Lục Thi Duy có chút hối hận khi ngủ cùng một cái giường với Lạc Vĩ Vĩ, không có cách nào tâm vô tạp niệm, tự nhiên cũng không có cách nào yên tĩnh ngủ.
Sao có thể ngủ được chứ...
Mấy người xem Lạc Vĩ Vĩ như con chim nhạn trở về phương nam, chốc lát lại bày hình chữ nhân (人), chốc lát lại bày tư thế hình chữ đại (大), tư thế thiên biến vạn hóa, bình quân cứ năm giây là đổi một hướng.
Lục Thi Duy muốn đạp cô xuống giường.
Lạc Vĩ Vĩ trở mình một cái, chân liền thuận thế đặt trên người Lục Thi Duy. Lục Thi Duy suýt chút nữa thì thở không nổi. Cũng không biết tên này thật sự là ngủ rồi, hay là cố ý. Lục Thi Duy đẩy cô, cô chậm chạp chuyển chân đi.
Lục Thi Duy mau chóng hít sâu mấy hơi, không đợi khí thông, bắp đùi Lạc Vĩ Vĩ lại tới nữa. Lục Thi Duy lại đẩy đi, không lâu lắm lại áp tới, Lục Thi Duy đành phải một cước đạp cô tỉnh.
"Động đất?" Lạc Vĩ Vĩ mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn không có chuyện gì liền nằm lỳ trên giường ngủ tiếp.
"Đừng nằm sấp ngủ, tức ngực." Lục Thi Duy nhịn không được nhắc nhở cô.
Lạc Vĩ Vĩ lại nghe lời, quả nhiên không nằm sấp ngủ, nhưng với tư cách trao đổi, tay lại đặt trên eo Lục Thi Duy.
"..." Lục Thi Duy nghĩ được rồi, như thế cô mới yên tĩnh được, vì vậy không hề so đo với cô nữa, cũng yên tâm mà ngủ đi. Giằng co cả ngày, thật sự đều mệt mỏi.
Trong đêm Lạc Vĩ Vĩ bị lạnh tỉnh lại, thói quen lỏa ngủ của cô, lúc nhìn đến Lục Thi Duy tri kỷ nằm trong một cái giường đơn, hiển nhiên là cởi áo ngủ. Bây giờ toàn bộ lưng cô đều bại lộ trong không khí, mà chăn của cô đang bị cô đè dưới người, cô là chen vào trong chăn Lục Thi Duy, tay cô vẫn bảo trì tư thế ôm Lục Thi Duy.
Lạc Vĩ Vĩ thoáng cái trở nên tỉnh táo. Không chỉ là bởi vì phía sau lưng lạnh buốt, cũng bởi vì tay cô đặt ở vị trí kia, bây giờ cô muốn rút tay về cũng phải suy nghĩ một chút. Tay cô đã không còn đặt trên eo Lục Thi Duy nữa, mà đang ở vị trí xương sườn của người ta. Mặc dù cách lớp áo ngủ, nhưng mỗi lần Lục Thi Duy hô hấp, cô cũng có thể cảm nhận được vị trí nào đó đang nhấp nhô.
Trải qua đêm đầu tiên tại nơi đất khách quê người, Lạc Vĩ Vĩ đỏ mặt.
Nhưng mà thật sự quá lạnh rồi nha, cô tham luyến ấm áp cùng mềm mại này, lại đi cọ xát bên trong chăn Lục Thi Duy, đầu cô dán thật chặt lên lưng Lục Thi Duy, cảm giác như vậy tốt hơn nhiều.
Buổi sáng lúc thức dậy, Lạc Vĩ Vĩ cảm giác ngủ rất ngon, cô vốn đang lo lắng mình ngủ không quen giường, coi như trên đường tỉnh như vậy một hồi, cũng không ảnh hưởng giấc ngủ ngon của cô. Nhưng lúc cô nhìn thấy Lục Thi Duy đang rửa mặt trong nhà vệ sinh, nhịn không được muốn trêu chọc đôi mắt thâm quầng của Lục Thi Duy một chút.
