Bóng Hình Tội Lỗi

Chương 100: Chuỗi xoắn kép đen và trắng (13) - Đêm thật dài. Lửa đã tắt. Người cũng đi




Lý do Lý Trạch Phân gọi cho Lan Khâm thay vì nhờ sự hỗ trợ của cảnh sát Lạc Dương gần đó thật ra cũng không liên quan gì nhiều đến cảnh lực của Lạc Dương và Trường An, cô chỉ đơn giản không tìm ra được lý do chắc chắn để thuyết phục cảnh sát Lạc Dương thôi. Dù sao người và dãy số cô chú ý trong video giám sát kia cũng xuất phát từ trực giác mà thôi, không hề có bằng chứng hay logic nào cả.

Trong tình huống này, vì một câu nói không đầu không đuôi trong điện thoại của cô mà hành động, chỉ có mình Lan Khâm mà thôi.

Sau khi Lan Khâm đưa video giám sát và dãy số điều tra ra rõ, Lý Trạch Phân mới giải thích đầu đuôi mọi chuyện.

“Video giám sát đó là từ một cửa hàng tiện lợi ở khu dịch vụ ngoại ô kinh thành, thời gian là 5 phút sau khi Ti Mã Cát lái xe đi khỏi. Người đàn ông trong video giám sát đã vào cửa hàng tiện lợi mua một bao thuốc lá, lúc quét mã trả tiền đã nhập dãy số 134.97 này. Giá của bao thuốc là 28, không hề lân cận với dãy số này, dù là có trượt tay nhập sai cũng không thể nào trượt đến cả số lẻ phía sau được.”

Lan Khâm: “Vậy nên em nghĩ hắn cố tình nhập giá tiền này ư? Để truyền thông tin sao?”

“Ừm. Hắn không yêu cầu hoàn tiền mà thay vào đó là giải quyết bằng cách nhân viên bán hàng thích nhất — mua thêm vài thứ trong cửa hàng để tăng tiền lên. Hành động này rất kỳ lạ, một sự khác thường có lẽ là ngẫu nhiên, nhưng 2 cái đụng lại sẽ rất khó nói là không phải cố ý. Vì hành vi này nên nhân viên rất ấn tượng với hắn, thậm chí còn nhớ rõ lúc hắn rời khỏi đã đi hướng nào vào bãi đỗ xe. Tôi đang thu thập lời khai và video giám sát để xem có thể chắp vá lại, tìm ra xe của hắn không.”

“Đúng là hành động nhập sai số tiền và mua thêm để giải quyết rất kỳ lạ. Nhưng nếu hắn là bọn bắt cóc thì hành vi này không hợp lý, một nhóm bắt cóc chạy trốn còn không kịp, sao lại còn cố ý dùng số để để lại tin tức chứ? Hơn nữa là để lại cho ai? Cấp trên của hắn ư? Chẳng lẽ cửa hàng tiện lợi đó có quan hệ gì với nhóm bắt cóc Huệ Huệ sao?”

“Chuyện này có lẽ phải đợi điều tra ra được gì đó thì mới trả lời được.”

“… Là tôi quá sốt ruột rồi, ngại quá.” Lan Khâm cúi đầu, nắm chặt điện thoại, “Tiểu Tiêu bên này đã được điều đi hỗ trợ kỹ thuật rồi, một khi có kết quả sẽ báo cho em biết trước. Vất vả cho em rồi. Sau khi tìm được Huệ Huệ, tôi…”

“Vốn là trách nhiệm thôi, đội trưởng Lan đừng nên khách sáo làm gì. Tôi cũng không mong Lan Huệ xảy ra chuyện gì, cũng muốn cứu cô bé ra càng sớm càng tốt.”

“… Ừm, cảm ơn.”

Sau khi cúp điện thoại, Lan Khâm trở lại cuộc họp video. Nhưng tiếc là phần sau của cuộc họp không có manh mối nào đáng kể, Lan Khâm nghe được 1 phút, tâm trạng lại càng nặng nề hơn. Đến khi cuộc họp chấm dứt, mọi người đều lần lượt offline, Lan Khâm vẫn ngồi bất động trước máy tính, lưng cong xuống như thể bị một gánh nặng vô hình đè xuống.

Cuộc gọi WeChat của Tiêu Lãng Duyệt đã phá vỡ trạng thái này của Lan Khâm.

