Bên trong sảnh sân bay, Tùy Tâm đi tiễn Lạc Vĩ Vĩ và Lục Thi Duy. Thật ra cô có thể không cần đến, nhưng cô bình thường là người khá nhiều chuyện, phát hiện chuyện thú vị như vậy, sao có thể ở nhà đợi được, cô chịu đựng không nổi một tuần sau mới hỏi.
Thời điểm Lục Thi Duy xếp hàng đi ký gửi hành lý, rút cuộc Tùy Tâm mới có cơ hội ở cùng Lạc Vĩ Vĩ, chuyện đó khiến cô bối rối cả đêm, cuối cùng cũng có thể làm rõ rồi.
Tùy Tâm vốn muốn dùng phương thức ôn hòa để thỏa luận nghiên cứu với Lạc Vĩ Vĩ về vấn đề này, nhưng thời điểm cô lúng túng còn hơi giận, cho nên căn bản không cách nào ôn hòa nói chuyện được cả.
Ngay từ đầu vẫn còn muốn nói chút chuyện ngoài lề, Tùy Tâm liền phát hiện Lạc Vĩ Vĩ luôn hữu ý vô ý mà ngắm nhìn Lục Thi Duy ở xa xa. Tùy Tâm càng tức giận hơn, "Lạc Vĩ Vĩ, cậu cũng quá thiếu suy nghĩ rồi?"
"Làm sao vậy?" Vẻ mặt Lạc Vĩ Vĩ mờ mịt nhìn về phía Tùy Tâm. Tôi ăn trứng gà nhà cậu hay làm sao?
Tùy Tâm rõ ràng rất tức giận, "Sao cậu có thể như thế hả?"
Lạc Vĩ Vĩ có chút hoảng hốt: "Mình làm sao cơ? Chẳng phải hôm qua cầm của cậu một cái lò nướng thôi sao? Nhưng không phải cậu cho mình à? Cậu không thể tỉnh rượu liền đổi ý chứ!"
Tùy Tâm bình thường đều rất hào phóng mà, sẽ không thật sự vì chuyện đó chứ?
Nghe thấy Lạc Vĩ Vĩ nói như vậy, Tùy Tâm có chút dở khóc dở cười, "Không phải chuyện này, ai so đo với cậu cái lò nướng đó chứ..."
"Vậy cuối cùng là chuyện gì?"
"Mình nói cậu với Tiểu Duy!"
"Hả? Bọn mình thế nào..." Lạc Vĩ Vĩ chột dạ, miệng mép cũng không lưu loát như ngày thường.
Tùy Tâm vẫn còn trong cơn tức giận, "Mình nghĩ cậu coi như thích con gái, cậu cũng có thể thích mình trước mới đúng chứ!" Được rồi, đây mới là nguyên nhân khiến cô tức giận nhất.
Lạc Vĩ Vĩ thích con gái cô không tức giận; Lạc Vĩ Vĩ không thẳng thắn thừa nhận sự thích cậu ấy thích con gái cô không tức giận; nhưng Lạc Vĩ Vĩ lại thích Lục Thi Duy cô rất tức giận. Rõ ràng hai người kia thường xuyên nhau với chướng mắt nhau, rõ ràng cô và Lạc Vĩ Vĩ là bạn thân đến mức cô thể mắc chung cái quần lót. Lúc nói chuyện cũng hợp rơ, không phải thích cô trước mới hợp sao?
Lạc Vĩ Vĩ: "..."
"Cậu quá thiếu suy nghĩ rồi đó!" Tùy Tâm vẫn còn căm giận bất bình.
Lạc Vĩ Vĩ chậm chậm mới nói: "Không phải... Mình không thích con gái..." Cô vốn muốn an ủi Tùy Tâm một chút, ý là bởi vì mình không thích con gái, cho nên mình mới không thích cậu, cậu cũng đừng có tức giận như vậy chứ. Nhưng mà nói như vậy hình như không ổn cho lắm.