"Tối hôm qua cậu đi trộm khoai tây à?"
Lục Thi Duy hung hăng lườm cô một cái, cô chột dạ cúi đầu xuống, "Cái kia... Tôi đi xem coi Tùy Tâm thức dậy chưa."
xxxx
Điên cuồng mua sắm xong, là khoảng thời gian tự do. Có thể đi dạo đến những cửa hàng gần đây, cũng có thể đến những quán cà phê nổi tiếng ngồi một chút, cảm thụ buổi chiều nhàn hạ ở nước ngoài.
Lúc mọi người tản ra khắp nơi, chỉ còn lại ba người Lạc Vĩ Vĩ chưa nghĩ ra nên đi đâu. Lạc Vĩ Vĩ muốn đi đến công ty quản lý nào đó thử vận may, nhỡ đâu gặp được nam thần của cô thì có thể xin chữ ký hay chụp ảnh chung gì đó, nhưng hai người kia đều không có hứng thú với oppa của cô.
"Vậy coi như, các cậu đi chỗ nào, tôi tùy ý." Lạc Vĩ Vĩ không thể một mình hành động, không thông thạo ngôn ngữ cô nửa bước cũng khó đi, cô vẫn trông chờ Tùy Tâm có thể đứng cùng một chiến tuyến với cô, nhưng nếu như Tùy Tâm cũng không muốn, cô đành phải rưng rưng từ bỏ oppa của cô rồi.
"Không phải cậu muốn gặp ảnh lâu rồi ư?"
"Vậy các cậu theo giúp mình à?"
"Không đi." Tùy Tâm lắc đầu, nghĩ thầm mình vừa mới nói đi bách hóa Nhạc Thiên hai người các cậu còn khinh bỉ mình, mình sao phải chơi cùng các cậu.
"Không đi cậu nói cọng lông..."
"..." Tùy Tâm nói không lại cô, quay đầu cầu cứu Lục Thi Duy: "Tiểu Duy, cậu xem cậu ta kìa."
"Cậu không để ý đến cậu ta là được rồi, đi, chúng ta đi ăn kem, nghe nói gần đây thịnh hành kem hoa tươi rất ngon." Lục Thi Duy bỗng nhiên nhớ tới trước kia Vương Đông Thanh có đề cử cho nàng những mỹ thực đặc sắc kia.
"Được." Tùy Tâm nói xong kéo tay Lục Thi Duy, tùy ý chọn một phương hướng mà đi.
"Đợi mình một chút!" Lạc Vĩ Vĩ bước nhanh theo.
Lục Thi Duy cố ý trêu chọc cô: "Cậu không đi gặp oppa của cậu à?"
"Không đi. Tôi muốn đi ăn kem."
"..." Thật sự là nhìn thấy cái ăn thì cái khác đều mặc kệ, Tùy Tâm cùng Lục Thi Duy không còn sức để mắng, cũng không quay đầu mà đi thẳng tới đường nhỏ phía trước.
Đại khái đi 500 mét, ba người không hẹn cùng thả chậm bước chân. Lục Thi Duy lúc sáng biết được gần đây có quán kem hoa, nhưng mà cụ thể ở chỗ nào thì nàng không rõ lắm.
Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy đã đến lúc Tùy Tâm thể hiện, vì vậy hỏi Tùy Tâm: "Tùy Tâm, cậu cả ngày xem phim Hàn, học được nhiều tiếng Hàn như vậy, rút cuộc có thể dùng đến rồi, tìm người hỏi đường một chút đi."
"Không thành vấn đề, nhìn mình đây." Tùy Tâm nhìn chung quanh một vòng, vừa vặn có một chàng trai chừng ba mươi tuổi đi đến chỗ bọn cô. Cô đi ra phía trước, ra vẻ nói tiếng Hàn lưu loát chào hỏi đối phương, đối phương lập tức dừng lại lễ phép trả lời một câu, sau đó yên tĩnh chờ đợi câu sau của cô.