Lúc ấn nút nhận cuộc gọi, anh vô thức nín thở hồi hộp.

“Đội trưởng Lan!” Tiêu Lãng Duyệt rất kích động.

“Tra được chưa?” Lan Khâm nghe rất rõ tiếng tim mình đập.

“Chưa, vẫn chưa,” Tiêu Lãng Duyệt nói hơi lộn xộn, “Nhưng mà có người đến Cục, à, không phải… Chỉ 1 2 câu không nói rõ được, đội trưởng Lan, anh về đây một chuyến đi, tôi nghĩ anh nhất định muốn gặp họ.”

Nghe Tiêu Lãng Duyệt nói xong, dù trong lòng hơi nghi ngờ nhưng Lan Khâm vẫn nhanh chóng mặc áo khoác vào rồi lái xe về Cục.

Trên đường trở về, cuối cùng Tiêu Lãng Duyệt cũng đã kéo thẳng lưỡi giải thích mọi chuyện ra.

“Chẳng phải tôi đang điều tra người kia trong video giám sát sao, bình thường muốn tra theo mặt người đều có 3 bước, đầu tiên là đối chiếu với kho số liệu trong hệ thống xem có trùng khớp không, nếu không có thì lên mạng tìm. Kết quả trong lúc tôi lên mạng điều tra đã phát hiện ra có ai đó đã thiết lập backtracking* cho những tìm kiếm của hắn.”

(*) Thuật toán quay lui (Backtracking): là một chiến lược tìm kiếm lời giải cho các bài toán thỏa mãn ràng buộc. Các bạn có thể hiểu đơn giản như lúc chơi trò Sudoku í.

Lan Khâm: “Vậy là có người đang theo dõi xem ai điều tra hắn ư?”

“Ừm, chính xác là ai đang điều tra khuôn mặt của hắn đấy. Tôi vẫn chưa để hắn backtracking lại mình, nhưng cũng chưa kịp định vị được hắn.”

Để lại tin nhắn bằng số tiền ở cửa hàng tiện lợi, theo dõi những người điều tra mình…

Lan Khâm nhận ra mọi thứ càng ngày càng trở nên phức tạp rồi.

“Tôi định nhờ các lão đại bên đội an ninh mạng giúp đỡ thử lại lần nữa, kết quả là, anh đoán đi đội trưởng Lan,” Anh ta dừng đúng chỗ, giọng điệu như đang hát hí kịch, “Hắn đã tự mình đến Cục rồi!”

“Cái gì?” Lan Khâm cứ ngỡ mình nghe nhầm.

“Họ nói mình là phóng viên của Sự Thật. Tôi đã kiểm tra rồi, là một đơn vị truyền thông nhỏ, chủ yếu vạch trần những vụ mờ ám, người xem rất ít, đang ở bờ vực phá sản rồi. Người trong video giám sát đó là đồng nghiệp của họ, một phóng viên điều tra.”

Lan Khâm: “Phóng viên điều tra? Chính là phóng viên điều tra mà tôi hiểu đấy ư?”

“Tôi cũng không dám tin trong nước vẫn còn kiểu phóng viên điều tra gì gì đó, chẳng phải 2 năm trước đã bảo là diệt sạch hết rồi sao, loại này còn nguy hiểm hơn cả cảnh sát nữa. Giờ đột nhiên chạy đến, lại còn là một bên truyền thông chưa từng nghe tên nữa.”

“Vậy người trong video giám sát là người nằm vùng à?”

“Họ nói thế đấy. Anh ta tên là Chân Vĩ, bắt đầu lẻn vào tổ chức đó từ đầu năm.”

“Tổ chức đó? Tổ chức nào?” Trong đầu Lan Khâm đột nhiên liên kết vài thứ lại khiến anh bất giác toát mồ hôi lạnh.

“Chính là nó đấy, X ấy! Ban đầu họ chỉ theo dõi những vụ án mua trứng và t*ng trùng bất hợp pháp thôi, kết quả phát hiện ra những tế bào sinh sản lấy từ sinh viên không hề được bán đi mà trực tiếp bị đem đi thụ tinh nhân tạo. Họ nghi ngờ những chuyện này là để nghiên cứu phi pháp, sau đó lập tức điều tra theo hướng này, nghĩ cách cài người là Chân Vĩ vào nằm vùng.”

