Bỗng Dưng Muốn Yêu Người

Chương 8




Trong nhà ăn, trước sau như một khó ăn, theo Lạc Vĩ Vĩ, so với nhà ăn thời đại học của cô kém xa, nhà ăn đại học ăn ngon lại tiết kiệm, nơi này quả thật không thể so bằng.

Nếu không phải hôm nay trông thấy Lục Thi Duy làm tâm tình cô có chút thất thường, có lẽ cô phải kéo Tùy Tâm ra ngoài làm một bữa tiệc thật lớn mới đúng. Tùy Tâm đã đáp ứng mời cô ăn đại tiệc đó thây.
Cô vừa định cùng Tùy Tâm nhắc đến việc này, Tùy Tâm bên kia đã cùng Lục Thi Duy nói chuyện phiếm, đành phải ấp a ấp úng tiếp tục ăn cơm.
Tùy Tâm hỏi: "Tiểu Duy, cậu trước kia làm ở công ty nào?"
"Trước kia làm cho một công ty kinh doanh ở thành phố H."
"Xí nghiệp tư nhân á?" Tùy Tâm cảm thán một câu: "Mình còn tưởng cậu giống mình từ đơn vị bên dưới chuyển lên."
"Trước kia tôi học ở thành phố H, sau khi tốt nghiệp liền ở lại đó, gần đây mới trở về Hồ thành." Lục Thi Duy nói.
Tùy Tâm gật gật đầu, nghĩ thầm Lục Thi Duy đường tiến đủ vững chắc, phòng tài vụ rõ ràng không nhiều cương vị xét duyệt, đây là vì nàng, cứng rắn nhét thêm một chỗ nha.
"Vậy cậu trở về công việc này, không cảm thấy nhân tài có chút không được trọng dụng sao?" Tùy Tâm lại hỏi. Giống Tùy Tâm cùng Lạc Vĩ Vĩ vậy đó, không có lòng cầu tiến gì cả, trong nhà sắp xếp một cái bát sắt như vậy tất nhiên là vui rồi, cần buồn gì nữa, liền ngồi ăn rồi chờ chết là được. Thế nhưng Lục Thi Duy không giống vậy, buổi sáng người ta tự giới thiệu như thế kia mà? Tốt nghiệp nghiên cứu sinh học viện thương nghiệp! Trung cấp, vào hội, kiểm toán... Các loại giấy chứng nhận đầy đủ hết nha! Là mao muốn phải trở về cái này không có gì ngày mai tiểu quốc mong đợi a.
Lục Thi Duy vẻ mặt không quan tâm, suy nghĩ một chút nói: "Cũng không có gì, tôi muốn về gần nhà một chút."
"Không cần hỏi cậu ta, cậu ta có bệnh." Lạc Vĩ Vĩ bây giờ nhìn không nổi nữa. Cô mới không tin Lục Thi Duy là vì lý do như vậy mà trở lại Hồ thành.
Tùy Tâm dùng cùi chỏ đụng đụng Lạc Vĩ Vĩ, ý là bảo cô nói chuyện với đồng nghiệp mới như vậy là không tốt, sau đó hơi áy náy nhìn về phía Lục Thi Duy: "Cậu đừng để ý, Vĩ Vĩ nói chuyện chính là như vậy, kỳ thật cậu ấy không có ác ý gì, chính là miệng thiếu nợ."
Lục Thi Duy cười cười: "Không có gì, quen rồi."
Tùy Tâm sửng sốt một chút, yếu ớt hỏi: "Hai người các cậu quen biết?"
Lạc Vĩ Vĩ vọt miệng nói trước: "Ừ, bạn học cũ."
"À..."
Lạc Vĩ Vĩ vẫn như cũ cúi đầu ăn, dù cho Lục Thi Duy ngồi đối diện cô, cô cũng lười ngẩng đầu nhìn nhìn một lần. Cô mới vừa nói không sai, điều kiện tốt như vậy, còn trở về đây làm việc, không phải có bệnh thì là gì? Chẳng lẽ thật là vì tình đả thương, đầu óc bị hư? Thật muốn diện kiến vị đại hiệp có thể đem Lục Thi Duy đả thương thành như vậy, cô muốn cùng vị đại hiệp kia học hỏi kinh nghiệm.
Ăn ăn, bỗng nhiên từ đối diện bay tới miếng rau xanh.
Lạc Vĩ Vĩ trước sửng sốt một chút, ngay sau đó Tùy Tâm cũng ngây ngẩn cả người. Cùng ngẩng đầu nhìn Lục Thi Duy, Lục Thi Duy vẫn còn trong mâm chọn chọn lựa lựa, lại kẹp lên mộc tu quả hồng bên trong quả hồng ném tới Lạc Vĩ Vĩ trong bát.
Lạc Vĩ Vĩ vẻ mặt ghét bỏ nhìn Lục Thi Duy: "Cậu chưa bỏ cái tật này hả?"

