Bóng Hình Tội Lỗi

Chương 56: Nhắm mắt làm ngơ (3)




Vừa lên xe, Lý Trạch Phân đã dùng tay trái nắm chặt cổ tay phải của mình để cầm máu, cả người hơi ngả về sau, đầu nghiêng về phía cửa sổ, không nói gì, cũng không động đậy.

Lúc đầu Lan Khâm còn cố gắng thích ứng với bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị này, nhưng sau khi qua được 2 cái đèn xanh đèn đỏ, anh đã không nhịn được mà bắt chuyện: “Nếu tôi nhớ không lầm thì cuối tuần này cô sẽ về đơn vị đúng không?” Trong tình huống không có chuyện gì để nói thì nên bàn chuyện công việc là tốt nhất.

Hàng mi của Lý Trạch Phân khẽ động, nhưng cả người vẫn duy trì tư thế ngắm cảnh ngoài cửa sổ, lời ít ý nhiều đáp: “Ừm.”

Lan Khâm: “Tay của cô…”

“Đội trưởng Lan yên tâm,” Lý Trạch Phân quay đầu lại nhìn lướt qua Lan Khâm, sau đó lại nhìn vào vết thương trong lòng bàn tay, “Không làm chậm trễ công việc đâu.”

“Vậy thì bài kiểm tra thể chất tuần sau…”

“Bài kiểm tra thể lực không cần dùng tay nhiều, mà hạng mục bắn súng tôi dùng tay trái cũng không xê xích bao nhiêu.” Chủ đề cứ thế bị Lý Trạch Phân tận lực dập tắt.

“Ừ…” Nhưng Lan Khâm vẫn vùng vẫy, “Vụ án Paradise liên quan đến quá nhiều vụ án vụn vặt khác, còn lâu mới giải quyết xong hết được, nhưng giờ hung thủ chính đã sa lưới rồi, đang dần dần trao quyền cho các cấp địa phương để giải quyết từng vụ. Ở Trường An sẽ giao cho đội hình sự, đội điều tra đặc biệt của chúng ta đã rút khỏi rồi.” Anh chọn một chủ đề khác.

Lý Trạch Phân chần chừ trong 1 phút, sau đó mới đáp lại rất khẽ: “Ừm.”

“Vậy nên sau khi cô về đơn vị cũng không có gì phải tránh cả, cũng không cần làm ở văn phòng tiếp nữa, trực tiếp về điều tra bình thường đi nhé. Có thể xuất ngoại, nhưng trước khi vết thương lành hẳn thì đừng tham gia bắt giữ, cắm điểm hay các hành động nguy hiểm. Có ý kiến gì không?”

“Đội trưởng Lan thấy không có vấn đề là được rồi.” Có lẽ vì bị mất máu nên giọng điệu của Lý Trạch Phân rất nhẹ, dường như không có chút hào hứng nào.

Có lẽ vì đã vô tình nghe những lời bậy bạ mà em gái mình nói lúc nãy, Lan Khâm lại nghe ra ý tứ khác trong 1 câu ngắn ngủn của Lý Trạch Phân, cô đang bóng gió rằng mình không vui trong cuộc nói chuyện lần trước.

— Tôi không phải là một cảnh sát đúng mực, đội trưởng Lan để tôi tiếp tục con đường này đã là tốt lắm rồi.

Như đang mỉa mai, nói móc vậy.

Miệng đầy chính nghĩa, bị lá che mắt… ư?

Nhưng nếu trên đời này không còn ai tin vào chính nghĩa thì sao nó có thể tiếp tục tồn tại được? Cho dù có là bị lừa hay bị lá che mắt thì cũng được, dù sao cũng phải có người sắm vai kẻ ngốc này, thắp lên 1 ngọn nến hy vọng giữa đêm đen, đúng không? Dù ánh nến này rất yếu ớt, dù hy vọng này mong manh vô cùng.

Thật ra Lan Khâm hiểu rất rõ rằng thay vì liên tục lý luận, dùng tất cả kiến thức của mình để thuyết phục người khác thì sao anh không tự nói với bản thân mình, từ từ loại bỏ những chất vấn trong lòng mình chứ?

