Vương Đông Thanh vừa nghe nói các cô đã trở lại Hồ thành rồi, lập tức không thể chờ đợi được mà định ngày hẹn, chẳng qua mới có một tuần, nhỏ lại cảm thấy rất lâu không gặp Lục Thi Duy rồi, vô cùng nhớ nhung.
Nhỏ cảm giác mình hiện tại hẳn là càng thích Lục Thi Duy nhiều hơn một chút, nhưng thời điểm nhìn thấy niềm vui mới và niềm vui cũ cùng xuất hiện, vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Lạc Vĩ Vĩ cùng Lục Thi Duy về sớm một chút, sau đó lái xe chờ trước cổng trường học Vương Đông Thanh, xa xa đã nhìn thấy cô nhóc nhảy nhót chạy nhanh tới, nhưng không biết vì sao, vừa lên xe lại bắt đầu thay đổi ngại ngùng rồi, chỉ lo cúi đầu vui chơi với hai con gấu teddy xấu bạo ở phía sau.
"Làm sao vậy? Thất tình à?" Lạc Vĩ Vĩ quay đầu lại hỏi.
"Chị mới thất tình đó!" Vương Đông Thanh tức giận tới mức vẩu mỏ. Tôi còn chưa bắt đầu yêu, chị đã xấu xa nguyền rủa tôi rồi.
Lục Thi Duy nhìn nhìn Vương Đông Thanh lại nhìn nhìn Lạc Vĩ Vĩ, cười cười nói: "Em ấy yêu ai cơ?"
"Đúng đấy, ai nguyện ý thích chị." Vương Đông Thanh phụ họa nói.
"..." Lạc Vĩ Vĩ nhìn Lục Thi Duy một cái không lên tiếng.
Lục Thi Duy cũng không để ý tới Lạc Vĩ Vĩ, mà nói với Vương Đông Thanh: "Ngoài trời lạnh lắm hả? Mau uống chút nước ấm đi." Nói xong đưa cho Vương Đông Thanh một ly cà phê nóng, là vừa rồi lúc đợi nhỏ Lạc Vĩ Vĩ đã mua.
Vương Đông Thanh lúc này mới chú ý tới hai người bọn họ mỗi trong tay người đều cầm một ly, nhỏ chép miệng nhìn về phía ly của Lục Thi Duy: "Chị Lục, em muốn uống ly của chị kia."
Không đợi Lục Thi Duy từ chối, Lạc Vĩ Vĩ trực tiếp cầm ly cà phê kia nhét vào trong tay nhỏ: "Đều giống nhau cả mà."
"Em muốn uống mà." Vương Đông Thanh làm nũng.
Lạc Vĩ Vĩ ly của mình đưa tới, "Nếu không em uống chị đi."
Vương Đông Thanh cam chịu số phận mà nắm chặt ly cà phê trong tay, không tình nguyện nói: "Thôi, vẫn là ly này đi." Suy nghĩ một chút lại bỗng nhiên khôi phục sinh lực hỏi Lục Thi Duy: "Chị Lục, chị muốn ăn cái gì, tối nay em cho hai người đón gió."
"Em muốn ăn cái gì? Đi ăn món em thích đi." Lục Thi Duy khách khí nói.
"Chị Vĩ Vĩ, chị thì sao?"
Lạc Vĩ Vĩ nghĩ thầm, đứa nhóc không có lương tâm giờ mới nhớ đến tôi à? Lục Thi Duy ghét nhất người khác làm nũng với cậu ta, tôi vừa rồi cứu cô một mạng cô biết không hả?
Đang nghĩ xem trả lời thế nào, đã bị Lục Thi Duy giành nói trước mất rồi. Lục Thi Duy nói: "Không cần phải hỏi ý cậu ta, chỉ cần là đồ ngon cậu ta đều ăn."
"..." Bọn tôi tham ăn cũng có nguyên tắc có được hay không hả!
Ba người đi tới một quán lẩu Trùng Khánh mới mở, nghe nói mùi vị đặc biệt, muốn kịp giờ cơm đều phải xếp hàng một giờ trở lên. Vương Đông Thanh bởi vì có chút quan hệ thân thích với ông chủ, cho nên lúc bọn họ đến trực tiếp đi vào trong.
