Bỗng Dưng Muốn Yêu Người

Chương 57




Lạc Vĩ Vĩ lại mất ngủ. Cô cảm thấy bị hồi ức lừa dối. Loại cảm giác này khiến con người ta rất an tâm, cho dù là Lạc Vĩ Vĩ không tim không phổi, cũng không khỏi không sử dụng chết tế bào não để suy nghĩ về nhân sinh. Ký ức là lừa ngừa, mà cô có chút không rõ nào là thật, nào là giả.

Cô quyết định cẩn thận đọc lại nhật ký một lần nữa, nhìn xem có thể phát hiện gì mới hay không.
"Gần đây cô ấy cùng xx lớp bên vô cùng thân thiết, mình đi theo đằng sau các cậu ấy, cô ấy cũng không quay đầu liếc mình một cái."
"Hôm nay mình có chút giận cô ấy, nhưng cả ngày cô ấy cũng không để ý đến mình."
"Cô ấy nói mình cả ngày xem manga ngây thơ, mình nói cô ấy cả ngày thích đắp người tuyết mới ngây thơ."
Lạc Vĩ Vĩ ngơ ngẩn, thì ra đắp người tuyết xuất phát từ đây. Cô mang theo nghi vấn tiếp tục xem phía sau, càng xem càng cảm thấy không đúng. Trong bản nhật ký này, thật sự ngoài tên Lục Thi Duy ra thì không nhắc tên ai khác, mà về cô ấy này, trong lời nói của Lạc Vĩ Vĩ dường như có chỗ giữ lại. Có thể cho tới bây giờ đều nói tới một người hay không? Vậy cuối cùng những lời này lại là có ý gì chứ?
Lạc Vĩ Vĩ cứ như vậy lật qua lật lại mà suy nghĩ đến khi trời đã sáng.
Ngày hôm sau Lục Thi Duy như thường lệ sáng sớm chuẩn bị bữa sáng, bởi vì Lạc Vĩ Vĩ oán giận toàn ăn trứng gà, cho nên buổi sáng hôm nay đổi thành ngũ cốc, nàng ngược lại sẽ bớt việc. Chờ Lạc Vĩ Vĩ thức dậy, trực tiếp đổ sữa vào ăn thôi.
Lạc Vĩ Vĩ mang cặp mắt gấu trúc ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy đồ ăn trên bàn không khỏi phát cáu. Lục Thi Duy xếp cho cô cái đĩa có đáy sâu, bên trong là nửa đĩa ngũ cốc. Lạc Vĩ Vĩ gọi Lục Thi Duy đang ở trong nhà bếp: "Lục Thi Duy! Cậu cho chó ăn đó à?"
Lục Thi Duy cầm một hộp sữa tươi gia đình, mắt trợn trắng: "Nào có thức ăn cho chó dài như vậy?"
Lạc Vĩ Vĩ rất tán thành, "Ừ, thức ăn cho chó còn muốn ăn hơn cái này."
Lục Thi Duy cho sữa vào trong đĩa, "Như vậy sẽ không giống thức ăn cho chó rồi nhỉ?"
Lạc Vĩ Vĩ quả thực cũng không nhẫn tâm nhìn nữa, muốn nói còn không bằng thức ăn cho chó kia, ngâm được chán ghét chết rồi. Nhưng nghĩ đến những lời mình viết về Lục Thi Duy trong nhật ký, không được phép muốn dịu dàng với nàng, vì vậy nhắm mắt lại bắt đầu ăn. Ăn xong một miếng, Lạc Vĩ Vĩ liền dừng lại không được, cái này sao ăn ngon như vậy? Giống như khi còn bé ăn loại này, quá hoài niệm cái hương vị này.
"Ngoan, ăn chậm một chút." Lục Thi Duy tựa như sờ đầu cún con mà sờ đầu cô.
"..."
Lục Thi Duy lúc này mới chú ý tới quầng thâm mắt của cô, "Buổi tối cậu ngủ không được à? Thức đêm xem sách đồi trụy hả?"
"... Cái gì sách đồi trụy?" Tôi có thứ đó à? Sao tôi không biết...
