Bỗng Dưng Muốn Yêu Người

Chương 47




Lạc Vĩ Vĩ đắp mặt nạ xong chuẩn bị đi ngủ, nhưng khả năng có thể do ban ngày suy nghĩ quá nhiều, thậm chí có điểm mất ngủ. Cô đành phải lấy điện thoại ra xem tiểu thuyết, ngay từ đầu cô đối với bộ tiểu thuyết này cự tuyệt. Bởi vì cô đã lớn như vậy rồi, chưa từng xem qua loại tiểu thuyết này. Cô cũng không cảm thấy mình sẽ thích xem, nhưng mà không nghĩ tới vừa bắt đầu xem, ngừng lại không được.

Đây là Vương Đông Thanh đề cử cho cô, một thiên bách hợp văn.
Bách hợp văn? Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy mình có chút không theo kịp thời đại rồi.
Sau đó lúc ấy Vương Đông Thanh liền giải thích với cô, chính là lấy tình cảm của hai cô gái làm chủ tuyến cho tiểu thuyết. Ngay sau đó lại bổ sung một câu, em vì xem tiểu thuyết này mới cong.
Cô không khỏi hoài nghi Vương Đông Thanh bụng dạ khó lường. Nhưng vẫn nhịn không được, ấn mở đường link mà Vương Đông Thanh đã gửi cho mình.
Đây là một thiên văn xuyên qua, nữ nhân vật chính bởi vì một lần ngoài ý muốn mà xuyên đến cổ đại, từ nay về sau đã bắt đầu cuộc đời nữ phẫn nam trang của mình để chinh chiến thế giới khác. Sau đó nữ chữ trong truyện bất ngờ gặp gỡ nhiều nữ tử, còn có nhiều đoạn tình cảm gút mắc...
Lạc Vĩ Vĩ xem trong chốc lát, liền cho một cái cảm nhận, này Văn Thái Tô. Vì sao những cô gái kia đều thích nữ chính? Vì sao nữ chính như thế nào cũng không chết? Lạc Vĩ Vĩ rất muốn đi tìm tác giả để nói chuyện nhân sinh. Nếu để cô viết, nữ chính nên tìm một em gái biết làm cơm, như vậy mỗi ngày có thể ăn những mỹ vị khác nhau, cuộc sống như thế mới khiến người ta hạnh phúc nhất.
Tốc độ đọc truyện của cô rất nhanh, một bên mắng một bên liền thấy được tâm tình của cô có chút thấp thỏm không yên. Xem xong rồi vẫn sẽ có chút ngượng ngùng. Cứ việc cô đã là một người trưởng thành, nhưng miêu tả hai em gái đùa giỡn lộ liễu như vậy, cô vẫn có chút mặt đỏ tim đập.
Khác với xem tiểu thuyết ngôn tinhf. Ngôn tình đùa giỡn sáo lộ, cơ bản cũng là những cái kia, cô lúc này lần đầu tiên xem hai em gái cùng một chỗ lăn qua lăn lại... Khục.. khục... Thấy miệng lưỡi có chút khô đắng, Lạc Vĩ Vĩ quyết định đi rót ly nước uống.
Hai cô gái cùng một chỗ, rút cuộc là hấp dẫn nhau như thế nào đây? Lạc Vĩ Vĩ vừa uống nước vừa nghĩ, tình yêu trong tiểu thuyết luôn rất tốt đẹp, nhưng trong hiện thực thật sự sẽ là thế này phải không? Lạc Vĩ Vĩ không khỏi nghĩ đến Vương Đông Thanh, nhớ tình cảm đau khổ kia, cô lắc đầu, tiểu thuyết quả nhiên đều gạt người.
Lạc Vĩ Vĩ uống nước xong chuẩn bị về phòng, chợt nghe thấy có thanh âm kỳ quái. Cô không chắc chắn lắm, vì thế vểnh tai lên cẩn thận nghe, đúng là có tiếng động, hơn nữa còn như tiếng phụ nữ thở dốc, từ phòng Lục Thi Duy truyền ra.
Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy Lục Thi Duy nhất định đang xem AV.