Lạc Vĩ Vĩ thích ăn lẩu nhất, thời điểm ăn lẩu sức ăn của cô gấp hai bình thường. Đương nhiên Vương Đông Thanh có thể không hiểu rõ lắm, cho nên khi nhỏ nhìn thấy sức chiến đấu của Lạc Vĩ Vĩ, trong lòng không khỏi may mắn vì là thân thích với ông chủ, bằng không không đủ tiền trả sẽ rất mất mặt à nha.
Hơn nữa Lạc Vĩ Vĩ không riêng gì ăn, còn phải uống chút rượu, một mình cô cũng uống hơn mấy chai.
Lục Thi Duy như thường lệ ngồi giữa hai người, một bên cùng Vương Đông Thanh nói về kiến thức lữ hành một bên nhịn không được chú ý cử động của Lạc Vĩ Vĩ. Lạc Vĩ Vĩ lần này rõ ràng không có khiếm khiếm mà xen vào, thật sự khiến người ta ngoài ý muốn. Bình thường có ăn cũng không ngăn được miệng mồm cô, hôm nay sao lại yên tĩnh như vậy chứ?
Vương Đông Thanh cũng chú ý tới hôm nay cô ít nói, vì vậy nói: "Chị Vĩ Vĩ, sao chị không nói chuyện vậy?"
"Không phải Lục Thi Duy đều cho em rồi sao, chị không có gì muốn bổ sung cả." Lạc Vĩ Vĩ nghiêm trang nói, sau đó chột dạ tấn công tôm trong nồi. Cô mấy ngày du lịch đó hoàn toàn là hồn siêu phách lạc rồi sao? Sáng cảm thấy Lục Thi Duy dễ nhìn, nào có công phu đi nhìn cảnh đẹp khác?
Hai người kia chăm chú nói chuyện phiếm, Lạc Vĩ Vĩ liền chăm chú ăn uống, cô gắp một con tôm, cẩn thận bóc vỏ, sau đó bỏ vào trong bát Lục Thi Duy.
Lục Thi Duy nhìn thoáng qua cái gì cũng không nói, tiếp tục nói chuyện với Vương Đông Thanh. Đảo mắt một cái con tôm thứ hai đã được bóc xong rồi, nàng mới cầm đũa gắp lên ăn. Hết thảy đều như là hiển nhiên vậy, không hề có cảm giác kỳ lạ, Vương Đông Thanh nhìn không khỏi sửng sốt một chút.
Lục Thi Duy đành phải giải thích nói: "Chị không bóc tôm."
"Em giúp chị." Vương Đông Thanh nói.
Lục Thi Duy vội vàng nhã nhặn từ chối: "Không cần, đã đủ rồi, chị ăn no rồi."
Vương Đông Thanh à một tiếng, trong lòng có chút khó chịu.
Lạc Vĩ Vĩ cũng cảm thấy có chút lúng túng, vội vàng cầm con tôm thứ ba đã bóc xong bỏ vào miệng mình. Cô không phải biết trước Lục Thi Duy sẽ không bóc tôm, giống như trước kia cho đến bây giờ cũng không nghĩ sẽ bóc tôm cho Lục Thi Duy ăn, sao đi Hàn Quốc một chuyến, hết thảy cũng thay đổi rồi?
Cô thay đổi so với trước kia chú ý Lục Thi Duy hơn, thậm chí thay đổi ít cãi vã hơn trước đây, kỳ lạ nhất là mình lại đi đối tốt với Lục Thi Duy một chút... Chẳng lẽ thật sự giống nha sĩ Tiểu Ca nói, nên đến khoa tâm thần?
Lục Thi Duy bỗng nhiên ngồi dậy nói muốn đến vệ sinh, sau đó ở sau lưng Lạc Vĩ Vĩ nói bên tai cô: "Đưa ví tiền cậu cho tôi, lặng lẽ."
Lạc Vĩ Vĩ tâm lại bắt đầu nhảy loạn ầm ầm, đần độn, u mê mà sẽ đem ví tiền nộp ra. Đợi đến lúc Lục Thi Duy rời đi rồi mới phản ứng, bữa này không phải Vương Đông Thanh mời sao? Lấy ví tiền của tôi làm gì?