"Chính là Vương Đông Thanh cho cậu xem đó sao."
"Vậy cũng có thể sách đồi trụy à? Quả thực chút thịt cũng không biết nên tính hay không. Em ấy toàn đề cử lãnh văn cho tôi thôi."
"Cậu thật giống như còn rất ấm ức?"
"..." Lạc Vĩ Vĩ không lời nào để nói, vùi đầu ăn sạch bữa sáng của cô.
Lúc nghỉ trưa Lạc Vĩ Vĩ muốn đến ký túc xá ngủ bù, nhưng mà ký túc xá kia thật sự quá lạnh. Thời điểm bọn cô bận rộn nhất, tăng ca đến nửa đêm đều không có người nào nguyện ý ở lại ký túc xá, không phải bởi vì môi trường ký túc xá không tốt, mà là thật sự quá lạnh đi. Đại khái là hiếm khi có người ở, không có hơi người, cho nên lộ ra hơi lạnh. Lạc Vĩ Vĩ mặc áo khoác co lại trong chăn còn ngại lạnh, chỉ có dùng sức hà hơi mới cho cô cảm giác có chút nhiệt độ.
Đây là chỗ của người ở sao? Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy còn không bằng ở văn phòng nằm úp sấp lên bàn ngủ nữa.
Trong văn phòng chỉ còn một mình Tùy Tâm. Tùy Tâm đang chăm chú nhìn máy tính xem tướng, liền Lạc Vĩ Vĩ đứng ở phía sau cũng không có phát hiện. Tùy Tâm đã tiến vào cảnh giới vong ngã, thế gian vạn vật đều là mây bay, chỉ có điều cô suy nghĩ mới là chính đạo. Cô rút cuộc nghĩ thông suốt, sẽ cực kỳ nhanh chóng gõ lạch cạch lên bàn phím, trong màn hình xuất hiện một hàng chữ.
"Lại là một mùa hoa đào nở, cô đúng hẹn đến đây, anh lại không thấy đâu..." Lạc Vĩ Vĩ như có điều suy nghĩ mà đọc.
Tùy Tâm hoảng sợ mau chóng cầm cặp văn kiện che màn hình lại, "Cậu nhìn lén mình đánh chữ làm gì?"
Lạc Vĩ Vĩ cười cười, "Ha ha ha ha, cậu viết tiểu thuyết đó à? Cậu thông minh như này mà viết tiểu thuyết? Cậu không biết có một chức năng gọi là thu nhỏ à? Còn có một chức năng gọi là đóng lại sao, cậu IQ âm 250 còn viết tiểu thuyết? Cậu đừng có đùa mình được không hả?"
Đôi má Tùy Tâm từng đợt nóng lên, dứt khoát cũng không che đậy, "Sao mình lại không thể viết? Đổi là cậu, cậu còn không viết được. Đãng trí như cậu, cậu muốn là một tác giả, nhất định hôm nay quên mất hôm qua viết cái gì."
"Mình cũng không thèm viết? Mình tùy tiện nói câu nào đều là một câu của Mary Sue cậu có tin không?"
"Khoe khoang! Tiếp tục khoe khoang! Cho cậu chai rượu nhé?" Tùy Tâm cảm thấy coi như năng lực tư duy lô-gích của mình hơi thiếu chút, cũng so với cái miệng không biết xấu hổ của Lạc Vĩ Vĩ càng có hơi thở nghệ thuật hơn, huống chi cô còn xem qua nhiều tiểu ngôn như vậy.
"Cô ấy mỉm cười, cả trái tim tôi như muốn tan chảy." Lạc Vĩ Vĩ thuận miệng nói một câu trong nhật ký, "Mình mười mấy tuổi viết đấy."
Tùy Tâm quả nhiên bị chấn động, "Câu này mình có thể dùng, không tệ, hãy nói vài câu nữa đi."
"... Có thể khỏe mạnh không? Tùy Tâm, mình có thể khỏe mạnh hay không? Một người khỏe mạnh, làm gì nghĩ không ra đi viết tiểu thuyết chớ..."
"Trống rỗng, cô quạnh, lạnh lẽo."