Thật ra trong đầu cô đã nghĩ muốn nói như thế nào, nhưng mở miệng không khỏi cứng lưỡi, lắp ba lắp bắp nói một tràng, đối phương chăm chú suy tư hồi lâu, giống như không hiểu được cô đang nói cái gì. Cô cấp bách, vừa nói vừa khoa tay múa chân, đối phương càng thêm nghi ngờ.
Lạc Vĩ Vĩ ngay từ đầu còn cảm thấy Tùy Tâm đáng tin cậy, sau đó nghe thấy không đúng, sao còn có tiếng Nhật ở đây nữa? Lại nhìn vẻ mặt ông anh kia kiểu cô nói cái gì tôi nghe không hiểu, Lạc Vĩ Vĩ đoán chừng Tùy Tâm này phát âm tiếng Hàn không chuẩn.
Mắt thấy ông anh kia càng ngày càng mờ mịt, Lục Thi Duy nhịn không được mở miệng: "English?"
Đối phương khẽ gật đầu.
Lục Thi Duy buông lỏng một hơi, sau đó dùng tiếng Anh chuẩn mà lưu loát nói.
Ông anh cả buổi không nói chuyện, Lạc Vĩ Vĩ nghĩ thầm thôi xong rồi, xem ra ông anh kia tiếng Anh không tốt lắm, buồn chết người đi được. Vì vậy cô nhìn qua Tùy Tâm, oán trách nói: "Thời khắc mấu chốt như xe bị tuột xích! Cậu nói tiếng Busan hả? Người ta nghe không hiểu."
Không Tùy Tâm lên tiếng, ông anh kia lại đột nhiên nở nụ cười, anh ta nói: "Các em sớm nói tiếng phổ thông anh không phải dễ hiểu hơn không? Vừa rồi cô nhóc này nói với anh, anh còn tưởng là tiếng địa phương chỗ nào ấy chứ."
"..." Tùy Tâm ngại ngùng cúi đầu cười cười.
"Thì ra là đồng hương!" Lạc Vĩ Vĩ nghe anh ta nói tiếng phổ thông xong, tâm tình đặc biệt kích động.
Ông anh gật gật đầu, cũng rất kích động, khẩu âm đều ra, "Các em đến du lịch à? Đây là muốn đi đâu vậy?"
Lạc Vĩ Vĩ: "Ông anh, nghe khẩu âm của anh..."
Ông anh rất nhanh nói tiếp: "À, tôi là người Đông Bắc."
"Ôi mẹ ơi, đồng hương nha."
"Đúng không? Các em ở chỗ nào Đông Bắc?"
Mấy người ở con đường sầm uất nhất Seoul gặp được đồng hương, nhiệt tình mà huyên thuyên nửa tiếng mới vào vấn đề chính, ông anh nghe rõ ý định của các cô không nói hai lời dẫn các cô đi.
Tiễn ông anh Đông Bắc nhiệt tình, các cô rút cuộc như nguyện ăn kem hoa trong truyền thuyết.
Mặc dù là mùa đông, nhưng vẫn không thể ngăn cản Lạc Vĩ Vĩ tham ăn như cũ, cô đều muốn nếm mỗi hương vị một lần, cắn trong tay mình một cái sau đó đánh lén Tùy Tâm, sau đó do dự mà muốn muốn cắn của Lục Thi Duy một cái. Nhưng đêm qua xảy ra những chuyện quá lúng túng, Lạc Vĩ Vĩ vẫn thật sự không dám nhìn thẳng vào Lục Thi Duy.
Lục Thi Duy hiểu rất rõ cô, vừa nhìn thấy ánh mắt kia của cô đã biết cô muốn làm gì, đã là Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy hứng thú với cái gì, cô nhất định sẽ nhìn chằm chằm vào nó.