Lục Thi Duy này, vẻ ngoài nhìn qua có vẻ như rất nghiêm chỉnh, nhưng thật ra là một đại muộn tao. Lạc Vĩ Vĩ nghĩ. Có điều... Hơn nửa đêm một cô gái độc thân ở đó xem AV... Không quá bình thường.
Lạc Vĩ Vĩ vừa cẩn thận nghe, cảm thấy thanh âm kia có chút giống Lục Thi Duy. Cô lại nghĩ, bạn học Lục Thi Duy, lúc cậu ZW có thể đóng kín cửa hay không?
(*) ZW: thủ dâm =))
Lạc Vĩ Vĩ cố ý ho khan một tiếng.
Thanh âm của Lục Thi Duy cũng dừng lại một chút, sau đó so với trước đó càng vang hơn.
Cảm giác có điểm không đúng, Lạc Vĩ Vĩ vội vàng chạy tới bật đèn lên, chỉ thấy Lục Thi Duy ở trên giường cong người, gần như lăn qua lăn lại.
"Cậu làm sao vậy?" Lạc Vĩ Vĩ thân thiết mà ngang nhiên xông qua, nhìn kỹ trên mặt Lục Thi Duy đều là mồ hôi, "Nói chuyện đi..."
Ánh đèn sáng quá, Lục Thi Duy khó khăn nheo mắt nhìn cô, yếu ớt nói: "Đau bụng..."
Lạc Vĩ Vĩ vén một góc chăn lên, trông thấy Lục Thi Duy quả nhiên dùng hai tay ôm bụng, cô lại hỏi: "Không phải là viêm ruột thừa chứ?" Bằng không sao lại đau đến rên thành như vậy?
Lục Thi Duy lắc đầu, "Không phải... Dì cả đến..."
"..." Lạc Vĩ Vĩ vội vàng đem mền đắp cho nàng, "Dì cả đến mà cậu còn ăn kem? Cậu thật đúng là muốn tìm đường chết mà... Còn không cho tôi ăn... Chính cậu còn ăn nhiều như vậy..."
Không chịu nổi Lạc Vĩ Vĩ lải nhải, Lục Thi Duy cau mày nói: "Còn không phải là cậu lây bệnh sao, tôi ngày mai mới có."
"Ngày mai cũng không nên ăn lạnh, cậu nghĩ gì vậy? Một chút cũng không chú ý..."
Lục Thi Duy cảm thấy mình giống con trâu bị trói bên trong《 Đại Thoại Tây Du 》kia, bên người có một Đường Tăng luôn niệm niệm, phiền mết chết...
Lục Thi Duy nhịn không được trêu chọc: "Cậu có thể mặc quần áo vào trước hay không? Còn mảnh xanh trắng ... Cậu thật sự nghĩ cậu là thiếu nữ à..."
"..." Lúc này Lạc Vĩ Vĩ mới ý thức được mình chỉ mặc một cái quần lót chạy vào đây. Có điều cô luôn luôn lạc quan, một bên may mắn mình đi ra ngoài còn một kiện, bằng không thì để Lục Thi Duy thấy hết rồi.
Rút cuộc cũng yên tĩnh. Lục Thi Duy buông lỏng một hơi, nhưng ngay sau đó lại bởi vì cơn đau bụng thi nhau đến mà nhíu mày, lần sau thật sự phải chú ý rồi, thật sự đau muốn chết. Nàng nhịn không được, đau đến muốn khóc, nhưng lại muốn biểu hiện kiên cường một chút, cho nên chỉ có thể đau khổ mà thôi.
Lát sau Lạc Vĩ Vĩ mặc quần áo xong quay lại, lúc trở lại trong tay còn có túi giữ ấm.
"Tôi đưa cậu túi giữ ấm, sạc điện nữa tiếng có thể dùng, trước đó cậu có chịu đựng một chút." Lạc Vĩ Vĩ nói.
"Cậu làm gì thế?"
"Tôi về ngủ."
"Cậu không thể lấy giúp tôi ly nước ấm à?"
"À... Được rồi." Lạc Vĩ Vĩ lại đi ra ngoài lấy ly nước nước, "Vậy tôi về phòng nhé? Cậu nhớ nửa tiếng nữa nhớ rút sạc ra."
"Đợi lát nữa..."
"Lại sao nữa vậy hả?"
