Lạc Vĩ Vĩ đang gấp gáp làm ra bản báo cáo cuối cùng trước cuộc họp cuối năm, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, ngay cả điện thoại vang lên báo tin nhắn đến cô cũng không có thời gian để phản ứng.
Nhưng mà mấy cái tin nhắn kia cứ như có thù oán với cô vậy, cứ cách một lúc lại vang lên một lần, reo mãi đến mức cô không còn kiên nhẫn nỗi.
Rút cuộc dành ra chút thời gian để nghỉ ngơi, Lạc Vĩ Vĩ mới mở tin nhắn trên di động ra xem
—— số đuôi tài khoản của ngài *7989 vào lúc 09:54 ngày 27 tháng 1 đã thanh toán qua mạng thanh toán hết 167.30 tệ, số tiền còn lại sau giao dịch là xxxx tệ. 【Ngân hàng XX】
—— số đuôi tài khoản của ngài *7989 vào lúc 09: 58 ngày 27 tháng 1 đã thanh toán qua mạng thanh toán hết 222.20 tệ, số tiền còn lại sau giao dịch là xxxx tệ. 【Ngân hàng XX】
...
Lạc Vĩ Vĩ len lén liếc nhìn Lục Thi Duy ở đối diện một cái, nghĩ thầm, cái người đàn bà phá của này, vào giữa trưa ngồi ở chỗ này mua lắm vậy...
Khác với Lạc Vĩ Vĩ, Lục Thi Duy đã làm xong việc từ lâu, chuyên tâm ở đây xem Taobao. Mua trước một ít đồ gửi đến Hải Nam, một phần cho ba mẹ, còn lại là đồ ăn cho hai người các cô, tránh đến lúc chuẩn bị vội vàng.
Tấm thẻ này của Lạc Vĩ Vĩ đến thật đúng lúc.
Điện thoại của Lạc Vĩ Vĩ lại vang lên.
—— chủ nhân, bọn ta đang trên đường, hãy cho người ta 5 sao khen ngợi nha!
—— bệ hạ, chúng tiểu nhân đang ra roi thúc ngựa chạy đến đây, mời bệ hạ chờ trong chốc lát.
...
Lạc Vĩ Vĩ nhịn không được, lấy QQ gửi tin nhắn cho Lục Thi Duy: Cậu mua cái gì vậy?
Vì thế Lục Thi Duy ném một bức ảnh chụp màn hình một đống đồ.
Lạc Vĩ Vĩ: Cậu mua đũa gì vậy, hai cặp mà hơn 100? Ly 200? Còn mua một cái? Cái gối ôm nay làm gì? Còn có cái này... Đều là cái quỷ gì vậy...
Lục Thi Duy chỉ trả lời bốn chữ: Cậu đau lòng hả?
Lạc Vĩ Vĩ lập tức chân chó trả lời: Không đau lòng, mua đi mua đi, cậu vui là được rồi, nào nào.
Lục Thi Duy: ...
Tâm tình Lạc Vĩ Vĩ thật lâu không thể bình tĩnh được, không thể đi so đo nhiều với Lục Thi Duy như vậy, nhưng cô phải tìm cách hòa hoãn một chút mới được. Tuy rằng không phải thật sự đau lòng chỗ tiền kia, nhưng mà cái miệng không biết xấu hổ của cô nhất định phải nói chút gì đó mới được.
Vừa vặn, Tùy Tâm xuất hiện. Tùy Tâm không biết chuyện gì xảy ra, chẳng qua là không có chuyện gì đi nói chuyện với Lạc Vĩ Vĩ.
Tùy Tâm: Hôm nay mấy giờ cậu về?
Lạc Vĩ Vĩ: Hôm nay cậu muốn ngồi xe mình?
Tùy Tâm: Không phải, mình chỉ hỏi một xíu hà.
Lạc Vĩ Vĩ: Không phải cậu hỏi cái gì? Đồ khốn!
Tùy Tâm: ...
Được rồi, tâm tình vô cùng khoan khoái dễ chịu. Lạc Vĩ Vĩ lại liếc mắt nhìn Lục Thi Duy, bộ dạng nàng chăm chú xài tiền cũng thật đáng yêu.
Tùy Tâm vẫn còn ở trên QQ tiếp tục tỏ vẻ bất mãn của mình với Lạc Vĩ Vĩ, cái gì "Cậu ăn thuốc súng nữa hả?", "Bà một cước đạp chết cậu!", "Cậu có mẹ nó nói chuyện hay không!"...