Nàng nghênh đón ánh mắt của cô, "Ngại quá, quen rồi." Nhưng mà trên mặt không chút nào gọi là ngại ngùng cả.
"Hai người các cậu... Quen biết lâu rồi hả?" Tùy Tâm hỏi.
"Không lâu lắm, cũng chừng hai mươi mấy năm." Lục Thi Duy nói.
Tùy Tâm vẻ mặt hâm mộ, "Thật tốt, mình cũng muốn có bạn bè quen biết hai mươi năm."
xxxx
Hoàng tỷ nhường Lạc Vĩ Vĩ để mắt Lục Thi Duy, vì vậy cô vô cùng phối hợp truyền tư liệu cho Lục Thi Duy.

"Cậu có USB không? Tôi chép qua cho cậu." Lạc Vĩ Vĩ qua loa liếc mắt nhìn Lục Thi Duy ở đối diện, nếu như đi tới chỗ nào cũng không thoát được, thì chỉ có thể thản nhiên mà đối mặt thôi.
"Cậu trực tiếp gửi qua cho tôi là được."
Lạc Vĩ Vĩ không có lên tiếng, tìm trong danh sách bạn bè một hồi, "Cậu vẫn còn dùng số trung học phổ thông kia sao? Sao tôi nhớ là cái số đó mất rồi?"
"Ừm... Sau đó tìm được rồi."
"Tôi tìm không có thấy, có phải cậu xóa tôi rồi không?"
"Cậu tìm tiếp đi."
"Thật sự là tìm không được..." Lạc Vĩ Vĩ không nhớ là đã xóa Lục Thi Duy, chẳng lẽ là lỗi hệ thống?
Lục Thi Duy không có lên tiếng, bởi vì nàng nghĩ tới, là mình đã xóa Lạc Vĩ Vĩ rồi. May mắn Lạc Vĩ Vĩ không nhớ rõ.
"Vậy cậu thêm lại không được sao?" Lục Thi Duy tức giận nói.
"..." Lạc Vĩ Vĩ nghe xong cũng phát cáu: "Chính cậu đem tôi xóa đi!"
"Vậy thì sao, cuối cùng có cần thêm không?" Lục Thi Duy căn bản không để ý tới cô.
"Không cần!"
"Tôi đây thêm bạn."
"..."

