Bóng Hình Tội Lỗi

Chương 89: Chuỗi xoắn kép đen và trắng (2)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Lý Trạch Phân chạy đến thì toàn bộ ga tàu điện ngầm đã bị phong tỏa. Sau khi thay đồ phòng hộ xong, cô xách thùng dụng cụ đi theo một vị cảnh sát dẫn đường đến trạm của tuyến số 1.

Tàu điện ngầm đã bị dừng lại, cửa mỗi khoang đều được mở toang.

Vị trí vụ án xảy ra rất dễ tìm, vì dọc theo miệng cống đến thẳng tới toa xe đều có dấu chân từ đậm tới nhạt. Các dấu chân này không thẳng hàng, một đậm một nhạt xen kẽ nhau, khoảng cách giữa các bước cũng không đều nhau cho thấy dáng đi của người này không ổn định, thậm chí còn nói rõ người đó đang trong trạng thái hoảng loạn. Dấu chân gần khoang xe đã không nhìn rõ được hình dạng nữa, vì chúng đã hòa lẫn vào một vũng máu khô.

Lý Trạch Phân thận trọng bước qua những đánh dấu vết máu của pháp chứng trên mặt đất để đi tới khoang tàu. Bên trong, lại là một cảnh sắc “ngoạn mục” khác.

Cả khoang tàu giống như vừa bị một bàn tay độc đáo vẽ lên vậy, tứ phía đều là máu bắn ra, trong màu đỏ còn kèm cái một vài vật thể 3D nông sâu có đủ. Màu máu tươi tràn ngập trong không khí, khẩu trang cũng không cản nổi. Vì thế mà mấy người đang tiến hành kiểm tra vết tích ở bên trong đều xanh mặt, Lan Khâm đứng trong góc chờ kết quả cũng đã biến thành củ hành tím.

Trong tàu có 4 thi thể. Sở dĩ có thể xác định được họ là “thi thể” và đếm chính xác được, hoàn toàn là phân biệt nhờ quần áo. Thi thể có một bên tay phải gắn ở cửa khoang tàu, có thể phân ra tứ chi, thậm chí cả ngũ quan. Hai thi thể ngồi trong chỗ sâu nhất đã trở thành những miếng thịt rơi ra khỏi móc của lò mổ, bị mổ bụng, rút gân, lột dạ, từng miếng lăn lóc khắp nơi, hoàn toàn không phân biệt được của ai với ai.

Lý Trạch Phân chào Lan Khâm một tiếng, không nói gì nữa mà trực tiếp kiểm tra thi thể trên bên cạnh cửa xe.

Đây là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, cao chưa tới 1m7, dáng người rất gầy yếu, đeo kính gọng đen. Nhưng kính đã rơi mất một bên trong xuống đất, tròng kính bên trái có vết nứt, không biết là do rơi vỡ hay bị đè ép. Theo tư thế nửa người bị gắn vào vách thế này thì hẳn trước khi chết anh ta đã ấn nút dừng khẩn cấp trên đầu, sau đó bất ngờ bị đâm một dao từ phía sau. Lý Trạch Phân cũng đã tìm thấy được vết thương tương ứng ở giáp vai phải của anh ta.

Con dao đâm vào xương bả vai nhưng không xuyên qua, rất nhanh đã bị rút ra. Có lẽ người chết đã vô thức xoay người lại đối diện với hung thủ, dẫn đến việc hung thủ đâm thêm 4 nhát nữa vào ngực anh ta. Dao đâm rất nhanh và tàn nhẫn, nhưng con dao không dài, có rãnh, trông hơi giống dao găm Thụy Sĩ*. Có thể là sau khi đâm lần thứ 4, tàu đã đến ga nên mở cửa, hung thủ ngay lập tức dừng lại và chạy ra ngoài. Điểm này hoàn toàn trùng khớp với dấu chân máu trên mặt đất hướng theo hướng chạy ra ngoài. Người đàn ông bên trong sau khi bị đâm 5 nhát vẫn chưa lập tức tử vong, mà sau đó mới từ từ chết vì mất máu quá nhiều.

