Bỗng Dưng Thành Tra Công

Chương 9




Tuy rằng sáng thứ hai vừa mới bắt đầu nhưng tôi có thể cảm nhận được đoạn thời gian kế tiếp không hề dễ sống, nhưng mà……ĐM không nghĩ là khó tới vậy luôn!

Vừa mới vào cửa thì nửa cái lớp đều đang nhìn chúng tôi chằm chằm, sau khi đọc xong mấy bài viết kia thì tôi đã không thể nhìn thẳng những người này.

Mới đặt mông xuống, lớp trưởng đã chạy tới tìm: “Chào cậu.”

Tôi sửng sốt, Cố Tư Cai bên cạnh lập tức trả lời: “Chào cậu.”

“Tôi là lớp trưởng, nghe cố vấn học tập nói về sau chúng ta là bạn học, cho nên muốn tới giải thích một chút tình huống trong lớp.”

Thành thật mà nói, cố vấn học tập lớp tôi kiểu có cũng như không…… Nhưng ông ấy lại chọn được một lớp trưởng rõ trách nhiệm.

Bởi vì đứng nói chuyện thì hơi khó coi nên lớp trưởng liền thuận thế ngồi xuống bên cạnh Cố Tư Cai luôn: “Đại học X có rất nhiều việc phải xử lý, mà hầu hết trong số đó đều cần chữ ký của cố vấn học tập, nhưng thầy ấy bình thường rất là bận, nên cậu có thể đến tìm tôi. Cung Trát có số điện thoại của tôi, có vấn đề gì hỏi cậu ta cũng được.” Dừng một chút, lại cười nói: “Hai người còn là bạn cùng phòng, ở chung có quen không?”

Tôi gật đầu: “Quen lắm.”

Tìm đâu ra cậu bạn cùng phòng thiện lương như vậy chứ.

Cố Tư Cai cứng đờ, không hiểu sao quay đầu trừng tôi một cái.

Tôi vô tội chết đi được…… Khen cậu mà cũng bị trừng à?

Lớp trưởng yên tâm: “Các cậu quen là tốt rồi.”

Trò chuyện thêm vài câu, lớp trưởng liền đứng dậy về vị trí.

Cố Tư Cai chờ lớp trưởng rời đi mới quay lại nhìn tôi chằm chằm.

Tôi chẳng hiểu mô tê gì, lo sợ bất an: “Sao vậy?”

Cậu ấy nhìn tôi, lúc sau thở dài nói: “Vì sao cậu cứ nói mấy câu làm người ta hiểu lầm thế nhỉ……”

Xong rồi còn bổ sung một câu: “Không ai nhắc nhở cậu chuyện này à?”

Tôi chớp chớp mắt, thật vô tội: “Tôi có nói gì đâu.”

Nhưng giờ mà cẩn thận ngẫm lại, hình như thật sự từng có người nói vậy……

“Đúng là có người từng bảo tôi đừng nói bậy bạ.”

Cố Tư Cai dường như đã từ bỏ, nói sang chuyện khác nói: “Môn này học đến đâu rồi?”

Lên lớp còn đỡ, tôi không có cơ hội để “thả thính”, nhưng đến khi tan học thì hầu như ai đến gần nói chuyện phiếm với tôi, Cố Tư Cai cũng sẽ chọc tôi một cái.

Mẹ nó chứ có cả người đến tìm cậu ấy mà, không hiểu sao cậu ấy vẫn cứ chọc tôi suốt!

Thứ hai có rất nhiều môn bắt buộc, buổi sáng 3 tiết buổi chiều 2 tiết, chạy đi chạy lại mệt chết người, chỉ riêng ngày hôm nay thôi cũng đã đủ để Cố Tư Cai quen đường quen nẻo.

Vì thế đang trên đường đến lớp……

“Cung Trát, học môn gì đấy?” Một nam sinh từng cùng chơi bóng rổ nhiệt tình chào hỏi tôi.

“Môn của Mạnh Đại Sơn, cậu thì sao?” Trải qua huấn luyện cả buổi sáng, tôi lập tức nhe tám cái răng ra cười nói.

“Tôi về ký túc xá đây.” Nam sinh lắc lắc tay, ý bảo hôm nay cậu ta trốn tiết.

“Ừ, thế hôm nào hẹn đi chơi.” Tôi vội lên lớp, vì thế thuận miệng nói cho có lệ.