Tùy Tâm nghe hai người kia đấu đá tới lui, trong lòng phạm đã dậy nói thầm, tuy rằng giữa trưa ăn cơm nghe hai người đó quen biết hai mươi mấy năm, hơn nữa cũng cảm thấy Lạc Vĩ Vĩ đối với Lục Thi Duy không có thiện ý, nhưng mà loại chuyện này cũng có thể cãi nhau được thì hiếm có thật.
Tùy Tâm suy tư hồi lâu, đại ca bàn trên đưa qua một mảnh giấy, trên đó viết số điện thoại thủ quỹ Trịnh. Bởi vì thủ quỹ trước đó vội vàng nghỉ sinh, có nhiều thứ không cùng cô bàn giao rõ ràng. Cô nhìn hai người kia, lại nhìn số điện thoại một cái, quyết định đem công việc làm cho tốt cái đã.
Hai mươi phút sau, Tùy Tâm gọi điện thoại xong, nghe thấy Lạc Vĩ Vĩ bên kia lại réo lên.
Lạc Vĩ Vĩ: "Văn bản tài liệu quá lớn, truyền lâu, vẫn là dùng USB đi."
Lục Thi Duy: "Cậu không phải cố ý đó chứ? 8G mà nhiều?"
"Tôi đây không phải là vì cậu thuận tiện bắt đầu làm việc sao, đem tài liệu quan trọng mấy năm gần đây đều gửi cho cậu đó?" Lạc Vĩ Vĩ nghiêm trang mà trả lời, sau đó quay đầu lộ ra vẻ tươi cười mừng thầm.
"Tôi không có USB." Lục Thi Duy yên lặng nhìn cô.
Cô do dự thật lâu, mới không tình nguyện mà đưa ổ cứng HDD của mình để chép tài liệu.
Đó là một cái ổ cứng HDD màu trắng bạc, bên ngoài có chút xước, nhìn qua có vẻ đã dùng rất lâu, dùng Lạc Vĩ Vĩ có mới nới cũ mức độ mà nói, có lẽ đã sớm đổi cái mới rồi, nhưng mà chỉ có duy nhất cái ổ cứng HDD này thôi, cô từ thời đại học vẫn dùng, cũng không nỡ bỏ đi.
"Lúc sử dụng cẩn thận một tí, đừng có mà làm hư của tôi, còn nữa, đừng nhìn loạn dữ liệu bên trong của tôi đấy." Lạc Vĩ Vĩ nói qua cầm ổ cứng di động HDD đưa cho Lục Thi Duy.

Lục Thi Duy nhận lấy, thuận miệng nói đùa: "Sao? Bên trong có cái gì không muốn người ta thấy?"