"Tiểu Duy không phải con gái chắc? Chẳng lẽ cậu muốn nói cậu ấy giả gái à?"
Quả nhiên... Chính là không ổn ở chỗ này!
"Cậu cút! Sao cậu ấy có thể giả gái chứ, mình từng thử rồi có được không?" Nói xong Lạc Vĩ Vĩ hơi sửng sốt, lại lanh miệng lanh miệng rồi, hình như nói gì đó không nên nói rồi.
"Vậy cậu nói nhảm cái gì! Cậu chính là không có suy nghĩ!"
Khá tốt Tùy Tâm không nói cái câu bối rối kia, Lạc Vĩ Vĩ còn nói: "Mình chỉ thích cậu ấy mà thôi, mà trùng hợp cậu ấy là con gái đó."
"Bớt lấy tình tiết trong tiểu thuyết lừa gạt mình đi."
"À, đúng rồi, mình quên mất cậu là tác giả BL văn không thành công." Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy Tùy Tâm thật sự là người điên mà. Rõ ràng không giận điều khác, lại giận vì chuyện này, mạch não quả nhiên không quá bình thường.
"Cậu đừng có quên mình là mình và cậu ấy lớn lên cùng nhau đấy, thật ra rất lâu trước đây mình đã thích cậu ấy rồi, chẳng qua là... Dù sao bây giờ hai người bọn mình cùng một chỗ. Mình vốn cũng không có ý định giấu giếm cậu." Lạc Vĩ Vĩ cố ý bỏ qua chuyện mất một phần trí nhớ, bằng không lấy cái sự hiếu kỳ của Tùy Tâm, rất có thể hôm nay cô không thể lên máy bay.
"Đợi một chút! Cậu thích, cậu ấy; hay là thích, thượng cậu ấy? Cái này khác nhau rất lớn đó nha." Lạc Vĩ Vĩ vừa nói như vậy, Tùy Tâm không tức giận nữa. Có cái gì có thể hơn được thời gian đây? Hơn nữa cô cảm thấy Lạc Vĩ Vĩ sở dĩ đối nghịch với Lục Thi Duy, chính là một hành vi của đứa con nít ngây thơ, đại khái chính là muốn Lục Thi Duy chú ý đến.
Lạc Vĩ Vĩ mặt ửng đỏ: "Cậu điên hả..."
"Hành lý ký gửi xong rồi." Lục Thi Duy đi đến trước mặt các cô nói.
Nhìn nhìn Lạc Vĩ Vĩ đỏ mặt, lại nhìn Tùy Tâm đang nín cười một cái, Lục Thi Duy không khỏi hỏi: "Hai người các cậu làm sao vậy?"
"Không sao cả, hai cậu qua đó chơi vui vẻ, mang về cho mình đồ ăn ngon là được." Trong mắt Tùy Tâm đầy ý cười nhìn hai người, mặc kệ là vẻ ngoài hay chiều cao cũng xứng đôi đến vậy, thật làm người ta thấy hâm mộ và ghen tỵ mà.
Vì sao Lạc Vĩ Vĩ đê tiện cũng có thể có bạn gái, mà cô từ sau khi chia tay cũng không có người thăm hỏi, thật là... Nghĩ đi nghĩ lại lại có chút phiền muộn.
Đưa mắt nhìn hai người kia mới tác ra lập tức không thể chờ đợi được bàn tay nhỏ bé dắt nhau rời đi, Tùy Tâm cảm thấy cô cần thêm Lục Thi Duy vào tiểu thuyết của cô. Sau đó để Lục Thi Duy hành hạ Lạc Vĩ Vĩ trăm ngàn lần, Lạc Vĩ Vĩ còn yêu Lục Thi Duy như thuở ban đầu.
xxxx
Thời điểm máy bay cất cánh, Lạc Vĩ Vĩ như chết đi vậy, cả buổi cứ thẫn thờ.
Lục Thi Duy toàn bộ hành trình vẫn cầm lấy tay cô, đợi đến lúc vững vàng ở trên không rồi mới buông ra, "Có ổn chút nào không?"
