Thích một người mà mình ghét là cảm giác gì đây? Là cảm giác báo ứng đã đến rồi.
Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy đây quả thực là chân lý, nói quá có sao luôn!
Một khi phát hiện sự thật chết người này, Lạc Vĩ Vĩ ức chế không nổi mà muốn thấy Lục Thi Duy. Mấy tháng trước cũng bởi vì Lục Thi Duy một lần nữa xuất hiện trong sinh hoạt của mình mà cô cảm thấy chán nản, hôm nay lại hận không thể mỗi phút mỗi giây đều muốn nhìn thấy đối phương. Loại cảm giác này thật sự ngọt ngào lại vừa lo tổn thương.
Là báo ứng. Cô đã từng rất chướng mắt Lục Thi Duy, hôm nay thật sự rất mất mặt.
Sau khi cô lấy xe về thì nhắn tin cho Lục Thi Duy trên WeChat: Có cơm chưa?
Đợi hai phút Lục Thi Duy mới trả lời: Không có ở nhà.
Lạc Vĩ Vĩ trả lời một giây sau đó: Cậu đi đâu?
Lúc ấy Lục Thi Duy đang ăn cơm với Vương Đông Thanh ở nhà ăn trường đại học, vì thế ăn ngay nói thật: Ở trường học của Vương Đông Thanh.
Lạc Vĩ Vĩ nghĩ thầm Vương Đông Thanh con nhóc này quá to gian rồi, rõ ràng thừa dịp cô không có ở đây mà ám độ trần thương (*), cô khởi động xe chuẩn bị đến trường đại học của Vương Đông Thanh, Tùy Tâm bỗng nhiên gọi điện thoại tới.
(*) Ám độ trần thương (暗渡陈仓): Chiêu thứ 8 trong "Ba mươi sáu kế" (三十六計) có nghĩa là chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới.
Thì ra hôm nay Tùy Tâm hẹn một người bạn học cao trung ăn cơm, Tùy thổ hào cố ý tìm một cửa hàng xa hoa nào đó mời khách, đợi đến thời điểm cô chuẩn bị tính tiền mới phát hiện quên mang ví tiền ra ngoài. Vì vậy phản ứng đầu tiên chính là cầu cứu Lạc Vĩ Vĩ.
Lạc Vĩ Vĩ không bội phục cô đều có tội mà. Sao không quên mình ở nhà luôn đi? Không tình nguyện cũng không có cách, Tùy Tâm kia sốt ruột, cô đành phải đến đó cứu nạn đã, sau đó lại đi tìm Lục Thi Duy.
Tại Tùy Tâm lại ăn xong một món điểm tâm ngọt cố gắng trì hoãn nửa tiếng đồng hồ sau, Lạc Vĩ Vĩ rút cuộc cũng tới nhà vệ sinh gặp cô.
"Cậu không mang ví tiền sao cậu lại đến chỗ này?" Lạc Vĩ Vĩ trong điện thoại cũng không có hỏi, nhìn thấy cô mới nhớ tới.
"Người ta trực tiếp đến nhà mình đón mình, mình cho là mình đã mang theo ví tiền rồi, nếu không cũng không có đến đây ăn." Tùy Tâm cũng có chút ảo não, đã lớn như vậy rất ít lần không mang ví tiền ra ngoài, mấy lần kia làm cho Lạc Vĩ Vĩ chạy tới. Mỗi lần đều chật vật như vậy, thật giống như lúc đi học vậy... Không cách nào tránh khỏi, cô liền nghĩ tới Giang Đào.
Cuối cùng là yêu nhiều năm như vậy, sao có thể đơn giản quên đi được. Đáng tiếc, không phải tất cả tình cảm đều có thể gương vỡ lại lành.
Lạc Vĩ Vĩ cho cô một ít tiền mặt, lại lấy ra một cái thẻ ATM, "Lát nữa cậu còn phải đi dạo phố hả? Cậu cầm lấy đi, cậu đi dạo phố sẽ không có không mua thứ gì, thích gì thì cứ quét thẻ đi."
Tùy Tâm cảm động đến muốn khóc, bỗng nhiên lại thở dài một hơi, "Cậu là đàn ông thì tốt rồi."