Cố Tư Cai yên lặng chọc tôi một chút, tôi bị chọc đến mức đã tê liệt luôn dây thần kinh giận dữ, đành phải dùng giọng điệu đoan chính nhìn về phía nam sinh đang đỏ mặt tía tai kia: “Lần sau cùng nhau chơi bóng rổ.”

Nam sinh sảng khoái nói: “Ok.”

Chờ nam sinh đi rồi, Cố Tư Cai đỡ trán: “Tôi bất lực với cậu rồi.”

Tôi đang có chút bực bội, nghe lời này xong lại thành ra kinh ngạc: “why?”

“Phong cách đã ăn vào máu rồi, không cứu được.” Cậu ấy tỏ vẻ vô cùng bất đắc dĩ.

Tôi càng thêm bất đắc dĩ: “Nhưng tôi có gạ gẫm ai bao giờ đâu? Tôi chỉ nghiêm túc thả thính cậu đúng một lần duy nhất thôi.”

“……” Lần đầu tiên Cố Tư Cai lộ ra biểu tình sống không còn gì để luyến tiếc trước mặt tôi.

Tôi tủi thân lắm rồi đấy.

Bỗng nhiên Cố Tư Cai tiến đến gần tôi, than thở ngay bên tai: “Cậu lại vừa mới, thả thính tôi đấy.”

“……”

Đầu tôi ong hết cả lên, trái tim bỗng nhiên bị người vân vê trên đầu ngón tay, vừa tê vừa ngứa.

Sau đó tôi theo bản năng liền duỗi tay cố định cậu ấy lại không cho di chuyển, buột miệng thốt ra: “Cậu nhón chân.”

“……”

Sợ nhất là không khí đột nhiên yên tĩnh.

Tôi ý thức được mình vừa lỡ miệng, lập tức bổ sung: “Đáng yêu lắm.”

“……”

Cố Tư Cai lại đỏ mặt, tôi không rõ lắm là do tức giận hay là bị tôi ghẹo…… Lúc này tôi mới thấy có chút hối cải.

Sau đó tôi liền ngoan ngoãn nghe lời Cố Tư Cai, dùng giọng điệu hết sức đoan chính để nói chuyện, đảm bảo nghiêm túc như người dẫn chương trình Bản Tin Thời Sự.

Kết quả số lượng bạn học nhìn tôi càng ngày càng nhiều……

Mẹ nó chứ, nhìn cái gì mà nhìn, có gì đẹp đâu.

Tôi bực bội gãi đầu, buồn bực quét mắt lườm đám người kia.

Cố Tư Cai nhìn tôi chằm chằm, vô cùng bình tĩnh: “Lại có chuyện gì?”

“Bọn họ cứ nhìn cậu.” Tôi tức giận bất bình, nhìn tôi thì xem như bỏ qua, dù sao tôi cũng quá quen rồi…… Nhưng tại sao lại nhìn sang cả Cố Tư Cai?

Bạn cùng phòng lương thiện cố chấp với việc cứu giúp tôi, chắc chắn không quen bị dòm ngó như vậy đâu!

Cậu ấy lại hình như hơi cứng lại một chút, sau đó trầm mặc không nói gì.

Ngược lại tôi lại thấy kỳ lạ, nếu là lúc trước thì hẳn cậu ấy sẽ hỏi tôi vì sao chứ nhỉ?

Tôi vỗ vỗ vai cậu ấy: “Này, cậu không hỏi tôi vì sao à?”

Cậu ấy nhìn lên bục giảng, vẻ mặt chính trực: “Bởi vì, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, cũng không phải là cái kiểu tôi đang nghĩ.”

Tôi nản chết đi được.

Cảm giác giờ mà mình không thay đổi, bạn cùng phòng sẽ bỏ rơi tôi……

Tiết học buổi sáng lặng lẽ kết thúc, đang định đi ăn cơm, Cố Tư Cai lại ngăn cản tôi: “Đừng nhúc nhích.”

“Hửm?” Tôi tuân theo tôn chỉ làm ít sai ít, bắt đầu có ý thức giảm bớt hành động và ngôn ngữ của mình.

Hừ, tôi không tin nam thần cao lãnh cũng biết quyến rũ người khác.

“Cái cậu bạn mà đăng bài đó… có thể hẹn ra gặp mặt không?” Cố Tư Cai nghiêm trang.

Tôi không hề chần chờ, gửi tin nhắn cho Triệu Kha ngay tại chỗ: “Có rảnh không, qua đây ăn bữa cơm với tôi.”

Vừa lúc tôi cũng đang muốn tính sổ với hắn!