“Kết quả là từ khi Chân Vĩ gia nhập vào đầu năm, họ đã hoàn toàn mất liên lạc. Những cách thức truyền tin được chuẩn bị trước đó đều vô dụng, vì thế họ nghĩ Chân Vĩ đã chết rồi. Đang xoắn xuýt không biết có nên báo cảnh sát hay không thì đã thấy tin về thí nghiệm chỉnh sửa gen bất hợp pháp, cũng chính là vụ án của Tiêu Cừu ấy. Sau đó họ nhận được cảnh báo có người đang điều tra Chân Vĩ, lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc nên mới chạy đến Cục báo án.”

“Mục đích của việc đặt backtracking là để làm gì?” Lan Khâm chạy xe vào bãi đỗ xe Cục điều tra Trường An.

“Nói là để bảo vệ Chân Vĩ. Một khi phát hiện ra có người điều tra anh ta sẽ lập tức kết thúc việc nằm vùng, đến Cục điều tra báo cáo lại mọi chuyện để xin giúp đỡ và bảo vệ. Nếu tìm ra được tung tích thì rất có thể cảnh sát sẽ tìm được thêm rất nhiều manh mối. Haizz,” Anh ta thở dài, “Nói thật thì chuyện này vô lý quá, nếu người của tổ chức thật sự điều tra Chân Vĩ thì lúc phát hiện ra backtracking chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này, chứng thực nghi ngờ của chúng rồi còn gì. May là người điều tra là tôi…”

Lan Khâm lao ra khỏi thang máy, mở toang cửa văn phòng đội điều tra đặc biệt: “Người đâu? Người đang ở đâu?”

“A…” Người trong điện thoại đột nhiên xuất hiện trước mặt khiến Tiêu Lãng Duyệt trong lúc nhất thời không biết nên nói chuyện vào đâu, ngây người tròn 30 giây mới phun ra 5 chữ, “Phòng thẩm vấn số 1.”

Lan Khâm còn không kịp nói cảm ơn đã lập tức chạy tới phòng thẩm vấn, đẩy cửa vào trong.

Bang! Anh nửa đập nửa quăng điện thoại lên bàn, dọa 2 thanh niên đối diện sợ đến xuýt chút nhảy dựng lên.

“Dãy số này nghĩa là sao?!” Anh chỉ vào dãy số 134.97 trong ghi chú điện thoại.

“Ách…” Người nam hơi mập ngồi bên trái co người lại, “Cái này chắc là liên quan đến một bộ mã số lóng của chúng tôi. Vừa rồi đã có người hỏi rồi, hai chúng tôi vẫn đang giải đây. Cấu trúc số lóng hơi phức tạp, phải dùng máy tính nữa.” Anh ta chỉ vào laptop, trên laptop đang chạy một chương trình, thanh tiến độ đã đến 92% rồi.

Lan Khâm nhìn không chớp mắt vào vòng tròn đang xoay vòng của thanh tiến độ.

93%, 94%… 99%, 100%!

Lại là một dãy số khác nhảy ra.

“A, là một mã bưu chính.” Người nam điều khiến máy tính bên phải nói.

“Là ở đâu?!” Lan Khâm lập tức quay đầu về phía tấm kính hỏi.

Tiêu Lãng Duyệt đẩy cửa vọt vào: “Ở Lạc Dương, tôi đã gửi địa chỉ cho bên kia rồi, cũng đã báo cho Tiểu Lý!”



Sau khi nhận được tin tức, Lý Trạch Phân cũng đã tham gia vào cảnh đội, mặc áo chống đạn và mang súng vào rồi lái xe tới thẳng địa chỉ tương ứng với mã bưu chính đó.

Theo bản đồ của cảnh sát chỉ dẫn thì đó là một tòa nhà văn phòng được lên kế hoạch phá dỡ vào cuối năm nay. Các công ty trong tòa nhà đã chuyển đi gần hết, hiện tại nó đang bị bỏ hoang. Chân Vĩ dùng số lóng để để lại vị trí này hẳn cũng rất có ý tứ.

Để đối phó với mọi tình huống bất ngờ có thể phát sinh, ngoài cảnh sát hình sự chuyên trách còn có đội đặc công, đội y tế và đội cứu hỏa. Tình hình bên này được các camera nhỏ trên người các thành viên đặc nhiệm ghi lại, chia sẻ trực tiếp với trụ sở ở Trường An và Lạc Dương. Cảnh sát hình sự bình thường, bao gồm cả Lý Trạch Phân cũng đeo máy ghi âm chấp pháp.