(*)

“Nạn nhân này tên là Trần Tư, 32 tuổi, đang làm nhà thiết kế phần mềm trong một doanh nghiệp nhà nước.” Lan Khâm tóm tắt lại tình hình, “Đồ vật tùy thân của anh ta có chứng minh thư, đã xác minh danh tính rồi.”

Lý Trạch Phân kết thúc quá trình khám nghiệm tử thi sơ bộ, đặt vài hộp mẫu vật vào thùng dụng cụ rồi đứng dậy.

“Dấu chân bên ngoài không phải của hung thủ sao?”

“Không phải,” Lan Khâm đáp lại, “Là của người báo án đấy. Lúc anh ta bước vào tàu điện ngầm chỉ lo nhìn điện thoại mà không nhìn đường, dẫm vào vũng máu mới hoảng hốt rồi điên cuồng chạy ra ngoài, chạy tới ngã tư cách đây nửa km mới gọi báo cảnh sát. Lời khai của anh ta cũng trùng khớp với video giám sát ở ga tàu điện ngầm.”

“Vậy hung thủ xuống xe ở đâu?”

Lan Khâm: “3 trạm trước, Mao Lệ đã dẫn người qua đó rồi. Tuyến số 1 là tuyến không người lái, vận hành 24/24, bình thường giờ này rất ít khách, cách 3 trạm mới phát hiện ra thi thể cũng không có gì lạ.”

Lý Trạch Phân quay đầu lại nhìn 2 thi thể khó nói nên lời gần đó, bình tĩnh nói: “Đã thành thế này rồi, ít nhất là gây án từ nửa tiếng trước.”

“Vậy là hung thủ ít nhất đã ở trong xe qua hơn 10 trạm ư?” Lan Khâm suy nghĩ một lát sau đó nói, “Sáng sớm có người ngồi tàu điện ngầm suốt 10 trạm cũng không có gì bất thường.” Anh nghiêng mắt nhìn thi thể của Trần Tư, “Em nghĩ có khi nào anh ta thấy hung thủ đang trong quá trình gây án rồi mới bị giết không? Dù sao thủ pháp cũng rất khác biệt.”

Lý Trạch Phân suy nghĩ một chút rồi nhìn Lan Khâm, “Khó nói lắm. Không tìm ra được lịch sử mua vé sao?”

“Trường An Card* không phải đăng ký tên thật, APP Trường An Card thì có thể điều tra ra lịch sử giao dịch, nhưng cần có thời gian, Tiểu Tiêu đang làm rồi.”

(*) Trường An Card: Hệ thống thu phí điện tử đa năng, chủ yếu được dùng để thay thế cho thẻ giao thông công cộng để sử dụng trên xe buýt và tàu điện ngầm.

Lý Trạch Phân: “Vậy còn giám sát ở cổng thì sao?”

“Đã cho người đi điều tra một lượt rồi, trước mắt vẫn không có kết quả gì.”

“Ừm…” Lý Trạch Phân từ từ đi về phía 2 thi thể kia, vừa đi vừa quan sát trái phải, “Trong tàu không có video giám sát ư?”

“Ầy, trước kia thì có. Nhưng không phải năm ngoái có hoạt động gì mà bảo vệ quyền riêng tư sao, nói số lượng camera ở nước ta là nhiều nhất thế giới, chỗ nào cũng có camera giám sát người dân, một vài cái còn nét đến mức thấy được chữ trên điện thoại của họ nữa. Tàu điện ngầm Trường An vì chiều theo ý dư luận mà đã tháo dỡ hết các thiết bị giám sát trong khoang tàu, chỉ chừa lại ở sân ga đối diện cửa tàu thôi.”

“Sân ga đối diện cửa tàu,” Lý Trạch Phân quay đầu lại nhìn, “Vậy hẳn là quay được lúc Trần Tư bị sát hại nhỉ?”