"Cậu nói đúng rồi, tôi có mấy thứ đồi trụy, cậu đừng vụng trộm nhìn."
Lục Thi Duy bỗng nhiên xấu hổ, "Tôi không có cái sở thích đó của cậu!" Nói xong lại bổ sung một câu: "Không muốn cho mượn thì không cho mượn, lấy lý do hạ lưu như thế để làm gì."
Lạc Vĩ Vĩ nhìn thấy Lục Thi Duy xấu hổ, cảm giác thỏa mãn một đường bay lên, chỉ số hạnh phúc tiếp tục tăng vù vù, "Đừng lắm lời, dùng lẹ rồi trả cho tôi."
Những người khác trong văn phòng nghe nghe hai người nói chuyện xong, cũng chỉ cười cười, cũng không có để ý quá nhiều, có vẻ đã quen với cách nói chuyện của Lạc Vĩ Vĩ. Mà Lục Thi Duy thiên về một bên tư liệu, một bên cảm tưởng, mất đi liên hệ mấy năm này, cậu đến tột cùng là như thế nào?
Tùy Tâm giải Lạc Vĩ Vĩ, biết rõ cái ổ cứng HDD kia là bảo bối của Lạc Vĩ Vĩ, nhưng mà... Cho mượn dùng một chút cũng không có gì to tát lắm?
Vì vậy Tùy Tâm nói: Cậu mở miệng ra, thật sự cái gì cũng dám nói, vì không cho cậu ấy mượn cái gì đó, chuyện này cũng nói được.
Lạc Vĩ Vĩ: Ai nói là gạt cậu ta?
Tùy Tâm: ...
Lạc Vĩ Vĩ: Mình thật sự sợ cậu ta ở phòng làm việc dòm sách đồi trụy... Mình cất kỹ nhiều năm như vậy mà...
Tùy Tâm: Vậy cậu vì cái gì... Còn đem đến phòng làm việc... Cậu cũng thật tài năng quá mà...
xxxx
Bởi vì phòng làm việc có vị đại ca nhiệt tâm chủ động lái xe đưa Lục Thi Duy đến khách sạn, Lạc Vĩ Vĩ bỗng nhiên buông lỏng một hơi, bằng không việc này lại phải rơi trên người cô.
Tùy Tâm tự nhiên ngồi xe Lạc Vĩ Vĩ, bằng lái xe cô còn không có. Trên đường đi cô đều căng thẳng được đứng ngồi không yên, đối với văn hóa bàn rượu của phòng tài vụ công ty, cô đã từ Lạc Vĩ Vĩ mà hiểu được, thế nhưng không nghĩ tới mình được thêm vào cái đội này, thời điểm trải qua lần đầu tiên, hội là khẩn trương cùng... Hưng phấn!
Tùy Tâm kỳ thật rất thích uống rượu, không biết sao tửu lượng lại không tốt, rượu phẩm liền lại càng không cần phải nói. Lạc Vĩ Vĩ vừa vặn trái lại, không thích uống rượu, lại có thể uống tốt vô cùng.
Tùy Tâm hỏi Lạc Vĩ Vĩ: "Chốc lát muốn uống rượu trắng sao?"
"Cậu uống ít một chút."
"Yên tâm, có cậu ở đây, mình say không được."
"Mình không phải sợ cậu say, mình sợ cậu làm mình mất mặt!"
"..." Tùy Tâm đành phải chuyển chủ đề: "Cậu cùng Tiểu Duy quen biết đã lâu như vậy, cậu ấy rút cuộc là cái người như thế nào?"
"Cậu ta là đồ thần kinh."
"Cậu mỗi ngày coi ai cũng có bệnh, cậu bình thường chắc?"
Lạc Vĩ Vĩ nhìn không chớp mắt: "Đúng vậy."
"Muốn điểm mặt được không? Nghiêm chỉnh mà nói đâu rồi, nói cho mình về cậu ấy một chút đi. Mình cảm thấy cậu ấy nom cũng được, có thể ở chung. Nhưng mà, không biết có lẽ tìm một chút nói cái gì đề mà nói, cậu ấy có bạn trai chưa? Kết hôn chưa? Nhanh nói với mình một chút đi."
Lạc Vĩ Vĩ nghiêm túc suy nghĩ một hồi nói: "Cậu ta... Ly hôn rồi, mang theo đứa con."
"Không thể nào... Ôi, quả nhiên người ưu tú luôn là cô độc mà."
Lạc Vĩ Vĩ cố nín cười ý, thần thần bí bí mà dặn dò cô: "Chuyện này cậu biết là được rồi, tuyệt đối đừng nói với người khác, nhất là không được ở trước mặt cậu ấy nhắc tới, cậu ấy đã quá khổ sở rồi."
Tùy Tâm trọng trọng gật đầu: "Hiểu rồi!"
Mọi người đến đông đủ, Hoàng tỷ bắt đầu nói chuyện, sau đó nâng ly nói: "Mọi người cùng nhau uống một ly nào."
Lạc Vĩ Vĩ dùng ánh mắt tỏ ý bên cạnh Tùy Tâm, Tùy Tâm lập tức đứng lên xoay người lại cùng Hoàng tỷ cụng ly. Hoàng tỷ khen ngợi gật đầu, ngược lại nhìn Lục Thi Duy, lại nhìn thấy trong ly nàng là nước trà.
Lục Thi Duy giải thích nói: "Ngại quá, trưởng phòng, tôi không uống rượu."
Hoàng tỷ nhíu nhíu mày, muốn nói cái gì, lại nhịn không nói.
Lạc Vĩ Vĩ vội vàng đi giảng hòa: "Cậu cứ uống một tí đi."
Lục Thi Duy nhìn Lạc Vĩ Vĩ, trong ánh mắt có dũng khí không hiểu ai oán, tựa hồ là oán trách Lạc Vĩ Vĩ vẽ vời thêm chuyện. Nàng muốn nói "Một tí cũng uống không được", lại nhìn Hoàng tỷ có chút mất hứng, đành phải miễn cưỡng rót một ly rượu cho mình.
Lạc Vĩ Vĩ biết rõ còn cố hỏi: "Tùy Tâm có thể uống không?"
Tùy Tâm chính là bởi vì bầu không khí hơi áp lực này mà khẩn trương, kích động trực tiếp uống một hớp lớn. Người ở chỗ này, trừ Lục Thi Duy, đều bị hành động của Tùy Tâm chọc cười. Bầu không khí dần dần dễ chịu rất nhiều.
Lạc Vĩ Vĩ nhìn LụcThi Duy cau mày nhấp một ngụm nhỏ rượu đế, nghĩ thầm, bộ dạng cậu như vậy, đến xí nghiệp nhà nước làm gì vậy?