Nhưng mà Lạc Vĩ Vĩ lựa chọn bỏ qua.
Tùy Tâm phẫn hận suy nghĩ, mình muốn viết cậu thành nữ phối độc ác trong tiểu thuyết! Cuối cùng bị cả thế giới vứt bỏ, cô độc sống quãng đời còn lại! Hừ!
xxxx
Cuộc họp hằng năm của tập đoàn cuối cùng được cử hành trước giao thừa một ngày, địa điểm ở khách sạn tốt nhất Hồ thành, phần thưởng đặc biệt phong phú, giải thưởng lưu niệm đều là hai tấm Mao Gia Gia, mặt khác phần thưởng có lò nướng, TV, máy ảnh, laptop, túi xách hàng hiệu ... Cuối cùng giải thưởng lớn là một chiếc nhẫn kim cương.
Thời điểm Lạc Vĩ Vĩ bỏ tên mình vào thùng rút thương, nghĩ đến có thể rút thăm được một cái máy chạy ảnh là được rồi, những thứ khác cũng không phải rất cần.
Sau đó cô cùng Lục Thi Duy, Tùy Tâm ngồi vào bàn, không biết là kẻ nào thiếu thông minh lên kế hoạch hoạt động, đi trải thảm đỏ, hai bên có nhiếp ảnh gia chụp ảnh cho bọn cô, các cô đành phải cố hết sức mỉm cười nhìn ống kính.
Vì buổi họp hằng năm này, các cô không chỉ có phải đi mua quần áo, làm tóc, còn phải tiêu phí thời giant rang điểm còn gấp đôi bình thường, nếu không trúng được giải thưởng lớn gì cũng thật có lỗi với bản thân đã dụng tâm chuẩn bị.
Lạc Vĩ Vĩ có thể danh chính ngôn thuận mà lôi kéo tay Lục Thi Duy ở trước mặt mọi người mà không hề kiêng kị đi đến, đây là chuyện khiến cô rất cao hứng, cho nên cô từ lúc có mặt vẫn nắm tay Lục Thi Duy. Nhưng có một chuyện khiến cô không vui vẻ như thế, quần áo Lục Thi Duy mặc ngày hôm nay, mặc dù là do cô chọn, nhưng mua về cô liền thấy hối hận. Váy ngắn có thể mặc quần bó, mà nút áo sơ mi thấp như vậy phải che trên đó sao?
Nhưng mà không thể không nói Lục Thi Duy hôm nay thật là đẹp.
"Thời điểm cậu khom lưng hoặc cúi đầu nhớ chú ý cổ áo đó." Lạc Vĩ Vĩ nói xong đưa tay che ngực Lục Thi Duy một chút. Không biết có phải phụ nữ ngực lớn đều như vậy hay không, có phải tâm cũng dài như nhau không, một chút cũng không chú ý.
"Ôi chao, cậu đừng cử động, nếp uốn ở cổ áo phải tùy ý mới đẹp mắt, phẳng phiu rất khó coi." Thật ra Lục Thi Duy muốn nói là cậu muốn mua mà, bây giờ mới ngại lộ à. Nhưng mà ngại Tùy Tâm đang ở bên cạnh nên không nói.
Tùy Tâm hôm nay mặc đồ da, áo da sau đó váy ngắn và đôi bốt, có thể do quần áo, khí chất trên người cô cũng thay đổi, cô mỉm cười nhìn nhìn hai người kia, sau đó ra vẻ ưu nhã nói: "Mình cảm thấy Tiểu Duy mặc như vậy xinh đẹp quá trời, cậu đừng có đi quấy rối."
Lạc Vĩ Vĩ ghét bỏ mà nhìn Tùy Tâm một cái, tận lực dừng bước lại kéo khoảng cách ra một chút, "Tránh ra, nhà giàu mới nổi!"
"..."
Lãnh đạo đọc xong diễn văn, dạ tiệc chính thức bắt đầu. Tất cả các ngành của tập đoàn, còn có đồng nghiệp cấp dưới ở các công ty con, đều chuẩn bị các loại tiết mục tràn đầy năng lượng. Ca tụng tổ quốc, ca tụng tương lai, lý tưởng hào hùng.