Cảnh lực càng lúc tiếp cận càng gần với tòa nhà, Lan Khâm nín thở nhìn chằm chằm vào tình hình trước mắt…

Đột nhiên, ầm ầm!!

1 giây sau tiếng nổ lớn đó cả tòa nhà trước mắt đã lập tức bị ngọn lửa nuốt chửng.

Nhịp tim của tất cả mọi người đều bất giác hẫng lại.

Lý Trạch Phân không hề quan tâm đến người xem qua màn hình trực tiếp là Lan Khâm thế nào. Cô chỉ thu lại tất cả biểu cảm trên mặt, xe chưa dừng lại đã vội nhảy xuống, trở thành cảnh sát hình sự đầu tiên lao vào tòa nhà sau đặc công.

Đặc công đã dừng lại trước tòa nhà vì ngọn lửa sau vụ nổ đã bùng lên rất lớn, rõ ràng không ai tới gần được.

Đội cứu hỏa ở phía sau mang theo thiết bị vượt qua đặc công. Lý Trạch Phân cũng không để ý đến mệnh lệnh của lãnh đạo bên tai nữa, không ngừng chạy tới phía trước, từng chút một tiếp cận tòa nhà đang bốc cháy ngùn ngụt.

Mặt trời đã xuống núi tự khi nào nhưng bầu trời vẫn rực sáng, bị ánh lửa thiêu đến đỏ bừng.

Càng tiến về trước, khói lửa càng dày đặc. Mỗi hơi hít vào phổi đều như một nhát dao cứa vào lồng ngực. Cảnh tượng trước mắt cô trở nên méo mó, không biết là do khói và nhiệt độ cao đã bóp méo ánh sáng, hay chỉ đơn giản vì chất lỏng trong tuyến lệ bắt đầu tiết ra dưới kích thích của khói nữa.

Trong tai nghe liên tục vang lên những âm thanh hỗn độn, thậm chí còn có một vài người điên cuồng, Lý Trạch Phân không thèm để ý tới, cũng không cách nào dừng lại được. Vì cô đã thấy một bóng người, một bóng dáng nhỏ bé, xiêu vẹo loạng choạng bước ra khỏi cửa tòa nhà.

À không, không phải 1 người mà là 2.

1 người cõng 1 người sau lưng.

Khuôn mặt người đàn ông bị khói hun đen xì, quần áo trên người đã bị cháy xém, lộ ra những vết thương đỏ đen lộn xộn. Dường như Lý Trạch Phân còn ngửi thấy mùi thịt nước, nhưng thứ khiến cô chú ý hơn lại là chất lỏng màu đỏ đang không ngừng nhỏ xuống đất.

Lách tách, xoẹt —

Lách tách, xoẹt —

Tách tách —

Mỗi giọt chất lỏng rơi xuống mặt đất nóng bỏng đều sôi lên trong chốc lát. Nhưng sự sôi sục này dần ngắn hơn khi hai người đi về phía trước.

Tiếng sôi trong chốc lát đã biến mất, nhưng quần áo người phía trước đã trở thành đỏ thẫm.

Lý Trạch Phân mơ hồ nhận ra người này, là phóng viên điều tra Chân Vĩ.

Thứ càng ngày càng đỏ thẫm chính là quần áo của Chân Vĩ, có lẽ nguồn gốc màu đỏ này là từ phía sau lưng anh ta…

“Cứu, cứu cứu, cứu cứu cô bé…”

Lý Trạch Phân nghe thấy giọng nói khàn khàn của Chân Vĩ.

“Nhanh, cứu, cứu cô bé… Cô bé bị… Súng… Bắn… Vì tôi… Tôi…”

Giọng nói đứt quãng không ngăn được Lý Trạch Phân hiểu những gì anh ta nói.

Vốn dĩ Chân Vĩ đã dốc hết sức để cõng người ra khỏi đám cháy, lúc thấy Lý Trạch Phân và đội cứu hỏa, đội đặc công sau lưng cô đã thả lỏng ra, buông bỏ chút sức lực cuối cùng khuỵu người xuống.

Lý Trạch Phân xông lên phía trước đỡ lấy người đang trượt từ trên lưng anh ta xuống. Đến khi ôm người vào ngực, cô mới hoàn toàn thấy rõ được mặt mày người này.

… Là Lan Huệ, em gái của Lan Khâm, Lan Huệ.