Vương Đông Thanh nhìn cô mặt đỏ rần, "Chị Vĩ Vĩ, chị nóng hả?"
Lạc Vĩ Vĩ bình tĩnh mà sờ sờ mặt, "Uống rượu uống ấy, người dễ đỏ mặt đáng tin cậy." Nói xong cầm ly lên uống.
Vương Đông Thanh bỗng nhiên rất thất vọng, "Người chị thích thật ra là chị Lục hả?"
"Phốc ——" Lạc Vĩ Vĩ phản ứng kịp thời, không phun vào trong nồi. Cô lau miệng, "Ai nói cho em?"
"Em không ngốc. Chị cho là em không nhìn ra được à?"
"Chị, thích cậu ta hả? Đùa à." Lạc Vĩ Vĩ hi hi ha ha cười, "Nói người mà chị ghét nhất trên thế giới này là cậu ta còn được, chị làm sao thích cậu ta chứ..."
Vương Đông Thanh thở dài, bỗng nhiên cầm lấy một chai bia trực tiếp uống. Kế hoạch của nhỏ vốn là để Lục Thi Duy quá chén, không nghĩ tới Lục Thi Duy không uống rượu, vậy cũng chỉ có thể để mình quá chén thôi, bằng không thì mệnh lão nhị ngàn năm này làm sao mà sửa.
"Ôi chao, đứa nhóc này em uống rượu cái gì." Lạc Vĩ Vĩ mau chóng ra tay ngăn lại.
Kết quả một màn này lại bị Lục Thi Duy vừa thanh toán xong trở về nhìn thấy, liền biến thành Lạc Vĩ Vĩ rót rượu cho Vương Đông Thanh.
"Lạc Vĩ Vĩ cậu tên cầm thú này... Đến đứa nhóc cũng không tha..."
"..." Lạc Vĩ Vĩ muốn giải thích, "Tôi..."
Lúc này chợt nghe Vương Đông Thanh nói: "Chị Lục, hôm nay em có thể đến nhà chị ngủ hay không ạ?"
xxxx
Tiểu nha đầu phiến tử, còn giả say? Sau khi ngừng xe lại, Lạc Vĩ Vĩ từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Vương Đông Thanh suy yếu dựa vào ghế sau.
"Ha, đứng lên tỉnh lại về nhà ngủ đi." Lạc Vĩ Vĩ gọi Vương Đông Thanh.
Vương Đông Thanh giả vờ như không thấy, vẫn đang nhắm mắt lại.
Lục Thi Duy cũng quay đầu nhìn sang, hình như là ngủ thật rồi, vì vậy trách cứ Lạc Vĩ Vĩ nói: "Cậu cho là ai cũng như cậu à, nào có uống rượu như thế."
"Con bé mới uống có một chút..." Vừa uống hai ngụm cậu vào có được không?
Lục Thi Duy trừng mắt nhìn cô, cô vì vậy mà ngậm miệng, khóe mắt liếc qua dường như nhìn thấy ý cười trên mặt Vương Đông Thanh. Lạc Vĩ Vĩ cũng cười, em cho rằng giả bộ ngủ có thể thừa cơ đến nhà tôi à? Đứa nhỏ quả tuổi còn bé à nha.
"Tôi tới gọi con bé." Lục Thi Duy nói.
Lạc Vĩ Vĩ nghĩ thầm cậu đi gọi nó không phải đúng ý nó à? Nó vui tới mức miệng kéo tới sau gáy rồi kìa mà cậu còn không nhìn thấy... Hơn nữa sao tôi có thể cho nó thực hiện được!
Vì vậy Lạc Vĩ Vĩ kịp thời ra tay cầm chặt tay Lục Thi Duy, ngăn cản nói: "Để con bé ngủ ở đây đi, chúng ta xuống xe về nhà."
"..." Cái này khiến Lục Thi Duy bó tay rồi, lại quên mất Lạc Vĩ Vĩ còn đang nắm tay của mình.
Vương Đông Thanh quả nhiên tỉnh liền, nhưng lời nói lại vượt quá dự kiến của Lạc Vĩ Vĩ, Vương Đông Thanh nói: "Chị sờ tay chị ấy làm gì?"