"..." Lạc Vĩ Vĩ bản năng lui về phía sau một bước: "Cậu làm gì thế?"
"Cậu mà thật sự là đàn ông, mấy câu vừa rồi nói với mình thì mình nguyện gả cho cậu luôn đó, nhiều thiếu nữ tha thiết mơ ước... Đáng tiếc cậu là nữ, hơn nữa, mình quét hết còn phải trả lại cho cậu." Tùy Tâm ngăn không được mà thở dài, trên mặt tràn ngập đáng tiếc.
"Cậu biết là tốt rồi." Lạc Vĩ Vĩ cất kỹ ví tiền, "Mình còn không tính lãi với cậu, cậu biết là đủ rồi, có ai có thể giống như mình lúc cậu cần mình, mình liền chạy tới đầu tiên, cậu có thể quen biết mình là vinh hạnh của cậu đó, biết không?"
Tùy Tâm hiện tại bắt người ngắn tay (*), đành phải gật đầu phụ họa: "Vâng vâng vâng, cậu tốt nhất, cậu là món quà của trời cao ban cho mình, cho nên mới nói đáng tiếc cậu không phải đàn ông, bằng không thì mình nhất định lấy thân báo đáp."
(*) Bắt người ngắn tay (拿人手短): Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay có nghĩa là ăn của người ta, thì phải nói năng mềm mỏng với người ta.
"..." Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy phát tởm, "May mắn mình không phải đàn ông..."
"Ngươi có ý gì?" Tùy Tâm vừa định liếc Lạc Vĩ Vĩ một cái, nhưng ý thức được tình cảnh của mình giờ phút này cùng bản chất hè hạ của Lạc Vĩ Vĩ, cô tuyệt đối tin tưởng Lạc Vĩ Vĩ có thể đem tiền cùng thẻ lấy lại, người khác không thể, nhưng Lạc Vĩ Vĩ tuyệt đối là loại người có thể làm việc này.
"Cậu mau về đi thôi, mình đây còn có việc, mình phải đi đây." Lạc Vĩ Vĩ sốt ruột phải đi.
"Được, mình về trước, buổi tối mình mời cậu xem phim."
Cần tiền tôi mới mời tôi xem phim? Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy là lạ. Lạc Vĩ Vĩ chẳng muốn so đo với cô nữa, vội vàng trở lại xe nhắn tin cho Lục Thi Duy.
Lạc Vĩ Vĩ: Lát nữa tôi đến tìm cậu.
Lục Thi Duy: Cậu đến làm gì?
Lạc Vĩ Vĩ nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra lý do thích hợp, có lẽ trả lời là tôi đói bụng, hay là tôi nhớ cậu lắm? Câu sau có hơi khiếp, Lạc Vĩ Vĩ vừa nghĩ tới liền nổi da gà. Hai cô không thích hợp để nói như thế. Nhưng mà trả lời tôi đói bụng, có tác dụng gì chứ, Lục Thi Duy nhất định sẽ nói cậu đói bụng cũng đâu có liên quan đến tôi?
Lạc Vĩ Vĩ không nghĩ tới tình huống bây giờ, nói chuyện bình thường cũng trở nên bối rối như vậy, thật sự tự làm tự chịu mà.
Bối rối cả buổi, Lạc Vĩ Vĩ nhớ tới Tùy Tâm nói đến việc xem phim, vì vậy trả lời: Tôi tìm cậu xem phim.
Lục Thi Duy: Ồ
Lạc Vĩ Vĩ ngồi trên xe chán nản, ồ em gái cậu ấy, cậu không thể cho tôi chút phản ứng sao? Muốn phải lãnh đạm như vậy à?
Đang muốn hồi âm mấy chữ nhiều lời, điện thoại lại vang lên. Lúc này là mẹ của cô.
"Nhóc con, đám hoa của tôi có phải chết hết rồi hay không? Cô bao lâu rồi không về nhà? Sàn nhà một tuần cô ít nhất lau cho tôi một lần chứ, báo trong hòm thư bao lâu rồi không lấy hả? Người ta đưa báo đều gọi điện cho tôi, vài ngày rồi đều nhét không lọt..."
