho đến khi định thần lại thì giọng điệu của nó đã thay đổi.

“Đừng bảo là cô cũng tin cái gì mà “nói thay người chết” nhé? Vậy thì xàm quá, giống Lan Khâm vậy. Người đã chết thật sự quan tâm việc có chính nghĩa hay không à? Tất cả cũng chỉ do người sống tự nghĩ nhiều thôi, vô duyên vô cớ lại lãng phí nhân lực, thậm chí cả tính mạng nữa. Tất nhiên là bọn tội phạm đáng chết, nếu cảnh sát có thể chính tay đâm chết những kẻ súc sinh đó như cô làm với Ngụy Vu Vĩ thì tôi còn hiểu nổi. Nhưng…”

“Đồ ăn ngoài này là do cô gọi đấy à?” Lý Trạch Phân giơ túi nhựa trong tay ra trước mặt Lan Huệ, dường như không hề bỏ những lời thao thao bất tuyệt của Lan Huệ vào tai.

“Đúng vậy,” Những lời muốn nói đã nói hết rồi, Lan Huệ cũng không trông chờ Lý Trạch Phân có phản ứng gì nên rất tự nhiên chuyển sang chủ đề khác, “Tôi gọi đấy, 2 phần bún thập cẩm cay. Vốn đi ăn trước rồi, nhưng tôi nghĩ nên chờ chủ nhà là cô về nên để trong tủ lạnh. Dù sao bỏ vào lò hâm nóng ăn vẫn được mà.”

Lý Trạch Phân mím môi: “Cảm ơn, nhưng cô tự ăn một mình đi. Tôi bị dao đâm ở bụng, không ăn được thức ăn kích thích.”

“Xì—” Lan Huệ rụt cổ lại, vẻ mặt sa sầm, “Sao tên Ngụy Vu Vĩ kia lại đâm ác thế? Vậy thì cuộc đời còn gì vui vẻ nữa?”

“Cũng tạm.” Lý Trạch Phân cũng không sửa lại rằng không phải Ngụy Vu Vĩ đâm mình.

“Ồ, vậy cô ăn cái gì?”

“Tôi sẽ tự làm.”

“À — “

“Cô định đến Lạc Dương thế nào?” Lý Trạch Phân quay người lại hỏi.

“Aha, Lan Khâm bảo cô hỏi à?” Lan Huệ rùng mình một cái, “Vậy là cô đã nói với anh ấy chuyện tôi ở đây rồi? Anh ấy không muốn bắt tôi về sao? Cô và anh ấy đã thỏa thuận gì rồi?”

“Ủng hộ cô tham gia trận đấu, sau khi thi xong thi về học hành cho tốt là được.”

“Dừng, khỏi nghĩ tới.”

“Cô không định chấp nhận à?” Lý Trạch Phân hơi nheo mắt lại, cả khuôn mặt lập tức trở nên rất nghiêm khắc.

“Xời, bảo chấp nhận thì phải chấp nhận thôi, nếu không tôi còn làm gì được nữa.” Lan Huệ cau mày, mím chặt môi, “Anh ấy bảo tôi tham gia trận đấu, không phải là muốn đưa tôi tới Lạc Dương đấy chứ? Vậy nên cô mới hỏi tôi như thế? Quên đi trời ạ, anh ấy tham công tiếc việc thế kia, 90% sẽ cho tôi leo cây mất. Tôi tự lo, không cần phải lo gì hết.”

“Cô là trẻ vị thành niên, không thể tự lái xe và thuê phòng một mình được.” Lý Trạch Phân vô cảm nói ra sự thật.

“Chẳng phải trên đời này giải pháp vẫn luôn nhiều hơn vấn đề đấy sao? Ngoài mặt thì không thể, nhưng chẳng lẽ không còn cách nào thật? Tóm lại là không cần mấy người quản đâu.”

“Chỗ thi đấu ở đâu, cô định khi nào thì xuất phát?” Lý Trạch Phân thờ ơ hỏi.

“Tôi đã bảo là không cần mấy người quản rồi mà!” Lan Huệ quăng chiếc PSP trong tay lên ghế sô pha rồi đứng dậy.

Lý Trạch Phân mỉm cười: “Không cần quản thì tại sao còn muốn đến chỗ này ở?”

“… Mẹ kiếp.” Lan Huệ giống như quả bóng hết hơi, ngã phịch xuống sô pha, “Cô đang uy hiếp tôi đấy á? Tôi không lên xe của Lan Huệ đến Lạc Dương thì cô sẽ lập tức đuổi tôi đi đúng không?”

Lý Trạch Phân nhún vai tỏ vẻ không ý kiến.

Lan Huệ thấp giọng mắng vài câu, sau đó ngẩng đầu lên: “Vâng vâng vâng, đi thì đi, nhưng điều kiện tiên quyết là anh ấy phải làm được. Cô còn điều kiện gì thì cứ nói hết một lần đi.”

“Tan học xong thì trực tiếp về nhà, không được đến tiệm net.”

“Chuyện này cô cũng quản? Cô bị Lan Khâm nhập đấy à? Hay là Lan Khâm bảo cô quản? Sao cô lại nghe lời anh ấy như thế chứ? Anh ấy cho cô lợi ích gì? Tôi là người chơi esport đấy, không ra tiệm net không lẽ dùng laptop của cô à? Đến cả con chuột cũng không có.”

“Ngày mai hoặc ngày mốt sẽ có máy tính được giao đến, cô tự nhận hàng đi.”

Lan Huệ bị những lời của Lý Trạch Phân dọa cho kinh hãi, há hốc mồm: “Cái gì? Tôi không nghe lầm đấy chứ? Ôi trời ạ.”

Lý Trạch Phân trực tiếp mở đơn đặt hàng mà Lan Khâm vừa gửi ra trên điện thoại rồi đưa cho Lan Huệ.

“Trời ơi trời ơi trời ơi. Đúng là hoàng thất có khác, đắt quá, đắt quá rồi. Ai như Lan Khâm chứ, cái PC ở nhà vẫn là cái Lenovo cha tôi mua hơn 10 năm trước, còn cài Windows XP lậu nữa chứ, để ở đó như trang trí ấy, mỗi lần khởi động là mất hết nửa tiếng.”

Lý Trạch Phân không sửa lại rằng ai là người trả tiền, cứ để cho Lan Huệ hiểu lầm đi, dù sao mục đích cũng đã đạt được.