Bóng Hình Tội Lỗi

Chương 105: Chuỗi xoắn kép đen và trắng (18)




“Mời hai vị đi theo tôi.”

Bởi vì 3 người đều là người quen nên Lý Trạch Phân cũng giảm đi rất nhiều bước trong quá trình tiếp đãi người nhà nạn nhân, trực tiếp đưa Lan Triết và Lan Khâm vào thẳng phòng xác.

Lý Trạch Phân im lặng đi phía trước, cha con nhà họ Lan đi theo phía sau, trên đường đi trừ những lời dặn dò lúc đầu thì không ai nói gì cả. Thậm chí đến khi bước vào phòng xác, lấy thi thể của Lan Huệ ra và vén tấm vải trắng lên, Lý Trạch Phân đều chỉ lẳng lặng mà làm.

Từ đầu đến giờ, dù là đối với Lan Triết hay Lan Khâm, cô đều chưa từng nói qua 3 chữ “Nén bi thương”, càng không bày tỏ những lời an ủi con người thường nói với nhau.

Nếu lúc này đối mặt với người khác, dù có đồng cảm hay không, dù trong lòng cô có thật sự “thương tiếc” hay không, Lý Trạch Phân đều sẽ không bỏ lỡ những lễ nghi cơ bản này. Nhưng họ là cha con nhà họ Lan, những người đã hiểu rõ cô, đồng thời cũng xem như là những người từng trải, làm bộ làm tịch với họ cũng chẳng có tác dụng gì, Lý Trạch Phân nghĩ chi bằng dành thời gian tìm hiểu tiến triển vụ án thì tốt hơn. Vì thế lúc vào phòng xác cô có mang theo máy tính bảng, lúc hai cha con buồn bã nhìn chăm chăm khuôn mặt tái nhợt của Lan Huệ, cô đã tóm tắt được nội dung điều tra trong máy tính bảng.

“Nguyên nhân chết là vì một vết thương do súng bắn vào ngực, viên đạn được bắn vào từ ngực trước gây rách động mạch phổi rồi mắc kẹt ở giữa xương sườn số 3 bên trái và xương bả vai. Kích cỡ của viên đạn là 2LR, đã tìm được vỏ đạn và khẩu súng tương ứng ở hiện trường, nhưng đã bị hư hại vì vụ nổ, chỉ có thể dựa vào trọng lượng, chiều dài và dung tích băng đạn để xác định đó là một khẩu Walther P22. Nguồn gốc cụ thể của khẩu súng vẫn còn đang điều tra, hiện tại có vẻ như có liên quan đến băng đảng buôn lậu ở Phù Tang.”

“Phù Tang…” Lan Triết trầm mặc, “Theo như tôi nhớ thì mười mấy năm trước lúc điều tra X, đã phát hiện ra chúng hình như là khách hàng lớn của nhóm Saitō.”

Lý Trạch Phân không bất ngờ vì Lan Triết biết rõ bí mật của cảnh sát đến thế, chỉ tiếp tục nói: “Ngoài vết thương trí mạng ra, tay và chân cô ấy còn có dấu vết bị trói. Chính là dùng dây ni lông siết chặt lại. Chân bị trói ở mắt cá, tay thì trói ở cổ tay rồi gô về sau lưng, hai lòng bàn tay hướng vào nhau, đồng thời khóa các ngón trỏ và áp út trái phải lại. Kỹ thuật rất chuyên nghiệp, dù là người đã từng qua huấn luyện cũng rất khó để trốn thoát được.”

Lan Khâm vén phần vải trắng ở vị trí hai tay thi thể lên, nhìn chằm chằm vào dấu vết trên cổ tay Lan Huệ, đôi mắt đỏ hoe.

“Theo các vết trói thì có lẽ dây buộc cổ chân cô ấy đã được tháo ra trong vòng nửa tiếng trước khi chết, hẳn là sau khi bị đưa đến tòa nhà đã cho cô ấy tự đi để dễ di chuyển hơn. Vết trói trên tay thì vẫn duy trì đến khi chết, theo lời khai của Chân Vĩ, người phóng viên điều tra đã cõng cô ấy ra từ tòa nhà, thì dây trói là do anh ta cởi.”

“Phóng viên điều tra đó,” Lan Khâm chết lặng nói, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao Huệ Huệ lại phải nói…”

“Vì phát đạn đó vốn là nhắm vào Chân Vĩ.” Lý Trạch Phân cúi đầu nhìn vết thương đã được khâu lại cẩn thận trên ngực Lan Huệ.