Lạc Vĩ Vĩ vừa tiếp xúc với điện thoại đã bị quở trách một chút.
"Được được được, bây giờ con lập tức về nhà tưới hoa lau nhà lấy báo..." Lạc Vĩ Vĩ nghĩ thầm có phải là hơn nửa tháng không về rồi không... Nửa tháng hay là một tháng thế... Ôi chao, công tác bận quá rồi nha...
Cô than thở một tiếng, chuyển hướng đến nhà ba mẹ. Cô chẳng qua là muốn gặp Lục Thi Duy mà thôi, tại sao lại có nhiều khó khăn trắc trở như vậy chứ...
xxxx
Bữa trưa Vương Đông Thanh mang Lục Thi Duy đến nhà ăn trường đại học bọn cô ăn cơm, vừa ăn cơm vừa thao thao bất tuyệt với Lục Thi Duy là nhỏ thích ăn gì, món nào là được hoan nghênh nhất trong trường.
Lục Thi Duy không thích nhỏ, nhỏ quả thật có chút khổ sở. Có thể đã giống cảm giác lúc trước đối với Lạc Vĩ Vĩ, giống như ngoại trừ có chút khổ sở, cũng không cảm giác khác. Hơn nữa coi như là Lục Thi Duy không thích nhỏ, nhỏ cũng không muốn cứ như vậy từ bỏ, nhỏ cũng nên khiến cho mình có một người yêu thích, cần một nơi gửi gắm tình cảm.
"Chị Lục, lúc chị lên đại học thích ăn cái gì nhất?" Nhỏ hỏi Lục Thi Duy.
Lục Thi Duy không chút suy nghĩ trả lời: "Thích nhất món mì cay ở trường đại học của bọn chị. Chị muốn chút thịt băm, lại thêm một phần mì cay rau giá, vị cay đó đặc biệt chính tông, đã bao nhiêu năm chị vẫn nhớ rõ." Lục Thi Duy nói qua dường như rơi vào trong hồi ức.
Mỗi người đại khái đều lưu lại một hương vị trong ký ức, mặc kệ bao năm qua trải qua không ít chuyện, trong trí nhớ hương vị luôn sẽ bị tiềm thức ghi chép lại, lúc không thường còn muốn nhớ tới dư vị một chút.
"Mì cay?" Vương Đông Thanh nhỏ giọng lặp lại một lần, "Em nhớ rõ lần đầu tiên gặp chị Vĩ Vĩ, chị ấy cũng tìm một tiệm mì cay. Chị thích mì cay sao? Lần sau em dẫn chị đi ăn, xung quanh đây cũng có một quán."
Lục Thi Duy có chút thất thần, rồi sau đó cười gật đầu, "Được." Nhưng nàng biết rõ, coi như là trở về quán mì trong quá khứ, cũng không phải hương vị lúc trước. Mọi thứ đều thay đổi.
Thời điểm Lạc Vĩ Vĩ gửi tin nhắn, Lục Thi Duy đang cùng một khối trứng gà phân cao thấp. Mặc kệ là ăn ở đâu, có vẻ như không thể tránh được thời điểm tráng trứng to nhỏ không điều. Lục Thi Duy dùng đũa đem khối trứng gà chia làm bốn khối, mới đưa vào trong miệng.
Thật ra nàng muốn gọi Lạc Vĩ Vĩ cùng đi ăn cơm, nhưng lại không muốn đối với Lạc Vĩ Vĩ quá tốt, miễn cho tên kia lại không được tự nhiên các loại. Vì vậy giống như ngày thường, tận lực biểu hiện bình thường một chút.
Thời điểm Lục Thi Duy vẫn còn cúi đầu hồi âm tức thời, bỗng nhiên có một loại cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm. Nàng ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy ngay phía trước cách đó không xa có một đôi nam nữ đứng đấy, nam sinh đem phiếu cơm đưa tới tay nữ sinh hỏi nữ sinh lấy cái gì, mà nữ sinh kia vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào nàng.