Nói thật thì trong một góc nhỏ sâu thẳm trong tim, anh hơi ngưỡng mộ Lý Trạch Phân, ngưỡng mộ cô không bị thế tục ràng buộc, ngưỡng mộ cô có can đảm muốn làm gì thì làm…

Sau đó, hai người cứ thế ôm tâm tư của riêng mình mà đến bệnh viện. Lan Khâm vốn định đích thân đưa Lý Trạch Phân vào phòng cấp cứu, nhưng lại bị Lý Trạch Phân lấy lý do thân phận hoàng thất gì đó để đuổi đi mất.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, cả 2 không hề liên lạc nhau cho đến thứ hai Lý Trạch Phân chính thức trở về đơn vị. Vốn nói là muốn nhờ đồn công an điều tra một chút về chuyện đồ rơi từ trên cao xuống, nhưng cũng vì Lan Khâm đi theo mà không giải quyết được gì hết. Bản thân Lý Trạch Phân cũng đã quên đi cái đau trước khi cả vết sẹo lành lại, cảm giác khác thường đột nhiên xuất hiện ngày hôm đó cô đã sớm xem như một ảo giác phụ của chứng ảo tưởng bị hại rồi.

Tuần đầu tiên sau khi trở về đơn vị làm việc, vì phải tìm hiểu lại vụ án và tiến hành điều chỉnh phương thức tiến hành của đội nên đa số Lý Trạch Phân đều làm những công việc cơ bản, không tính là nhàn hạ những mỗi ngày đều được tan ca lúc 6 7 giờ.

Trong thời gian tái điều chỉnh này, Lý Trạch Phân có để ý một chút đến phản ứng của các đồng nghiệp trong Cục. Kết quả phát hiện ra trong cả 1 tòa nhà như thế, vậy mà sau khi Cao Kiển bị mang đến, Interter tiết lộ mọi thứ thì trừ Lan Khâm ra không có người thứ 2 nghĩ đến cô và 3 chữ “Chỉ công chúa” có liên quan tới nhau. Trước mặt cô họ thậm chí còn buôn chuyện, đàm tiếu đám người của hoàng thất.

Đối với chuyện này, Lý Trạch Phân không khỏi có chút buồn cười, cười nhạo sự trì độn của một vài đồng nghiệp, lại càng cười bản thân đa nghi.

Chỉ là một chủ đề để nói chuyện phiếm thôi mà, ai lại thật sự để ý rằng người trong câu chuyện đó là ai chứ?

Đời người mà…

Rất nhanh đã trôi qua 1 tuần, năm mới đến như đã hẹn.

Để tránh bị triệu về Lạc Dương, Lý Trạch Phân chủ động xin trực vào ngày đầu năm. Còn Lan Khâm với tư cách là một lãnh đạo tốt của Đường Quốc, cũng đem cơ hội nghỉ  ngơi nhường cho anh em trong đội. Kết quả là ô trực ngày đầu năm mới thuận lý thành chương đặt lên 2 người họ Lý và họ Lan.

Cứ nghĩ vất vả lắm mới có được kỳ nghỉ dài như Tết Dương lịch, bọn tội phạm cũng nên về hang ổ nghỉ ngơi. Nhưng cuối cùng 2 người còn chưa kịp ngồi nóng ghế đã nhận được một vụ án không thể tin được.

“Death Note? Lại còn cả Yagami* nữa.” Lan Khâm bước tới, “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

(*) Light Yagami là nhân vật chính trong series Death Note (Sổ tay tử thần) đình đám.

“Có một học sinh ở trường Trung học số 1 Trường An báo án, cậu ta vẫn còn trong phòng thẩm vấn, hay là trực tiếp tới xem đi?” Lý Trạch Phân không trả lời câu hỏi của Lan Khâm mà đưa ra đề nghị.

“Được, đi đến xem sao.” Lan Khâm gật đầu, bước về phía phòng thẩm vấn trước.