Cố Tư Cai lơ đãng nhìn thấy tôi gõ chữ, sợ tới mức vội vàng đoạt lấy di động: “Dừng lại.”

Tôi ngơ ngác liếc cậu ấy một cái.

“Cậu đây là…… hẹn làm một nháy đấy à?” Cậu ấy vô lực thở dài, xóa mấy chữ tôi vừa đánh, đổi thành: “Không biết hiện giờ cậu có thời gian không? Tôi muốn gặp cậu nói về chuyện trên diễn đàn trường.”

Triệu Kha trả lời rất nhanh: “Có thời gian, hẹn ở đâu?”

Tôi do dự một lát, nhìn về phía Cố Tư Cai.

“Ở quán Ngày Hôm Qua.”

“Cái quán mà có sân nhỏ ấy.”

“OK, hai mươi phút nữa đến.”

Tôi thấy Triệu Kha trả lời, chắc chắn nói: “Đây không phải là Triệu Kha nhắn.”

Cố Tư Cai liếc mắt nhìn tôi, mặt không cảm xúc: “Tin nhìn của cậu cũng không phải do cậu tự gửi.”

Được rồi, tôi biết sai rồi mà.

Tuy rằng tin nhắn đó không phải do Triệu Kha gửi, nhưng hai mươi phút sau cậu ta vẫn có mặt ở quán ăn…… Còn mang theo tệp đính kèm, là một nam sinh nhìn qua là biết nằm trên.

Cố Tư Cai thờ ơ duỗi tay: “Cố Tư Cai.”

Triệu Kha cẩn thận liếc tôi một cái, cũng nắm lại: “Triệu Kha, đây là Việt Quý Triết, bạn cùng phòng của tôi.”

“Ngồi đi.” Chỉ qua vài câu ngắn ngủi, Cố Tư Cai đã nắm giữ được cục diện sân nhà.

Fuck, bạn cùng phòng của tôi quả nhiên không tầm thường.

Triệu Kha nơm nớp lo sợ, gần như là dán trên người Việt Quý Triết: “Cái đó…… Cung Trát, cậu bảo tìm tôi nói chuyện diễn đàn hả?”

Tôi im thin thít, trước đó Cố Tư Cai đã bảo việc này giao cho cậu ấy xử lý. Còn tôi thì rất tin tưởng vào năng lực làm việc của bạn cùng phòng, chắc chắn có thể tẩy trắng cho tôi.

“Ừm, tôi nghĩ, giữa các cậu chắc có hiểu lầm gì đó.” Cố Tư Cai nhìn thẳng Triệu Kha, cằm cứng lại: “Cung Trát rất tốt.”

Triệu Kha trừng mắt thật lớn: “Umh…… Tôi cũng không cố tình… nói cậu ta là tra công.”

Cố Tư Cai khẽ nâng cằm: “Hửm?”

Việt Quý Triết thấy Triệu Kha gấp đến độ sắp phát khóc, vì thế xen mồm: “Xin lỗi, ban đầu Triệu Kha cũng không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra vậy, vô cùng xin lỗi vì đã mang đến rắc rối cho hai cậu.”

Tôi đột nhiên cảm thấy không thể để Cố Tư Cai chiến đấu một mình, dù sao cái tên Việt Quý Triết đối diện kia không hề dễ chọc, nếu gây phiền toái cho Cố Tư Cai thì không được hay lắm.

Tôi lặng lẽ kéo tay Cố Tư Cai, thanh thanh giọng nói: “Thật ra chuyện này cũng không phải là vấn đề, chủ yếu là sợ người khác hiểu lầm tôi thấy nam sinh nào dễ nhìn cũng đến lân la mà thôi. Nhưng giờ thì vấn đề đã được giải quyết, có Cố Tư Cai ở đây, sau này sẽ không xuất hiện tình huống như trước nữa.”

Tôi vừa nói vừa nhìn người bên cạnh, lộ ra nụ cười tám cái răng cực kỳ tiêu chuẩn, biểu lộ sự cảm kích đối với cậu ấy.

Triệu Kha cả kinh: “Cậu hoàn lương rồi à?”

“……” Tôi trầm tư, mẹ nó thằng này nhập diễn quá sâu hay là trong đầu thiếu mất cọng dây thần kinh nào?

Tôi có khi nào bất lương đâu đệt!

Tôi đang chuẩn bị lý luận với Triệu Kha, nhìn chằm chằm cậu ta nửa ngày sắp xếp ngôn ngữ.