Lục Thi Duy có chút nghi hoặc, có lẽ nàng không quen biết nữ sinh này, lại càng không quen biết nam sinh kia. Nhưng mà ai cũng không có khả năng ở nơi công cộng vô duyên vô cớ nhìn chằm chằm vàongười khác, Lục Thi Duy không khỏi quay đầu nhìn về phía Vương Đông Thanh. Vương Đông Thanh đang ấp a ấp úng ăn cơm, một câu cũng không nói nữa, Lục Thi Duy suy tư một cái trong chớp mắt, cảm thấy nữ sinh kia hẳn là nhìn về phía Vương Đông Thanh đi.
Nữ sinh đối diện thấy Lục Thi Duy quay đầu, cũng đi theo nhìn về phía Vương Đông Thanh, Vương Đông Thanh dường như hạ quyết tâm thật lớn mới ngẩng đầu lên, chẳng qua lúc ánh mắt gặp nhau lập tức lại cúi đầu.
Động tác này càng nói rõ có vấn đề, Lục Thi Duy đã có thể đoán được quan hệ các cô.
Vương Đông Thanh vẫn cúi đầu, mặc cho người đối diện nhìn thế nào, cũng không đáp lại lần nữa.
Lúc này Lục Thi Duy bỗng nhiên gắp một miếng trứng gà đưa tới khóe miệng Vương Đông Thanh, "Mở miệng."
"Hả?" Vương Đông Thanh giật mình mà há to miệng.
Lục Thi Duy thuận thế đem trứng gà nhét vào, sau đó cười híp mắt nhìn Vương Đông Thanh hỏi: "Ăn ngon không?"
Vương Đông Thanh hoàn toàn bối rối, không biết trả lời như thế nào, chẳng qua là sững sờ nhìn nàng.
Nàng cười cười không nói tiếp, dùng khóe mắt nhìn thoáng qua nữ sinh dường như đang cáu kỉnh kia, đem phiếu cơm trong tay dùng sức nhét vào trong tay nam sinh, sau đó cũng không quay đầu lại mà chạy đi, vẻ mặt nam sinh không hiểu nổi mà đuổi theo...
"Em có điều gì muốn nói với chị không?" Lục Thi Duy hỏi.
Vương Đông Thanh há to miệng, suy nghĩ một chút lại lắc đầu, "Thôi, đều qua rồi." Trước đây không lâu nhỏ mới nói không nghĩ đến những gì liên quan đến người cũ nữa, chẳng qua nhỏ quên mất, bọn họ dù sao bạn học cùng trường, lại là bạn cùng phòng, thế nào đều tránh không được gặp mặt. Coi như không muốn nhắc tới, nhưng vừa gặp mặt sẽ nhớ đến, nhỏ có thể trốn tránh bao lâu đây?
Lục Thi Duy nói: "Có đôi khi, coi như chia tay rồi, quyết định không yêu, cũng không nhắc đến nữa, nhưng chúng ta sẽ luôn nhớ nhung, cảm giác yêu một người cũng vĩnh viễn không mất đi."
Vương Đông Thanh đồng ý gật đầu, "Đúng vậy, mặc kệ chia tay lý do là gì, luôn sẽ nhịn không được nghĩ đến."
Lục Thi Duy nói tiếp: "Một trái vắng vẻ không nơi gửi gắm, chỉ có thể nghĩ hết biện pháp chuyển dời lực chú ý."
Vương Đông Thanh tiếp tục nghiêm túc gật đầu.
Lục Thi Duy mỉm cười nhìn về phía Vương Đông Thanh, đây mới là nguyên nhân em thích chị với Lạc Vĩ Vĩ, đứa ngốc! Lục Thi Duy quyết định khai sáng cho nhỏ, "Vừa rồi cô bé kia biểu hiện kích động như thế, có lẽ em ấy rất thích em."
"Nhưng cậu ấy cuối cùng cũng không chọn em."
"Nhưng em còn trẻ như vậy, sao có thể kết luận được đâu là kết thúc?"
Vương Đông Thanh thầm thở dài, "Nhưng em sợ em sẽ hối hận."
Lục Thi Duy cũng thở dài, hồi lâu mới nói: "Nếu như không thử cứu vãn, khả năng vài năm sau em sẽ càng hối hận." Lục Thi Duy dường như cũng bị lời của mình làm kích động, cùng với Vương Đông Thanh, chìm sâu vào trong hồi ức.