10 phút sau, 2 người bước vào ngồi trước mặt học sinh kia.

Lý Trạch Phân nở ra một nụ cười công nghiệp, dịu dàng hỏi: “Xin hỏi tên của cậu là gì?”

“Tư Đồ Địch, năm nay 16 tuổi, học lớp 3 trường Trung học số 1 Trường An. Không phải lúc tôi báo án đã nói những thông tin này rồi à.” Nam sinh tên Tư Đồ Địch này có vóc dáng không cao, đeo kính, khuôn mặt vẫn còn non nớt nhưng toàn thân có cảm giác như một học bá trưởng thành vậy.

Lý Trạch Phân: “Vậy cậu có thể lặp lại những gì mình vừa nói cho nhân viên cảnh sát vừa rồi cho chúng tôi nghe không? Chúng tôi sẽ là cảnh sát chịu trách nhiệm vụ án này, mà so với file ghi âm, lời khai trực tiếp quý giá hơn nhiều.”

“Ầy, phiền chết đi được, bài tập năm mới của tôi còn chưa làm xong, chiều nay phải đến lớp học thêm nữa đấy. Sớm biết phiền phức thế này thì tôi sẽ không báo cảnh sát làm gì.” Tư Đồ Địch lải nhải oán trách hơn nửa ngày, cuối cùng mới nói đến việc chính, “Trên diễn đàn tôi thường truy cập có một topic trò chuyện kỳ quặc, đột nhiên một ngày trên đó xuất hiện một bài đăng không có tiêu đề, nội dung chỉ có một dãy số. Vì đây là topic trò chuyện kỳ quặc nên những bài đăng giả thần giả quỷ kiểu này bình thường cũng không chìm xuống, còn có người sẽ ngồi phân tích nữa.”

Lý Trạch Phân phát hiện ra rất nhiều điểm đáng chú ý trong lời nói của cậu ta, nhưng không ngắt lời mà chỉ viết vào sổ. Lan Khâm bên cạnh thì hoàn toàn chăm chú lắng nghe Tư Đồ Địch, thỉnh thoảng còn làm ra những động tác cơ thể để đáp lại.

“Nhưng bài đăng đó rất lâu mới cập nhật 1 lần, mỗi lần đều là một dãy số, vì thế cứ dần dà chẳng còn ai theo dõi nữa. Có một hôm tôi tâm huyết dâng trào, lật lại lịch sử ghi chép của bài đăng này lên. Sau đó chép lại dãy số khó hiểu đó, hôm đó tình cờ lại có tiết học cuối cùng là địa lý, không biết thế nào mà tôi lại phát hiện ra dãy số này chính là gồm kinh độ và vĩ độ, ngày và giờ chính xác.”

“Tôi không biết vị trí của kinh độ và vĩ độ, ngày giờ là để làm gì. Nhưng vì ngày tôi giải được trong dãy số đó đúng lúc là ngày hôm sau, hơn nữa địa điểm lại còn nằm trên đường tôi tan học về nhà hàng ngày, thời gian đã gần sát rồi, vậy nên tôi mới quyết định đi sang xem thử. Trên đường đi còn cầm điện thoại quay lại nữa. Kết quả là đứng ở gần vị trí đó chưa được 10 phút, đã có một gia đình bị ô tô đâm phải.”

“Tôi nghĩ đây chỉ là sự trùng hợp thôi nên hớt hải chạy về nhà, sau đó cứ nghĩ hoài không dứt ra được. Vì thế tôi đã dùng cách tương tư giải những dãy số khó hiểu khác. Kết quả lên mạng tìm được từng dãy số đã ứng với một tai nạn khác nhau. Thời gian đăng bài đều trước khi sự việc xảy ra, nếu không phải thời gian hệ thống của diễn đàn có vấn đề thì đây chính là Death Note rồi. Tôi càng nghĩ càng sợ, sau đó nhân kỳ nghỉ này mà giấu cha mẹ mình chạy đến báo cảnh sát.”