Đợi đến lúc Lạc Vĩ Vĩ lên sân khấu, rút cuộc mới làm người ta cảm giác được hai mắt tỏa sáng, giống như từ niên đại trước xuyên đến vậy.
Lạc Vĩ Vĩ đặc biệt không biết xấu hổ mà lại ăn mặc vô cùng tươi mát, trên thân là áo len màu đen mặc bên ngoài, lộ ra bên trong là áo sơ mi màu trắng cổ tròn, bên dưới mặc một chiếc váy xám đường viền gấp nếp. Nhìn qua như một nữ sinh đại học thanh thuần.
Lục Thi Duy vẫn luôn biết Lạc Vĩ Vĩ hát rất hay, mặc dù không có trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng giữa những người bình thường vẫn tính là tốt. Thời tiểu học dàn hợp xướng gì đó không cần phải nói, đến sơ trung cũng thường xuyên tham gia các hoạt động văn nghệ của trường. Lục Thi Duy còn nhớ thời điểm nhập học năm nhất cao trung năm đó tham gia huấn luyện quân sự, Lạc Vĩ Vĩ bởi vì hát ca khúc《Người xa lạ quen thuộc nhất》của Tiêu Á Hiên, trong trường học có nhiều dàn nhạc muốn kéo cô đi làm hát chính. Nhưng mà cô là ban cán sự, lại vội vàng tranh cử hội học sinh, căn bản không có thời gian đi tham gia những hoạt động ngoại khóa kia. Hơn nữa thân là một học sinh giỏi, vẫn là muốn phân cao thấp với Lục Thi Duy, càng sẽ không lãng phí thời gian đi tham gia ban nhạc.
Cho nên về sau muốn nghe Lạc Vĩ Vĩ hát, cơ bản đều là ở KTV rồi.
Sau đó chính là hôm nay.
Lục Thi Duy ngồi ở dưới sân khấu, nhìn cô ở trên sân khấu, khóe miệng khơi lên nụ cười vui vẻ.
Tùy Tâm đang ăn quả hạch. Đồ ăn còn chưa có dọn lên, chỉ có thể ăn trước chút đồ ăn vặt để lót dạ, hay bởi vì vừa mới làm móng xong, cho nên thời điểm cô bóc vỏ rất cẩn thận. Tất cả lực chú ý đều tập trung vào trong tay, căn bản không ngẩng đầu nhìn Lạc Vĩ Vĩ một cái. Chỉ thuận miệng hỏi Lục Thi Duy: "Hôm nay cậu ta hát gì đó?"
"..." Lục Thi Duy im lặng một chút. Đúng vậy, cậu ấy hát cái gì nhỉ? Hôm nay cũng không thấy cậu ấy chuẩn bị. Lục Thi Duy suy nghĩ một chút nói: "Khả năng có thể《 Trái tim biết ơn 》gì đó,《 Lấp đầy cả thế giới bằng yêu thương 》 các loại..."
Lạc Vĩ Vĩ ủng hộ đảng lãnh đạo ta như thế, khẳng định là loại này.
"Ồ... Cậu muốn ăn cái này không?" Tùy Tâm nói xong đưa một quả hạch nhỏ cho Lục Thi Duy.
Lục Thi Duy đưa tay nhận lấy, lại bỗng nhiên nghe thấy âm thanh khúc nhạc dạo vang lên, hạt đào liền rơi xuống mặt đất.
Tùy Tâm không để ý, lại cho nàng một cái. Sau đó cũng bị Lạc Vĩ Vĩ ở trên sân khấu hấp dẫn, hôm nay Lạc Vĩ Vĩ rất không bình thường, sao lại hát bài này?
Khúc nhạc dạo vừa vang lên, Lục Thi Duy cũng biết là bài gì, nàng quá quen thuộc.
Ánh mắt của Lạc Vĩ Vĩ dừng lại trên người nàng trong chớp mắt, mở miệng hát: "Nổi nhớ biển trải dài vô tận, rồi cũng gặp gỡ được mây ở đường chân trời, nếu như yêu nhau đủ xa, có lẽ cũng sẽ gặp được hạnh phúc..."
Nàng vẫn nhìn cô ở trên sân khấu chăm chú, nháy mắt cũng không có.
Trên sân khấu cô thỉnh thoảng nhìn nàng dưới sân khấu, thời điểm ánh mắt bắt gặp nhau, nhịn không được mỉm cười. Sau đó rút cuộc hiểu được người kia lại cố chấp ở bài hát này như thế.