Lạc Vĩ Vĩ nghe xong lấy điện thoại di động của mình ra, trước mặt Tùy Tâm dao động.
"Làm gì vậy?"
"WeChat rung một cái."
"..."
xxxx
Tuyết từ chạng vạng tối qua bắt đầu rơi vẫn không ngừng lại, đến giữa trưa rút cuộc ít đi một chút. Lục Thi Duy ăn cơm trưa xong vốn muốn gọi bọn Tùy Tâm đi dạo, nhưng bọn họ một người nói buồn ngủ, một người còn nói có việc làm, ai cũng chẳng muốn động đậy. Lục Thi Duy vì thế tự mình ra ngoài vui chơi.
Kế hoạch ban đầu là đến siêu thị gần đây mua chút đồ ăn vặt, lúc ăn cơm Tùy Tâm lẩm bẩm trong ngăn kéo đồ ăn vặt đã không còn, Lạc Vĩ Vĩ cũng nói muốn uống cocacola, nhưng hai quỷ lười đó chỉ toàn nói thôi, ai cũng không động đậy, nói qua miệng đỡ nghiền. Lục Thi Duy đối với loại người như bọn họ cũng bội phục. Theo như Tùy Tâm nói, cậu ấy ở đại học từng luyện một tuyệt kỹ, đó chính là ăn xong táo có thể ném chuẩn xác vào thùng rác. Chẳng qua cũng sẽ ngẫu nhiên ném lệch vào giày Lạc Vĩ Vĩ.
Lục Thi Duy quả thực không còn hơi sức để mắng. Lúc nàng đi ra khỏi tòa nhà đi ngang qua xe Lạc Vĩ Vĩ, bỗng nhiên lại thay đổi ý tưởng. Tại sao phải đối tốt với hai quỷ lười đó chứ, để hai cô lười chết là được rồi. Tự nàng yên tĩnh hít thở một chút không khí mới mẻ mới tốt, hơn nữa, đồ ăn vặt ăn nhiều đối với thân thể không tốt, cocacola uống nhiều đối với răng miệng không tốt, nàng đây là vì tốt cho bọn họ thôi.
Đương nhiên, những lý do trên toàn là cái cớ nàng tự an ủi mình đó, thực tế là nàng muốn đắp người tuyết rồi.
Lúc trước giúp Vương Đông Thanh làm tượng tuyết, nàng đã thật nhiều năm cũng không có chơi đùa với tuyết, sớm mất hết phần nhiệt huyết tình yêu với tuyết rồi, hôm nay lại nổi lên hứng thú, đương nhiên phải ôn tập lại chút kiến thức, vì vậy nàng đắp một người tuyết trên nắp động cơ xe của Lạc Vĩ Vĩ, không kịp làm nhiều mẫu, chẳng qua đơn giản lăn một quả cầu làm thân một quả cầu làm đầu. Vì để cố định người tuyết, nàng lại cho thêm một ít tuyết, đến khi nắp động cơ giống như có điểm trũng xuống mới dừng tay.
Làm xong vẻ mặt của nàng có phần do dự, không làm thành khuôn mặt tươi cười bình thường, mà là dùng nhánh cây cùng cục đá làm ra vẻ mặt không biết xấu hổ. Giống như Lạc Vĩ Vĩ. Nàng thoả mãn gật đầu, chụp ảnh đăng Weibo.
Nàng không biết là, Lạc Vĩ Vĩ căn bản không ngủ, hơn nữa đang đứng ở trên lầu bên cửa sổ nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của nàng. Từ lúc nàng bắt đầu động tay, mãi cho đến khi chụp ảnh đăng Weibo, hết thảy tất cả đều rơi vào mắt Lạc Vĩ Vĩ.
Dựa theo tính tình của Lạc Vĩ Vĩ trước kia, nếu trông thấy ai dám động đến xe của cô, đã sớm phát cáu rồi, nhưng mà người kia là Lục Thi Duy lại là chuyện khác. Ôi, đính chính một chút, hiện tại là Lục Thi Duy. Nếu là lúc trước, Lạc Vĩ Vĩ cũng nhất định đi xuống lầu liều mạng với nàng. Hiện tại bất luận nàng làm cái gì, Lạc Vĩ Vĩ đều cảm thấy "Ôi! Thật đáng yêu", "Ôi! Thật xinh đẹp", "Ôi! Tim tôi muốn nhảy ra ngoài"... Như giai đoạn thiếu nữ hoài xuân lý trí rời nhà trốn đi.