“Tôi chỉ biết những chuyện này thôi, các người nhanh chóng điều tra đi. Tôi phải đi rồi, nếu không giữa trưa cha mẹ tôi phát hiện tôi không có ở nhà học bài thì lại mắng tôi nữa.”

Lý Trạch Phân: “Trước khi đi, chúng tôi có thể hỏi cậu vài câu hỏi ngắn không?”

“Ầy, phiền chết đi được, nhanh hỏi đi!”

“Địa chỉ diễn đàn kia là gì?”

“Ách.” Tư Đồ Địch lấy điện thoại ra lướt vài cái, sau đó đẩy tới trước mặt Lý Trạch Phân.

Lý Trạch Phân chụp lại toàn bộ trang trên điện thoại, sau đó hỏi tiếp: “Lần đầu tiên cậu chú ý đến bài đăng này là khi nào?”

“Chuyện này ai mà nhớ chứ, chắc cũng gần 1 năm rồi. Nếu không thì tôi đưa tài khoản và mật khẩu cho các người, các người tự tìm được không?”

“Vậy phiền cậu rồi.” Nói xong, Lý Trạch Phân xé một mẩu giấy dán, đưa cho Tư Đồ Địch với một cây bút.

Tư Đồ Địch cúi đầu viết tài khoản và mật khẩu lên tờ giấy.

“Cách giải mã dãy số thì sao? Có tiện viết ra luôn không?” Lan Khâm hỏi thêm.

Tư Đồ Địch nhìn anh như thể anh bị thiểu năng, xuýt chút đã mở miệng nói “Tự mình giải không được à” rồi, nhưng vẫn ngoan ngoãn viết ra.

Lý Trạch Phân: “Cậu nói đã quay lại ở hiện trường tai nạn kia, còn giữa video đó không?”

“Hả? Còn.” Tư Đồ Địch buông bút xuống, cầm điện thoại lên, “Tôi gửi cho bluetooth cho cô nhé?”

Sau khi nhận được video, Lý Trạch Phân đưa điện thoại của mình cho Lan Khâm, Lan Khâm lập tức cầm đến đối chiếu với kho số liệu của cảnh sát giao thông. Chỉ trong chốc lát đã tìm được.

Lan Khâm: “Vụ tai nạn giao thông đó xảy ra vào ngày 14 tháng 12, hôm nay đã là 1 tháng 1 rồi, cách nhau hơn 10 ngày, hẳn cậu cũng đã sớm giải ra được các dãy số khác, nhưng tại sao đến giờ mới báo án vậy?”

“Chậc,” Tư Đồ Địch như đã sớm nghĩ đến câu hỏi này, trả lời rất sốt ruột nhưng cũng rất trôi chảy, “Ai mà muốn gây chuyện phiền phức chứ, hơn nữa chuyện này lại còn kỳ bí đến thế. Lúc đó tôi không nghĩ là chuyện này lại lan truyền trong trường, có trời mới biết là đám người đó nói gì với nhau, lỡ như trực tiếp vu oan tôi thành tội phạm giết người thì sao.”

Lan Khâm: “Vậy tại sao cậu lại quyết định báo cảnh sát?”

“…” Dường như Tư Đồ Địch nghĩ đến chuyện gì đó không hay, cậu ta cúi thấp đầu, giọng nói nhỏ lại, “Mỗi đêm tôi đều mơ thấy hiện trường tai nạn giao thông và cảm giác lúc chạy đi đó, đúng là âm hồn bất tán mà. Cảnh sát các người chỉ xem đây là một tai nạn bình thường, nhưng tôi sợ bị quỷ quấn theo, dù sao cũng đã tận mắt chứng kiến lại khoảnh khắc đó, lại còn quay video lại nữa.”

“… Được rồi,” Khóe miệng Lan Khâm giật một cái, “Cảm ơn cậu đã phối hợp. Hãy để lại thông tin liên lạc, phòng sau này chúng tôi có chuyện cần tìm cậu. Cũng phiền cậu nếu có nhớ thêm được chuyện gì nữa thì hãy lập tức báo cho chúng tôi biết.”

“Còn muốn tìm tôi nữa á?”

“Chỉ là có thể thôi.”