Lạc Vĩ Vĩ gật gật đầu, "Làm mình sợ muốn chết, lần nào cũng cảm thấy mình như chết rồi ấy, không thể một chút cảm giác cũng không có mà cất cánh ư?"
"..."
"Cậu còn nói mình nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ sẽ phân tán lực chú ý, mình càng xem càng sợ hãi..."
Lục Thi Duy an ủi cô: "Ôi chao, không có chuyện gì đâu mà, đi thêm mấy lần thì tốt rồi, hơn nữa mình ở đây mà, cậu sợ cái gì chứ?"
Lạc Vĩ Vĩ vừa định tháo dây an toàn ra thư giản một chút, máy bay chợt xóc nảy, cô căng thẳng phải nắm chặt tay cầm ghế ngồi. Trong lòng có dự cảm không tốt.
Phát thanh vang lên, đại ý là máy bay gặp phải luồng không khí, cho nên trong lúc bay sẽ có chút lắc lư cùng không khỏe, mời các hành khách về chỗ ngồi thắt dây an toàn.
Máy bay trong quá trình bay gặp luồng không khí là bình thường, nhưng mà Lạc Vĩ Vĩ cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp loại tình huống này, cô so với chuyến bay trước càng thêm sợ hãi.
Lục Thi Duy đành phải nắm chặt tay cô lần nữa, "Không sao đâu, đừng căng thẳng, chúng ta bàn về hành trình sau khi hạ cánh một chút đi? Mình cho tới bây giờ chưa đi qua Tam Á bao giờ, kẻ mù đường như cậu đừng có dẫn mình đi lạc đó."
"Hai đứa mình là đứa mù đường hả?" Lạc Vĩ Vĩ vừa nói xong, máy bay lại lắc, cô sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
"Được rồi, mình là đứa mù đường, cho nên cậu phải biết đường trước mới được. Không phải cậu muốn dẫn mình đi ăn sao?"
"Yên tâm đi..." Chữ nha cô còn chưa nói xong, máy bay bỗng nhiên liên tục hạ thấp mấy giây, cảm giác như rơi thẳng xuống từ không trung vậy.
Lạc Vĩ Vĩ cảm giác tim mình muốn ngừng đập, cô bắt đầu ù tai, mồ hôi không ngăn được mà bất chấp chảy xuống.
Lục Thi Duy cũng bị dọa, bởi vì loại tình huống này không phải một lần sẽ kết thúc, mà là giằng co ba bốn lần, nàng cũng sợ hãi, nhưng mà quan trọng hơn là an ủi Lạc Vĩ Vĩ. Nàng dùng hai cánh tay cầm tay Lạc Vĩ Vĩ thật chặt, một lần lại một lần nói qua: "Mình ở đây, mình ở đây."
Mặc dù thật sự bất hạnh như vậy, mình ở đây, mình vẫn luôn ở đây, cho nên cậu không cần phải sợ. Mình sẽ luôn cùng cậu.
Trong buồng máy bay bắt đầu có người thét lên, đứa nhóc nhỏ tuổi cũng không thành tiếng, tình cảnh nhất thời có chút hỗn loạn. Tuy rằng ai cũng rõ ràng, xác suất máy bay gặp tai nạn so với xe lửa thấp hơn, nhưng nội tâm sợ hãi lại bởi vì lấy không gian cùng hoàn cảnh mà không ngừng phát sinh.
Lạc Vĩ Vĩ bất lực nhìn về phía bốn phía, trông thấy khuôn mặt thất kinh của mọi người, trông thấy lo lắng trong mắt Lục Thi Duy, trông thấy ngoài ánh mặt trời cửa sổ, ánh mắt dần dần trở nên mơ hồ...
"Lạc Vĩ Vĩ... Lạc Vĩ Vĩ..."
Cô nghe thấy Lục Thi Duy đang gọi cô, nhưng cô không cách nào đáp lại.