Lạc Vĩ Vĩ đứng ở đó nhìn, thấy thế nào cũng yêu thích, khóe miệng vẫn mang ý cười. Coi như cảm thấy nàng đắp người tuyết là một việc rất ngây thơ, coi như xe Lạc Vĩ Vĩ có thể bị chà đạp. Giày vò, nhưng mà không thể không nói, dáng vẻ nàng đắp người tuyết rất đáng yêu, khiến cho người ta nhịn không được muốn đi sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng...
Cử chỉ của Lạc Vĩ Vĩ quả thực điên rồi.
Tùy Tâm vẫn đang ở máy vi tính mân mê tiểu thuyết của cô, vừa rồi Lạc Vĩ Vĩ nói câu kia là gì ấy nhỉ? Anh ấy mỉm cười, lòng tôi như muốn tan chảy? Hay là anh ấy mỉm cười, cả trái tim đều muốn tan chảy? Vừa rồi đã nhớ kỹ rồi mà. Cô ảo não, sau đó gọi Lạc Vĩ Vĩ, "Cậu nói lại câu vừa rồi cậu nói cho mình lần nữa đi."
Lạc Vĩ Vĩ căn bản không có nghe lọt, trong đầu đều là, cậu ấy ở ngoài lâu như thế có lạnh hay không? Lát nữa trở lại mình có nên giúp cậu ấy sưởi ấm tay không? Nếu không chuẩn bị cho cậu ấy ly nước ấm trước? Hay là mình nên giữ thái độ bình thường?
Tùy Tâm buồn bực Lạc Vĩ Vĩ sao lại không để ý mình, rõ ràng văn phòng chỉ hai người bọn cô, âm lượng cũng đủ nghe. Tùy Tâm rời khỏi chỗ đi đến trước cửa sổ, muốn nhìn một chút xem Lạc Vĩ Vĩ nhìn cái gì mà ngơ ngác vậy, cúi đầu đã nhìn thấy Lục Thi Duy đứng dưới lầu, bên cạnh chính là xe Lạc Vĩ Vĩ, chờ một chút! Trên xe kia là vật gì? Tùy Tâm chồm người ra phía trước nhìn kỹ mới nhìn thấy đó là người tuyết.
Lạc Vĩ Vĩ vừa nhìn Tùy Tâm tới, lập tức chỉ xuống dưới lầu nói: "Cậu lại nhìn Lục Thi Duy một chút, có trẻ con hay không! Đắp người tuyết lên xe mình! Cậu ta thật sự là cục nợ mà, đúng không, cậu xem... Còn chụp ảnh..."
Tùy Tâm nhìn Lạc Vĩ Vĩ, vẻ mặt xem thường, "Đắp thì đắp thôi, khoe khoang cái gì chứ?" Làm như chưa từng thấy ai đắp người tuyết ấy, có gì đặc biệt hơn người. Tùy Tâm quay đầu trở về tiếp tục mân mê tiểu thuyết.
Lạc Vĩ Vĩ sững sờ mà đứng trước cửa sổ, vừa rồi mình khoe khoang à? Ngữ khí của mình là khoe khoang sao?
Một lát sau Lục Thi Duy trở về, Lạc Vĩ Vĩ vừa định đi qua nói chuyện với nàng, bỗng nhiên điện thoại có âm báo tin nhắn đến. Thì ra là âm thanh nhắc nhở của Weibo, có người nhắc bạn. Lạc Vĩ Vĩ ấn mở xem, đúng là Lục Thi Duy đăng Weibo, hình kèm là người tuyết, Lục Thi Duy nói, nhìn dáng vẻ không xấu hổ này có giống cậu không? Lạc Vĩ Vĩ.
"..." Lạc Vĩ Vĩ nội tâm gần như tan vỡ.