Cố Tư Cai lại ở dưới bàn kéo mạnh tôi một cái, khiến tôi phản xạ có điều kiện hỏi cậu ấy: “Sao thế?”

Cố Tư Cai phớt lờ tôi, nhìn về phía Triệu Kha đang hoảng sợ, hiếm khi nở nụ cười hết sức thân thiện: “Đã giải quyết được hiểu lầm rồi, chúng ta nên ăn cơm thôi.”

Triệu Kha gật đầu rõ mạnh: “Ừ, được.”

Tôi đành phải nhịn xuống, thôi, cây ngay không sợ chết đứng. Huống hồ còn có bạn cùng phòng ở đây, thể nào tôi cũng có thể thoát khỏi danh hiệu tra công.

Bữa cơm này tôi ăn cũng không thoải mái cho lắm, chủ yếu do sợ lại thả thính người ta mà không ý thức được… Nhất là khi tôi vừa mới giải thích với Triệu Kha rằng tôi không tra, chẳng ai muốn tự vả ngay lúc này cả.

Chẳng qua thái độ của Cố Tư Cai rất khác thường, buôn chuyện với Triệu Kha rất nhiệt tình. Tôi nhìn nhìn Việt Quý Triết đen mặt từ đầu đến cuối không mở miệng được lần nào, bỗng vui vẻ lạ thường.

Bình thường tôi sẽ không để người ta xấu hổ vậy đâu, nhưng hôm nay…… Tôi đây không vừa mắt hắn đấy, nên mặc kệ.

Vừa nhìn là biết tên này thích Triệu Kha, nhưng cho dù vậy thì cũng không cho phép hắn ta trừng mắt với bạn cùng phóng đáng yêu của tôi.

Do tôi tức với Việt Quý Triết, đồng thời để thể hiện mình và bạn cùng phòng chung sống hòa thuận, nên cố ý xin một cái bát nhỏ lọc xương cá cho Cố Tư Cai.

Cho dù Cố Tư Cai và Triệu Kha nói chuyện vui vẻ đến mấy cũng không thể không dừng lại, dưới ánh mắt ngạc nhiên và đầy sùng bái của Triệu Kha, áp xuống sóng to gió lớn trong nội tâm, bình tĩnh bỏ thịt cá vào miệng.

Triệu Kha cảm thán nói: “Thật không ngờ…… cậu lợi hại lắm.”

Tôi tưởng cậu ta khen tôi lọc xương cá sạch sẽ, bỗng nhớ tới trước đây ngày nào cũng giúp mấy đứa nhỏ trong cô nhi viện gỡ xương cá, khách khí cười cười: “Thường xuyên làm nên thành quen ấy mà.”

Sau đó Cố Tư Cai liền liếc tôi một cái.

Liếc đến độ tôi đổ một thân mồ hôi lạnh.

Tôi vô cùng vô cùng ủy khuất, chẳng lẽ lại vừa thả thính?

Phiền chết được.

Sau đó Việt Quý Triết nắm được phương pháp tìm cảm giác tồn tại của tôi, nhiệt tình gắp đồ ăn gỡ xương cá cho Triệu Kha, chọc Triệu Kha vừa trừng hắn vừa câm miệng ngoan ngoãn dùng bữa. Tôi vô cùng chướng mắt với hành vi vô sỉ này, biết mỗi ăn theo thì có bản lĩnh gì?

Nhất thời lòng hư vinh tràn ra, tôi càng thêm quan tâm bạn cùng phòng, thẳng đến khi nhân lúc bọn họ không chú ý, Cố Tư Cai mới thấp giọng nói: “Cung Trát, cậu bị điên à?”

Tôi: “……”

Ừ, tôi biết sai rồi.

Tôi cười cười lấy lòng cậu ấy, sau lại ngoan ngoãn dừng hành vi xum xoe của mình.

Có điều lúc này cũng ăn sắp xong bữa……

Hai người kia còn có việc, vì thế chúng tôi tách ra ở quán cơm.

Chờ bọn họ rời khỏi tầm mắt, Cố Tư Cai mới không cảm xúc nhìn tôi: “Chơi vui lắm hả?”

Fuck, xong rồi.

Chọc giận bạn cùng phòng thì phải làm sao bây giờ?

Trong đầu tôi nhanh chóng hiện lên mấy loại phương án giải quyết, cuối cùng vẫn chỉ chân thành nhìn cậu ấy xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi lại làm sai rồi.”

Tuy rằng vẻ mặt của cậu ấy chẳng biến hóa tí nào, nhưng tôi lại có ảo giác…… Hình như lại càng tức giận hơn thì phải?!