“Chỉ có cảnh hung thủ chạy ra khỏi khoang tàu thôi, hắn mặc một cái áo choàng màu đen, không thấy rõ mặt. Vừa đi vừa khom lưng, lại còn cầm dao nữa. Không biết là do bị thương hay có vấn đề về tâm thần. Nói thật thì tình cảnh đó hơi giống với bộ phim chiếu năm ngoái ấy, gì mà…”

“ “Joker”?”

“Đúng đúng đúng, nhưng nếu là một vụ bắt chước gây án thì cách 2 năm cũng hơi lâu rồi.”

Lý Trạch Phân không đáp lại mà chỉ cúi người kiểm tra 2 thi thể vô cùng thê thảm kia.

Thi thể là 1 nam 1 nữ, khoảng 20 tuổi. Trên cổ cô gái có một vết cắt rất sâu và dài, dù là vết thương hay lượng máu mất thì cũng đều là trí mạng. So với chết vì 1 dao này thì người nam kia lại thê thảm hơn rất nhiều, ổ bụng đã bị chọc phá ngay trong lúc anh ta còn sống, nguyên nhân tử vong là con dao đã đâm xuyên hệ thần kinh hoặc cơ hoành, cụ thể thì phải xem kết quả giải phẫu nữa.

Sau khi hung thủ cắt mở phần bụng xong thì lật tung bên trong như đang tìm gì đó, ruột bị hắn kéo ra khắp nơi, bàng quang còn bị đâm thủng và vỡ ra tạo thành một hỗn hợp vừa đỏ vừa vàng.

Lan Khâm nhìn vài lần rồi lại nghiêng đầu qua chỗ khác.

Dường như Lý Trạch Phân không nhận ra phản ứng của anh, sau khi kiểm tra sơ bộ xong, cô đi tới chỗ đồng nghiệp ở Trung tâm Giám định đang thu thập mô trên đất để hỗ trợ.

1 cái chai, 1 cái lọ, mặt không chút biểu cảm nào. Như thể thứ cô nhặt lên không phải là một quả thận mà chỉ là một hạt điều khổng lồ.

Hình ảnh kỳ dị này không biết kéo dài trong bao lâu, bên tai Lan Khâm đột nhiên nghe thấy một giọng nói: “Thân phận của 2 người này là gì vậy?”

Lúc này anh mới nhận ra trên mặt đất đã xử lý xong từ khi nào rồi. 2 thi thể cũng đã được cất vào túi, khiêng lên cáng rồi được 2 người đưa ra khỏi tàu điện ngầm. Lý Trạch Phân đã thay xong quần áo bảo hộ và găng tay, đang đứng đối diện gần anh.

“À,” Lan Khâm tỉnh táo lại, “Theo thẻ sinh viên trong đồ vật tùy thân thì người nam tên là Đái Thăng, cô gái tên là Lữ Diệu Du, cả hai đều là sinh viên chưa tốt nghiệp của Đại học Nghệ thuật Kinh Thành. Hình như 2 người này là người yêu của nhau.”

Lý Trạch Phân: “Cả hai đều mặc hàng hiệu.”

Đã thế thì sao lại phải chen chúc trên phương tiện giao thông công cộng lúc nửa đêm chứ?

Lan Khâm: “Chúng ta cũng đã để ý điểm này rồi, nhưng giờ nửa đêm không liên lạc được ai hết, tình hình cụ thể thế nào phải chờ đến trời sáng đã.”

Lý Trạch Phân nhìn theo hướng thi thể bị chở đi, nghĩ một chút rồi nói: “Tóc vuốt keo, trang điểm, từng uống rượu, trên người ngoài mùi nước hoa ra còn có mùi trầm hương. Cổ họng sưng đỏ, chứng tỏ đã la hét rất nhiều… Nếu thế thì chỉ có thể là vừa tụ họp xong, nhảy disco hoặc KTV gì đó, cũng không loại trừ những loại hình xa xỉ khác.”