“…”

“Chân Vĩ là nhân viên cấp dưới cùng của X, theo như anh ta khai thì hôm đó là lần đầu tiên anh ta được phép tham gia “vận chuyển hàng”. Nhiệm vụ của anh ta là chở người đến tòa nhà đó, sau đó sẽ có người tới giao dịch trực tiếp. Nhưng đã qua nửa tiếng so với thời gian giao hẹn mà người giao dịch vẫn chưa đến, ngay lúc anh ta đang nghi ngờ không biết có xảy ra chuyện gì không thì cộng sự đi theo nhận được một cuộc điện thoại. Điện thoại vừa cúp, người cộng sự kia lập tức móc súng ra nhắm vào anh ta.”

“… Huệ Huệ giúp anh ta cản một súng.” Câu nói của Lan Triết hơi run run.

“Đúng vậy.” Thấy hai cha con nhà họ Lan đang trên đà mất kiểm soát tâm trạng, thế nhưng Lý Trạch Phân thậm chí còn không thay đổi độ cong trên khóe miệng, giọng nói rất bình tĩnh, giống như một con robot vậy, “Vì lúc đó 3 người đang đứng rất gần nhau, hung thủ chưa kịp bắn phát thứ 2 thì Chân Vĩ đã bổ nhào tới. Hai người quần nhau trên mặt đất, trong lúc đó súng vô tình cướp cò, viên đạn găm vào tường. Dù là dấu vết hiện trường hay vết thương của Chân Vĩ, cả kết quả kiểm nghiệm thi thể hung thủ, đều trùng khớp với lời khai của Chân Vĩ.”

“Kiểm nghiệm thi thể hung thủ? Hắn đã chết rồi ư?” Lan Khâm khó tránh nghiến răng khi hỏi câu này, không biết có phải vì anh cảm thấy hung thủ chết quá dễ dàng rồi không.

Lý Trạch Phân: “Chết rồi, chết vì ngạt khói.”

“Là sao?” Lan Triết phát hiện có gì đó không đúng, “Chân Vĩ có thể cõng Huệ Huệ ra ngoài thì sao hắn có thể chết cháy được?”

“Vụ nổ xảy ra trong lúc 2 người đang đánh nhau, nguyên nhân nổ là do một lượng lớn các chất cháy nổ được đặt gần trụ chịu lực của tòa nhà bị thiết bị từ xa điều khiển. Trụ chịu lực bị phá hủy nên tòa nhà đổ sụp xuống, chân phải của hung thủ bị xi măng rơi xuống trúng. Chân Vĩ tránh thoát được nên mới mang Lan Huệ ra. Để giữ thăng bằng lúc đó, anh ta đã dùng một mảnh kính vỡ để cắt sợi dây ni lông trên tay cô ấy.”

Một khoảnh khắc im lặng. Qua những thông tin Lý Trạch Phân cung cấp, Lan Khâm và Lan Triết đều nghĩ tới gì đó, nhưng chẳng ai có tâm trạng để nói gì.

Hiếm khi Lý Trạch Phân không đặt câu hỏi mà lại chủ động phân tích: “Nếu gom tất cả các manh mối hiện tại lại sẽ thấy rất có thể chính X đã gây ra vụ nổ này, thậm chí cả chuyện người giao dịch không đến lấy hàng đúng giờ nữa. Có lẽ hành động báo tin mật qua chuyển khoản của Chân Vĩ đã bị lộ, vì để tránh tổn thất lớn hơn, X chọn trực tiếp cắt đuôi. Vì thế giao dịch ban đầu trong tòa nhà, các vật liệu dễ cháy, đều được sắp xếp từ trước khi họ đến.”

“Cuộc điện thoại mà cộng sự của Chân Vĩ nhận được, hẳn là chỉ thị từ cấp trên X để có thể triệt để loại bỏ kẻ phản bội. Từ lúc nhận điện thoại đến khi vụ nổ xảy ra, có lẽ người này cũng không hoàn toàn bị bỏ mặc. Nhưng lúc hắn và Chân Vĩ quần nhau vô tình đã bị đè lên chân phải, lúc đó mới chính thức bị bỏ lạ. Theo tình hình ngọn lửa lúc đó, nếu cứu hỏa đến chậm 10 phút thì dấu vết ở hiện trường đã cháy hết sạch rồi. Thật ra ngay cả khi họ đến trong vòng 5 phút sau khi vụ nổ xảy ra, chúng ta vẫn không tìm được bao nhiêu manh mối có ích sau khi dập lửa cả.”