Cô cảm giác Lục Thi Duy nắm tay cô thật chặt, lau đi cái trán đẫm mồ hôi của cô, nhưng cô không thể nhúc nhích.
Ý thức đang từng chút từng chút bị hút ra, cô cái gì cũng không làm được, trước lúc nhắm mắt, nhìn Lục Thi Duy một lần cuối cùng. Trong đầu là trời xanh, ánh sáng nhẹ, màu xanh của lá cây, đủ mọi sắc hoa, sân luyện tập, quốc kỳ tung bay trên cột cờ, âm nhạc vang lên vào lúc nghỉ giữa giờ, thiếu nam thiếu nữ trong sáng từ tòa nhà dạy đi ra...
Rất nhiều mảnh vỡ ký ức, đang từng chút từng chút một lần nữa ghép tiếp.
Ban đầu Lạc Vĩ Vĩ ghét Lục Thi Duy. Điểm này không thể nghi ngờ.
Đổi thành bất cứ người nào, nếu như ba mẹ bạn mỗi ngày đi so sánh bạn với đứa trẻ khác, mà bạn cái gì cũng không bằng cô ấy, bạn sẽ có thiện cảm với cô ấy sao? Chỉ sợ ban đầu cũng tính là có đi, trải qua những ngày tháng đó, bạn đối với cô ấy cũng chỉ có chán ghét mà thôi.
Bạn sẽ có không phục, sẽ có đủ loại cảm giác mất mát, thậm chí bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Vì sao nhất định phải so sánh với cậu ta? Tại sao lại không sánh bằng cậu ta? Bạn sẽ có nhiều loại nghi vấn, nhưng người lớn sẽ không cho bạn câu trả lời vừa ý, bạn bắt đầu không biết giải quyết thế nào, trở nên phản nghịch, càng không có thêm tí thiện cảm nào với cô ấy.
Nhưng Lạc Vĩ Vĩ từ nhỏ đã khác người thường.
Cô cảm thấy cô ghét Lục Thi Duy không gì đáng trách cả, nhưng Lục Thi Duy tuyệt đối không có lý do gì để ghét cô mới hợp. Bởi vì cô mới là đứa luôn sống trong ám ảnh, luôn là người bị áp chế. Lục Thi Duy có đạo lý gì để ghét cô chứ?
Cô không hiểu cái lý luận nếu như cậu ghét tôi, vậy tôi cũng ghét cậu của Lục Thi Duy, dù cho các cô cùng thuộc cung Nhân Mã, tư tưởng tồn tại cũng khác biệt như thế.
Lạc Vĩ Vĩ cho rằng chính là, dù cho tôi ghét cậu, cậu cũng không thể ghét tôi, tôi ghét cậu không liên quan một mao tiền nào với cậu, nhưng cậu ghét tôi chính là chuyện lớn, cậu dựa vào cái gì ghét tôi chứ?
Hơn nữa tính chiếm hữu của Lạc Vĩ Vĩ này rất mạnh, tôi ghét cậu, người khác không được ghét cậu, ghét cậu là chuyện dành riêng cho tôi.
Vì vậy cô ghét Lục Thi Duy, trải qua năm tháng tẩy rửa, bất tri bất giác lại biến thành sự ỷ lại, cô bắt đầu thích đi so sánh với Lục Thi Duy, thậm chí thích Lục Thi Duy mất rồi.
Lạc Vĩ Vĩ ghét Lục Thi Duy, không phải bởi vì Lục Thi Duy trong miệng ba mẹ là con nhà người ta, mà vì tất cả mọi người đều thích cô, chỉ có Lục Thi Duy không thích.
Mà Lạc Vĩ Vĩ lại thích Lục Thi Duy.
Cô đã ghét, lại đi thích nàng. Cho nên cô quan tâm nàng, muốn ở cùng nàng, mỗi ngày đều để ý đến nàng.
Đây là ngọn nguồn của mọi chuyện.
Cũng là điều tốt đẹp cô đã quên mất.