"Cậu muốn nếm thử của tôi sao?"
Lạc Vĩ Vĩ lập tức mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt ngây thơ mừng rỡ tới gần chưa phai mờ, "Có thể chứ?"
Lục Thi Duy cười cười, cười đến đặc biệt xinh đẹp, nàng nói: "Không thể."
"..." Lạc Vĩ Vĩ đã biết nàng không có tốt bụng như vậy, "Tôi không thèm ăn, nơi này không phải còn kem 32 cm rất nổi tiếng sao? Tôi giữ bụng đi ăn cái đó."
Lục Thi Duy nghe được 32 cm tay bỗng dưng run lên, kem rớt trên đất.
"Cậu phung phí vừa thôi?" Lạc Vĩ Vĩ nhìn kem trên mặt đất tiếc hận không thôi, một bên thương tiếc lấy điện thoại ra chụp. Trong tấm ảnh Lục Thi Duy ngơ ngác nhìn dưới chân, ưu thương đầy mặt.
Lạc Vĩ Vĩ trong lòng thầm thoải mái, báo ứng a ha ha ha ha...
Lục Thi Duy nghĩ tới lúc trước. Nhớ tới lần đầu tiên tới nơi này, đúng là thịnh hành kem quế dài 32 cm kia, nàng cùng người mình thích đi trên đường, nhìn thấy mỗi người hầu như cầm một que kem, vì vậy cũng mua để ăn.
Ở trong nước không có kiểu dáng kem này, đối với du khách mà nói đây là một thứ rất mới mẻ, vì vậy mọi người đều ồn ào lấy điện thoại di động ra chụp hình. Người mình thích kia cũng muốn chụp ảnh, nàng nói mình chụp cho cậu, người kia lại kiên trì tự mình chụp, vì thế một tay cầm que kem, một tay cầm chụp hình, thời điểm cửa đập, kem phía trên rơi hết.
Vì vậy chỉ còn lại lớp vỏ giòn. Người kia ngồi chồm hổm trên mặt đất hối hận không thôi, nàng có chút đau lòng, một bên sờ đầu an ủi nói: "Không sao, mình lại mua cái khác cho cậu."
Sau đó người kia ngẩng đầu lên cười với nàng, nàng rõ ràng nghe thấy trong lòng mình có một đóa hoa lặng lẽ bung ra.
Thời điểm khôi phục tinh thần, trông thấy Lạc Vĩ Vĩ nhìn có chút hả hê cười. Lục Thi Duy trong nháy mắt có chút phiền muộn.
Tùy Tâm đưa cho Lạc Vĩ Vĩ một ít khăn tay, "Đừng cười, mau giúp vứt đi coi."
"Tại sao bắt mình nhặt chứ, cũng không phải mình làm." Lạc Vĩ Vĩ bực tức, rồi lại không được tự nhiên mà tiếp nhận khăn tay cùng Tùy Tâm dọn dẹp tàn cuộc.
Lục Thi Duy vẫn còn phiền muộn.
Lạc Vĩ Vĩ thuận miệng nói một câu: "Đừng ưu thương rồi, tôi mua thêm một cái cho cậu."
Lục Thi Duy càng khó chịu.
Tùy Tâm len lén liếc nhìn Lục Thi Duy một cái, vừa mới bắt đầu đã không thấy bình thường. Bình thường mỗi nữ sinh đối với chuyện du lịch luôn có chút kích động, nhưng Lục Thi Duy từ lúc đầu đã không có phản ứng gì, đến Seoul rồi vẫn biểu hiện bình tĩnh như vậy, coi như lúc trước đã tới cũng không quá bình thường.
Tùy Tâm cảm thấy Lục Thi Duy có tâm sự, chẳng lẽ lúc trước tới nơi này từng có diễm ngộ? Nhìn qua thân ảnh phiền muộn của Lục Thi Duy, Tùy Tâm tâm hồn nhiều chuyện hừng hực dấy lên.