“Điện thoại của người kia đâu? Có thông tin số điện thoại gọi đến không? Danh tính của hắn thì sao?” Lan Khâm liên tục hỏi.

Lý Trạch Phân không thấy có gì bất thường, bình tĩnh trả lời anh: “Hắn dùng loại điện thoại PHS không còn sản xuất nữa, hơn nữa còn dùng sim rác. Trên người hắn còn có một chiếc điện thoại thông minh khác nhưng không có sim, bị cháy đến mức không còn khôi phục được thông tin bên trong nữa rồi. Điện thoại gọi đến không có số, hẳn là đã có ai đó động tay vào. Về phần danh tính… Trước mắt vẫn đang điều tra, trong kho vân tay, kho gen và hồ sơ nha khoa đều không tìm được thông tin trùng khớp, việc phục dựng gương mặt cũng chưa hoàn thành.”

“Ừm…” Trong ánh mắt của Lan Triết trống rỗng, cả tóc mai cũng trắng bệch, “Còn tình hình gần tòa nhà thì sao? Nếu vật liệu dễ cháy là bỏ tạm vào đó thì hẳn sẽ có dấu vết vận chuyển chứ?”

“Dấu vết,” Lý Trạch Phân khựng lại, lướt qua vài trang tài liệu trên máy tính bảng, cuối cùng rũ cánh tay cầm máy tính bảng xuống, “Không có phát hiện dấu vết đáng giá nào.” Lông mày cô hơi cau lại.

“… Vậy ư,” Lan Khâm thở dài thườn thượt, “Dù thế nào đi nữa thì cảnh sát hình sự, đặc công, cứu hỏa, y tế tối qua đã đi lại nhiều như thế rồi, đến khi bắt đầu kiểm tra vết tích cũng đã sớm bị hủy hết thảy. Gần đó cũng không có camera giám sát, dòng xe và lượng người đi ngang cũng rất ít. Chính vì thế X đã chọn chỗ đó làm trạm trung chuyển, đúng chứ?”

“Người nhận hàng, vật liệu dễ cháy, dấu vết vận chuyển, trạm trung chuyển… Tại sao lại phải có trạm trung chuyển chứ?” Lý Trạch Phân đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi.

“… Hả?” Não của Lan Khâm hôm nay hơi kém, “Vì, vì nhân viên cấp dưới nhận nhiệm vụ giao hàng chưa đủ đáng tin chăng? Vì thế mới cần một trạm trung chuyển, có thể tùy lúc sử dụng.”

“Nếu như không quan trọng như thế thì dù nhân viên cấp dưới có làm bại lộ trạm trung chuyển này cũng không sao, sao phải mất công vẽ thêm chuyện khiến nó phát nổ làm gì?” Lý Trạch Phân lại hỏi, “Một tổ chức đã lăn lộn ngoài quốc tế, có lịch sử mấy mươi năm, không thể nào không biết đạo lý biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có được. Chỉ là xử lý kẻ phản bội thôi mà, xét theo thế lực của chúng, có rất nhiều cách thức giết người diệt khẩu, rất nhiều.”

“Chuyện này…” Thái dương Lan Khâm đột nhiên giật lên, mỗi lần giật lại thêm đau đầu hơn một chút. Một vài suy nghĩ hiện lên đầu anh, nhưng rất nhanh đã bị cơn đau làm cho biến mất.

“Vì thế, đáp án chỉ có một.” Trong đáy mắt của Lý Trạch Phân lóe lên một tia sáng.

Tia sáng đó như một lưỡi dao, trong khoảnh khắc lưỡi dao vung xuống đã phá tan lớp màng mỏng ngăn cản suy nghĩ của Lan Khâm.

“Trong tòa nhà đó có thứ gì đấy!” Anh kích động cao giọng.

Có thứ gì trong đó…

Có thứ gì…

Thứ gì…

Gì…

Giọng nói như đang vang vọng trong phòng xác.

“Hoặc là,” Lý Trạch Phân lướt mắt qua người Lan Khâm, cuối cùng dừng lại trên mặt Lan Triết, “ “Ở dưới” tòa nhà có thứ gì đó.”

Trong nháy mắt, Lan Triết đã lập tức bừng tỉnh: “Mật đạo!”