Hai người bối rối vội bỏ tay ra.
"Em tỉnh rồi? Vậy em có thể trở về nhà, đồ sau cốp xe." Lạc Vĩ Vĩ thành công chuyển chủ đề.
"..." Vương Đông Thanh lúc này mới ý thức được mình bị lừa rồi. Trong khoảng thời gian ngắn hối hận không thôi, ngồi ở ghế sau hồi lâu cũng chưa phục hồi tinh thần lại. Sau đó đã nhìn thấy Lạc Vĩ Vĩ vô cùng săn sóc mà đem ở trong cốp xe giao cho nhỏ.
"Đây là chị tặng em, thấy chị đối với em tốt không." Lạc Vĩ Vĩ chỉ vào một cái hộp nhỏ nói.
Vương Đông Thanh lấy ra vừa nhìn, lại là thực phẩm tăng chiều cao. "Tặng em cái này làm gì vậy? Em không cần." Vương Đông Thanh tuy rằng chỉ có 163, được tính là dáng người thấp bé giữa các bạn học, nhưng nhỏ cho tới bây giờ không vì cơ thể mình mà tự ti.
"Chị lúc lên đại học cao lên 5cm, bằng không chiều cao không có hơn Lục Thi Duy. Em nghe lời chị đi, ăn cái này, sau đó uống nhiều sữa tươi, nhất định có thể vừa được một mét bảy." Lạc Vĩ Vĩ nói nghiêm trang.
Lục Thi Duy tỏ vẻ kháng nghị, "Cậu nói cậu kìa chuyện của mình vì sao lại hơi trên tôi, một ngày không bôi đen tôi thì khó chịu à?"
Lạc Vĩ Vĩ cười yên lặng không nói.
Vương Đông Thanh đối với thuốc tăng chiều cao rất là ghét bỏ, "Em cao như vậy làm cái gì? Thấp thì thấp thôi, có thể tìm con dâu cao là được rồi." Nói xong cô nhìn Lục Thi Duy một lần, dường như có ý riêng.
Nhưng mà Lục Thi Duy lại giống như hiểu sai ý, "Chiều cao có liên quan gì, em thích người không thèm để ý là được rồi, đúng không Lạc Vĩ Vĩ?"
"Có liên quan đến cọng lông nào của tôi đâu..."
Vương Đông Thanh lập tức cách Lạc Vĩ Vĩ một mét xa, "Em mới không thích chị ấy."
Nhưng mà Lục Thi Duy cũng không có thuận thế hỏi nhỏ thích ai, chẳng qua hiểu rõ gật gật đầu. Đề tài này đến đó dừng lại đi.
Vương Đông Thanh không tình nguyện mà cầm lấy đồ chuẩn bị đi, vẫn không quên dặn dò Lục Thi Duy về đến nhà nhớ nhắn tin cho nhỏ, lưu luyến không rời nói gặp lại nhiều lần mới rời khỏi.
Thời điểm ra khỏi hầm đỗ xe, ánh trăng nhu hòa trên nền tuyết, Lạc Vĩ Vĩ bỗng nhiên cảm tưởng nói: "Nếu như cậu không thích ai đó, cũng đừng cho cô ấy hy vọng."
Lục Thi Duy nhìn chằm chằm vào cô vài giây, mới gật đầu nói: "Tôi biết."
Lạc Vĩ Vĩ than nhẹ một tiếng, rồi lại có chút hoang mang. Cô không biết mình vừa rồi nói với Lục Thi Duy cô ấy trong câu nói đó, là chỉ Vương Đông Thanh hay là chính cô nữa. Cô có chút sợ hãi, lại có chút cự tuyệt, nhưng cô không thể phủ nhận nội tâm chính mình ý tưởng chân thật nhất. Mặc kệ là Vương Đông Thanh hay là Lâm Tuyết, hoặc là bất kỳ người nào khác, cô không muốn để Lục Thi Duy cùng với người khác. Cô cũng không biết là từ chừng nào bắt đầu có loại suy nghĩ này, hơn nữa gần đây loại suy nghĩ này càng ngày càng mãnh liệt.
Cảnh ban đêm chọc người như vậy, cô lại muốn nắm tay Lục Thi Duy.