Cùng lúc đó, Lý Trạch Phân cũng nhìn thấy một lỗ máu kinh khủng trên ngực cô bé.

Máu giống như một vòi nước sắp ngừng chảy, thấm ra ngoài từng chút một, chậm rãi rút hết máu trên mặt Lan Huệ, cũng từ từ lấy đi nhiệt độ cơ thể của nó.

“Lan Huệ? Lan Huệ? Lan Huệ!” Lý Trạch Phân vỗ nhẹ lên mặt nó, sau đó tiến hành xử lý khẩn cấp vết thương, “Lan Huệ, tỉnh lại đi, đừng ngủ!” Cô không ngừng nói chuyện với nó.

“Cô…” Lan Huệ mở mắt, nhưng đồng tử không hề tập trung vào Lý Trạch Phân.

“Ừ, là tôi đấy, là chúng tôi, cảnh sát. Chúng tôi đưa cô đến bệnh viện, cô sẽ không sao hết.”

Có lẽ vì giọng điệu vững vàng ngay cả trong lúc khẩn cấp của Lý Trạch Phân mà vẻ mặt khủng hoảng của Lan Huệ thoáng chốc đã nhạt đi.

“Đừng, đừng tốn công, tốn công sức khụ khụ khụ…” Cô bé cố kéo ra một nụ cười khô khốc từ làn môi trắng bệch của mình, bong bóng máu không ngừng tuôn ra từ khóe môi.

“Đây là thao tác theo quy định, nếu không làm sẽ bị anh trai cô phạt viết kiểm điểm đấy.” Giọng nói của Lý Trạch Phân vẫn nhàn nhạt như thế, không biết vì cô là người máu lạnh, hay là vì cô đang cố gắng dùng cách này để khiến Lan Huệ yên tâm lại.

Đội cứu hỏa đã xông vào dập tắt lửa, đội đặc công cũng vây xung quanh, đội y tế thì mang dụng cụ chạy tới, nghiêm chỉnh đưa thiết bị cho Lý Trạch Phân để kết nối trên người Lan Huệ.

Rõ ràng là gần đám cháy, rõ ràng là vì hỏa hoạn mà trong tòa nhà liên tục phát ra những tiếng nổ nhỏ, nhưng chẳng hiểu sao phạm vi vài mét vuông nơi Lý Trạch Phân và Lan Huệ ngồi lại vô cùng yên tĩnh.

Yên tĩnh đến… đáng sợ.

Tay nghề xử lý vết thương của Lý Trạch Phân rất ổn, nhưng dù có ổn thế nào thì cũng chỉ là mất bò mới lo làm chuồng. Thậm chí dù có vào bệnh viện thì chỗ động mạch bị rách này cũng không thể…

Một bàn tay lạnh buốt đột nhiên bắt lấy cổ tay Lý Trạch Phân. Sức bàn tay này rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ cần Lý Trạch Phân khẽ lắc một cái là có thể hất ra được, nhưng cô không làm thế. Vì chủ nhân của bàn tay đó là Lan Huệ.

“Giúp em, giúp em nói, nói với khụ khụ khụ…” Những lời nói ngắt quãng từ từ được phun ra từ đôi môi đẫm máu.

Lý Trạch Phân đành phải rời mắt nhìn sang cánh môi nhỏ đang giãy giụa muốn nói gì đó.

Cô hít sâu một hơi, buông thiết bị chữa trị trong tay xuống: “Được, tôi đang nghe đây.”



10 phút sau, Lý Trạch Phân loạng choạng đứng dậy. Cô nhận tấm vải trắng của một đồng nghiệp bên cạnh đưa tới, phủ lên… người nằm dưới đất.

Sau đó, cô ra khỏi cảnh giới tuyến giăng xung quanh tòa nhà, không hề quay đầu lại.

“Cảnh sát Lý? Cảnh sát Lý?!” Phía sau truyền đến tiếng ai đó gọi, “Cô định đi đâu thế?”

Lý Trạch Phân phớt lờ đi, chỉ gỡ máy ghi âm ra khỏi vai, không tuân theo quy định mà lấythẻ nhớ đi rồi nhét máy vào túi.

Sau đó, bờ môi cô từ từ mím chặt, phun ra 4 chữ mà chỉ có bản thân mình nghe thấy: “Trở về Trường An.”

Đêm thật dài.

Lửa đã tắt.

Người cũng đi.