“… Cái gì?” Lan Khâm vẫn chưa theo kịp hai người.

“Từ khi định đô ở Lạc Dương, hoàng đế các thời kỳ đều bắt đầu kiến tu các loại mật đạo trong thành phố. Trong thế chiến hiện đại và chiến tranh Đông Tây, chính phủ đương thời đã xây dựng rất nhiều hầm trú ẩn. Bản vẽ của những công trình dưới mặt đất chỉ được bảo tồn trong Tàng Thư Các trong Cung và kho hồ sơ của Bộ kỹ thuật, một phần nhỏ đã bị thất lạc vì nhiều lý do.”

“Lạc Dương khác với Trường An, các công trình kiến trúc không thay đổi nhanh, không động chút là dùng máy xúc đào xới. Ngoài những trường hợp phải đề phòng thiên tai ra thì chính phủ và các công ty quốc sanh cũng sẽ không rảnh đến mức đi thăm dò cấu tạo dưới lòng đất, vì thế đa phần các mật đạo đó đều bị bỏ hoang… Nhưng hiện tại xem ra chúng cũng không hẳn là “bỏ hoang” rồi.”

“Vụ nổ khiến cả tòa nhà đổ sụp, sau khi dập được lửa và cứu viện xong, vì để đảm bảo an toàn cho các nhân viên công vụ nên việc điều tra hiện trường sau đó hẳn đã được tinh giản hơn rất nhiều. Tất nhiên cũng không có ai nghĩ dưới lòng đất có gì, cũng sẽ không có ai mạo hiểm vào tòa nhà đã đổ nát đó để tìm lối đi ngầm. Mục đích của vụ nổ chính là như thế.”

“Tòa nhà đó không phải trạm trung chuyển mà chính là căn cứ. Dấu vết vận chuyển vật liệu dễ cháy không phải đã bị hủy mà căn bản không hề có. Vì chúng được chuyển tới từ bên dưới tòa nhà.”

Trong lúc Lan Triết bận giải thích cho con trai mình thì Lý Trạch Phân đã gửi những suy đoán này cho Mục Tỉnh.

Sau khi liên hệ với Mục Tỉnh xong, Lý Trạch Phân vội vàng kết thúc các thủ tục liên quan đến người nhà nạn nhân, sau đó đưa hai cha con nhà họ Lan ra cửa.

Lan Khâm nhận ra ông già nhà mình muốn nói gì đó riêng với Lý Trạch Phân. Dù sao Lý Trạch Phân cũng là người cuối cùng trên đời này nhìn thấy Lan Huệ, bản thân anh cũng đã xem những thứ trong thẻ nhớ cô đưa, nhưng Lan Triết vẫn chưa biết gì cả.

Vì thế anh cố tình giảm tốc độ lại, để lại một không gian nhất định cho hai người.

Quả nhiên Lan Triết nhìn thoáng thấy con trai mình tụt về phía sau liền nhanh chóng bước tới cạnh Lý Trạch Phân.

“Điện hạ,” Giọng nói của ông rất khẽ, “Huệ Huệ nó…”

“Trung tá Lan cũng là người có nguyên tắc như đội trưởng Lan đúng không?” Lý Trạch Phân cắt ngang lời ông.

Lan Triết bị hỏi đến sững sờ.

“Trung tá Lan là một người thông minh, hẳn đã ngửi ra được gì đó rồi. Vậy nguyên tắc của trung tá Lan là thế nào?” Cô dừng bước, xoay người lại đối diện với ông, “Vì con gái mình, ông có thể làm đến mức nào?” Giọng nói cô rất khẽ, nét mặt bình thường, Lan Khâm đứng phía sau không tài nào đoán được cô đang thốt ra một câu nguy hiểm đến thế.

Lan Triết thõng ánh mắt xuống, không thể lên tiếng.

Lý Trạch Phân lẳng lặng đợi ông 1 phút, thấy vẫn không có phản ứng gì liền lùi về sau nửa bước, dùng một tay che mắt rồi tiếp tục xoay người đi về phía trước.

Vừa đi, cô vừa ném lại một câu: “Tôi có thể chờ câu trả lời của trung tá Lan, nhưng thời gian thì không thể.”

Lan Triết vẫn không đuổi theo.

Lan Khâm nhận ra có gì đó không ổn, nhanh chóng bước lên hỏi vài câu nhưng Lan Triết chỉ bất lực lắc đầu không đáp.