Lan Khâm: “Đám trẻ nhà giàu sau tiệc thác loạn với bạn bè xong thì đưa bạn gái đi trải nghiệm tàu điện ngầm đêm khuya à?”

Lý Trạch Phân nhún vai.

“Vậy phải tìm cách liên lạc với đám người mà họ đã gặp mặt tối nay.” Lan Khâm rất phối hợp nói.

“Đội trưởng Lan nghĩ đây là người quen gây án, còn Trần Tư kia là bị liên lụy theo ư?” Lý Trạch Phân nghe ra được ý của Lan Khâm.

“Em nghĩ sao?” Lan Khâm nghiêng đầu, không đáp lại, “Trực giác của em từ trước đến nay đều rất chuẩn mà.”

Hình như Lý Trạch Phân cũng đã quen với hành vi ném câu hỏi sang cho mình của Lan Khâm thế này, vì thể cô nghiêm túc nhớ lại tình hình của 3 thi thể rồi trả lời: “Không có tổ chức, không có kế hoạch, không có mục tiêu mạnh mẽ, thủ đoạn tàn bạo nhưng lại thiếu lý trí… Tính bốc đồng,” Cô ngẩng đầu lên, “Tính bốc đồng rất cao.”

“Vậy em cho rằng đây là xúc động giết người ư? Nạn nhân đã nói gì đó hoặc làm gì đó kích thích đến hung thủ? Trước đó hai bên cũng không hề quen biết nhau? Vậy sao hung thủ phải mang theo dao chứ?”

Lý Trạch Phân lắc đầu: “Ai mà biết được. Sao anh không hỏi làm sao mà hắn mang được dao lên tàu điện ngầm đi, chẳng phải tàu điện ngầm có kiểm tra an ninh đấy sao?” Thật ra từ khi Lý Trạch Phân đến Trường An cũng chưa đi tàu điện ngầm nên không rõ lắm.

“Kiểm tra an ninh ở tàu điện ngầm chỉ là hình thức thôi, phòng quân tử không phòng tiểu nhân, cùng lắm chỉ phòng ngừa cháy nổ, không so được với nhà ga tàu hỏa hay sân bay đâu. Theo lượng khách ban ngày thì nếu thật sự muốn kiểm tra từng người một như thế, chỉ e phải xếp hàng kín cả khu ấy chứ.” Lan Khâm nói, “Được rồi, manh mối hiện giờ cũng có hạn, tốt nhất đừng nên đoán định trước làm gì.”

“Ừm.” Lý Trạch Phân đáp lại, sau đó định đi ra khỏi khoang tàu.

Lan Khâm đi theo phía sau: “Giờ em phải về Trung tâm Giám định để khám nghiệm tử thi à?”

“Đúng vậy.”

“Em cũng xui thật đấy, mới rạng sáng ngày đầu về đơn vị đã đụng phải đại án rồi…” Anh liếc nhìn đồng hồ, đã gần 5 giờ sáng rồi, “Tối qua em không ngủ tí nào à? Hay là bị điện thoại của tôi đánh thức?”

Lý Trạch Phân dừng bước quay đầu lại, thấy gương mặt Lan Khâm y hệt người nào đó mới chợt nhớ ra, vì thế cô không trả lời câu hỏi của anh mà chỉ nói: “Em gái anh đang ở nhà tôi.”

“Hả?”

Thấy vẻ mặt như thể nghe tin bắt cóc của Lan Khâm, Lý Trạch Phân đành phải lặp lại một lần nữa rõ ràng hơn: “Lan Huệ chạy tới ở nhà tôi, nói là đang cãi nhau với đội trưởng Lan.”

“…” Vẻ mặt của Lan Khâm cứng đờ không thốt nên lời, nhưng từ ánh mắt của anh rõ ràng trong lòng đang tuôn trào một đống câu từ không hề văn minh chút nào.

Lý Trạch Phân im lặng nhìn sắc mặt của Lan Khâm biến hóa.

Bầu không khí cứ như thế trở nên thật lúng túng.