“Cung Trát, bình thường cậu vô thức phát ra hormone thì tôi không nói, nhưng vừa nãy cậu biết mình đang làm gì không?”

Quả nhiên……

Tôi nghiêm túc tự hỏi một hồi, phát hiện đám bạn học xung quanh đang nhìn lén chúng tôi, liền kéo tay cậu ấy: “Về phòng rồi nói, ở đây nhiều người.”

Cả đoạn đường không nói với tôi câu nào.

Mới vừa về ký túc xá, Cố Tư Cai liền chặn ở cửa, giọng điệu lạnh lùng: “Giờ nói được chưa?”

Tôi nghĩ trái nghĩ phải, cuối cùng chỉ đành thở dài: “Thật ra mới đầu tôi đã không thích cái tên Việt Quý Triết kia, hắn chỉ biết bảo vệ Triệu Kha, đã vậy còn tỏ thái độ với cậu. Tôi cảm thấy cậu đang giúp tôi, không nên để cậu chịu thiệt thòi, sau đó mới xen miệng.”

Cậu ấy ngẩn người, đột nhiên đỏ mặt: “Cái tôi nói là sau đó!”

Tôi nhìn Cố Tư Cai bởi vì đỏ mặt mà khí thế mềm cả đi, không biết sao nóng đầu lên buột miệng thốt ra: “Sau đó tôi thấy cậu và Triệu Kha nói chuyện vui vẻ không để ý tới tôi, tôi không vui.”

“……” Cố Tư Cai trầm mặc.

Không khí đột nhiên yên tĩnh một cách kỳ diệu, có gì đó mập mờ cứ trôi nổi giữa tôi và cậu ấy.

“Cung Trát, cậu lại đang…… thả thính tôi phải không?”

“…… Không biết.” Đột nhiên tôi nóng hết cả mặt lên: “Ăn ngay nói thật mà thôi.”

Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm, hồi lâu sau mới dời tầm mắt. Sau đó làm như không có việc gì bắt đầu cởi áo khoác lảng sang chuyện khác: “Buổi chiều có tiết không?”

Tự nhiên tôi lại thấy có chút nghẹn khuất, cứ cảm giác có chỗ nào đó không đúng, nhưng nghĩ mãi mà không ra, chỉ đành cam chịu trả lời: “Có hai tiết.”

_ Sau một tuần sinh hoạt chung _

Bạn cùng phòng chuyển tới đúng giai đoạn nhạy cảm, còn ba tuần nữa là thi cuối kỳ, không biết tính điểm chuyên cần thế nào.

Có điều sau một tuần ở chung, Cố Tư Cai đã thăm dò hết mọi ngóc ngách lớn nhỏ trong trường, trừ hôm thứ tư thời khóa biểu của chúng tôi khác nhau ra, hầu hết có thể cùng đi cùng về.

Một tuần này tôi không muốn nhớ lại tí nào.

Sau khi sửa đổi xong cách chào hỏi thì lại đến cách giao tiếp hằng ngày.

Cố Tư Cai cứ trách tôi phun câu nào là câu đấy sặc mùi tán tỉnh, còn là cái loại tán tỉnh bẻ cong được cả thẳng nam nữa chứ.

Nhưng cái này rất khó sửa, giờ tôi nói một câu cũng phải liếc sang dè chừng Cố Tư Cai.

Xấu hổ nhất là có hôm ở trên lớp, giáo sư nêu câu hỏi, tôi mới nói một câu liền quay sang nhìn cậu ấy, đến giáo sư cũng trêu chọc: “Bạn học, dù cho em có thích cậu bên cạnh cỡ nào, thì em vẫn nên nhìn tôi lúc trả lời câu hỏi chứ.”

Cả lớp cười ha hả, còn có tên khốn nào ở phía dưới hô to: “Thầy ơi, cậu ta vất vả lắm mới theo đuổi được người ta đó, khẳng định không dời được mắt đâu!”

Tôi không chỗ dung thân, Cố Tư Cai thì như đã thành thói quen, mặt vẫn không biến sắc.

Giáo sư ngẩn người, hồi lâu mới đáp: “Haiz, mê đến thế cơ à? Nhưng cũng không được yêu đương trên lớp nhé, chú ý nghe giảng bài, đừng nhìn chằm chằm người ta nữa.”

Không hiểu sao tôi lại nghe thấy giọng nói quê hương văng vẳng xung quanh giáo sư, cũng khó mà giải thích, đành ngồi xuống.