Bởi vì các cô đều đã mất đi điều tốt đẹp.
Tùy Tâm vừa định mắng vẻ mặt của khan giả bên dưới sân khấu, quay đầu lại phát hiện Lục Thi Duy nghe hát mà muốn khóc đến nơi, cảm thấy có chút không đúng, lại nhìn Lạc Vĩ Vĩ tương tác với người xem, tác động qua lại, ngẫu nhiên sẽ nhìn về bên này, hiển nhiên chính là đang ngó chừng Lục Thi Duy, Tùy Tâm càng cảm thấy không đúng.
Vì vậy Tùy Tâm vừa ăn đồ ăn, vừa suy tư. Lạc Vĩ Vĩ từ lúc nào trở nên không thích hợp như thế?
Bài hát của Lạc Vĩ Vĩ ngoài ý muốn nhận được khen ngợi, vừa xuống sân khấu còn chưa kịp ngồi lại chỗ ngồi, lại được người chủ trì gọi lên đi hợp xướng với lãnh đạo nào đó cùng hát 《 Nam Nê Loan 》.
Tâm tình Lục Thi Duy vốn đang có chút thương tâm, thời điểm nghe ca khúc này lại được chữa khỏi.
Đợi đến lúc Lạc Vĩ Vĩ trở lại, trên sân khấu đang rút thưởng, nhân số trúng thưởng không ít, lại thủy chung không nhớ đến tên phòng bọn họ. Ngay tại đây bọn họ cho rằng mấy đồ gia dụng này không có duyên với phòng tài vụ của họ, người chủ trì hô lên tên Tùy Tâm. Tùy Tâm bởi vì thất thần, còn cho là quyển sổ ghi chép, tiếng thét chói tai bảo lên nhận giải thưởng, mới phát hiện thì ra là cái lò nướng.
Người chủ trì tiếp tục miệng lưỡi trơn tru, Tùy Tâm cảm thấy nhàm chán nhìn nhìn bọn Lạc Vĩ Vĩ làm cái gì đó, đã nhìn thấy Lạc Vĩ Vĩ đang để tay lên ngực Lục Thi Duy.
Đại khái... Là giúp nàng che cổ áo đó mà.
Vừa rồi lúc đi đường không phải cũng biết sao, hơn nữa hai cô còn nắm tay, có lẽ không có gì đâu. Tùy Tâm thật sự không muốn có suy nghĩ khác về cử chỉ thân mật giữa hai cô. Nhưng mà... Hai người các cậu ngồi phía dưới còn kéo tay cái gì?
Đúng rồi, bắt đầu từ lúc đi Hàn Quốc, Lạc Vĩ Vĩ không bình thường. Lúc này Tùy Tâm mới nhớ tới, đã rất lâu rồi không nhìn thấy hai người họ tranh cãi với nhau rồi.
Tùy Tâm không thể chờ đợi được muốn xuống đi nhiều chuyện hai người đó.
Lạc Vĩ Vĩ rót một ly blueberry juice cho Lục Thi Duy: "Lát nữa cậu đừng uống rượu, có thể cản mình sẽ cản giúp cậu
"Đau lòng mình hả?" Lục Thi Duy còn đắm chìm bên trong bài hát vừa ngọt ngào vừa ưu thương kia, bất giác muốn mỉm cười, ngay cả ánh mắt nhìn về phía Lạc Vĩ Vĩ đều thay đổi càng thêm dịu dàng hơn.
"Tâm không đau lòng không quan trọng, quan trọng là... cậu uống rượu xong toàn thân mình đều đau..." Lạc Vĩ Vĩ lại nhớ tới cái đêm đáng sợ kia. Cô thật sự thiếu chút nữa tháo thắt lưng.
"Sao?" Lục Thi Duy do dự nói: "Đêm hôm đó mình, có lẽ cũng không có làm chuyện gì khác... Chẳng qua có sờ..." Lục Thi Duy sắp nói không được nữa, nàng vẫn cho là đêm hôm đó Lạc Vĩ Vĩ ngủ rồi, thì ra Lạc Vĩ Vĩ tỉnh dậy sao?
"Cái gì? Cậu nói là đêm hôm đó mình mơ thấy đều là sự thật?"
"..." Lục Thi Duy vội vàng câm miệng, thì ra cô không biết...