Tôi vỗ vỗ cánh tay người bên cạnh, xấu hổ xin lỗi: “Xin lỗi nha, lại mang đến phiền phức cho cậu nữa rồi.”

Cậu ấy hình như đang thất thần, qua hai giây mới trả lời: “Không có gì, cậu không cần phải xin lỗi.”

Thứ bảy tôi ngủ một lèo đến 12 giờ trưa, mới vừa ngồi dậy liền thấy Cố Tư Cai đẩy cửa bước vào.

“Dậy rồi à? Vừa lúc, tôi mua đồ về, nhân lúc còn nóng cậu mau ăn đi.” Cậu ấy vừa đặt thức ăn lên bàn vừa cởi áo khoác, lòng tôi lại không khỏi cảm động.

Trước kia cuối tuần nào tôi cũng ngủ đến khi đói tỉnh mới thôi, sau đó mơ mơ màng màng ra ngoài mua đồ ăn vặt, có đôi khi ngại lạnh, pha mì gói ăn luôn trong phòng. Những lúc đó thật sự chỉ ước có lấy một người bạn cùng phòng, nhìn mấy phòng khác hôm nào cũng náo nhiệt rôm rả mà tôi thèm.

Giờ thì đột nhiên ước mơ biến thành sự thật, tôi chẳng có phản ứng nào khác ngoài ngây người tại chỗ.

“Ngủ mà phát ngốc luôn rồi à?” Cố Tư Cai mặc áo len sợi nhỏ, nhìn tôi chăm chú: “Ngủ sắp được mười hai tiếng đồng hồ rồi đấy, cậu mau rửa mặt cho tỉnh táo lại đi.”

Tôi từ trên cao nhìn xuống, rốt cuộc hoàn hồn, xốc chăn lên.

“Mặc quần áo……!”

Cố Tư Cai bỗng nhiên nghẹn lại.

Tôi ôm cậu ấy, cọ cọ chỗ hõm vai cậu ấy, hít sâu một hơi, mùi sữa tắm vị chanh, thơm ngọt y như bản thân cậu ấy vậy.

“Cung Trát, cậu……” Cậu ấy bị dọa, do dự một hồi mới chậm chạp đỡ lưng tôi: “Có ổn không?”

Tôi chẳng muốn mở miệng, chỉ nắm tay cậu ấy thật chặt.

Lâu lắm rồi không có ai quan tâm tôi như vậy, cho dù cậu ấy chỉ mới làm bạn cùng phòng của tôi được một tuần nay.

“Cố Tư Cai, cậu tốt quá.” Tôi hiếm khi nghẹn ngào than: “Thật sự rất tốt.”

“……”

Không khí đang lên.

Đáng tiếc đột nhiên có người gõ cửa.

Tôi lại ôm một lát mới lưu luyến buông tay.

Nhưng mà…… sau khi buông tay tôi mới phát hiện, ĐM tôi vừa mới làm cái gì!

Cậu ấy hình như muốn mở miệng, vì để tránh cho xấu hổ nên tôi giành trước: “Tôi ra mở cửa!”

Đợi đến khi mang theo cuộn chỉ rối mòng mòng ra mở cửa, một trận gió lạnh ập vào khiến tôi run lập cập.

Đệt, tôi cũng thích ngủ khỏa thân, có điều nay Cố Tư Cai chuyển vào nên tôi mặc thêm cái quần cộc… Giờ lạnh muốn rút gân!

Cố Tư Cai vội vàng kêu tôi: “Quay lại mặc quần áo!”

Bên ngoài là người của hội học sinh, cậu ta đang trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi, tôi chịu đựng lạnh lẽo run run hỏi cậu ta có chuyện gì.

Cậu ta hoảng hốt nói kiểm tra phòng, gần đây trường học phòng ngừa có chuyện sinh  viên mang người bên ngoài vào nên tới kiểm tra sĩ số. Nói xong liền chạy trối chết, cũng không thèm kiểm tra phòng.

Tôi đây còn gấp hơn cậu ta nhiều, mẹ chứ lạnh chết tôi rồi.

Quay lại phòng, Cố Tư Cai đang xách quần áo của tôi nheo mày: “Cậu không lạnh à?”

Tôi cầm quần áo rồi nhảy về giường: “Lạnh!”

Trốn trong ổ chăn một hồi lâu mới thấy ấm lại.

Nhưng chuyện ôm Cố Tư Cai thì vẫn chẳng giải quyết được.