"Đau bụng..." Giọng nói của Lục Thi Duy gần như là làm nũng, Lạc Vĩ Vĩ nghe thấy mà ớn lạnh một hồi.
"..." Trong nội tâm Lạc Vĩ Vĩ do dự liên tục, các loại ý niệm trong đầu đồng loạt nhảy ra, lộn xộn không rõ manh mối, cuối cùng ấm đầu nói: "Nếu không ta tôi xoa giúp cậu nha?"
Lục Thi Duy không nói chuyện, trực tiếp xốc chăn lên.
Lạc Vĩ Vĩ ngồi xuống bên giường, trước tiên xem thử nhiệt độ tay mình một chút, mới đi bóp bụng giúp Lục Thi Duy. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại mềm lòng, nhưng mà nhiều khi đều như vậy, thái độ Lục Thi Duy tỏ ra cứng với cô, cô sẽ cứng lại, một khi Lục Thi Duy có chút khác thường cô cũng thay đổi khác thường.
Nếu như đổi lại là người khác, Lạc Vĩ Vĩ nhất định cảm thấy người kia thích mình, nhưng Lục Thi Duy làm như vậy, cô cảm thấy Lục Thi Duy thật sự hiểu rất rõ nhược điểm của cô, luôn muốn khi dễ cô.
Lạc Vĩ Vĩ vừa dùng lực không nặng không nhẹ xoa bụng Lục Thi Duy, vừa oán thầm, đã lớn như vậy cũng chưa từng hầu hạ ai, từ lúc nào lại đi xoa bóp bụng cho người khác?
Lục Thi Duy ngại cô không dùng đủ lực, nhẹ nhàng đè lên tay cô, cô liền tăng thêm lực.
Đột nhiên cảm thấy hình ảnh này, động tác này, sao lại quen thuộc như vậy, tựa như lúc trước đã từng xảy ra vậy. Chẳng qua cô không để trong lòng, bởi vì con người sẽ luôn bị ảo giác như vậy, cái cảm giác như đã từng quen biết này, thật ra là kế quả tri giác của đại não cùng hệ thống ký ức hỗ trợ nhau.
"Lạc Vĩ Vĩ, cậu vì cái gì đối tốt với tôi như vậy? Không phải cậu rất ghét tôi sao?"
Lạc Vĩ Vĩ ngây dại. Ngay lúc Lục Thi Duy gọi tên cô trong nháy mắt, trong đầu cô rất nhanh hiện ra nửa câu sau. Nếu như không phải thật sự có thế giới song song tồn tại ở đây, như vậy nhất định lúc trước thật sự có người từng nói như vậy với cô.
Nhưng tại sao cô lại quên mất?
xxxx
Lạc Vĩ Vĩ cầm quyển nhật ký trước đây xem hoàn chỉnh một lần, nhưng không thu hoạch được gì.
Cả cuốn nhật ký ngoại trừ tên Lục Thi Duy, lại không đề cập đến cô gái khác, mà Lạc Vĩ Vĩ cho là mình không có khả năng đi thích Lục Thi Duy. Cho nên trong nhật ký không viết tên, có lẽ là một người mà cô vẫn luôn yêu đơn phương.
Lạc Vĩ Vĩ có chút thất vọng, cô vẫn cho là nhật ký có thể giúp đỡ cô nhớ tới cái gì đó, nhưng kết quả lại không như ý nguyện. Chẳng lẽ trí nhớ của cô thật sự có vấn đề? Nhưng cô cảm thấy bản thân mình không có cái gì khác thường cả, chẳng qua trí nhớ không tốt cho lắm mà thôi.
"Chị Vĩ Vĩ, socola sắp nở hoa rồi, chị xem lâu như vậy?" Vương Đông Thanh bất đắc dĩ nhìn Lạc Vĩ Vĩ, vốn là Lạc Vĩ Vĩ tìm nhỏ cùng đi siêu thị nhỏ rất cao hứng, nhưng từ lúc gặp Lạc Vĩ Vĩ cứ ngẩng người ra cùng lan man, nhỏ có chút không rõ lắm tình huống lúc này.
Lạc Vĩ Vĩ giả bộ trấn định bỏ socola vào giỏ hàng: "Chị chỉ muốn ngày sản xuất một chút."
Chủ nhật phải xuất phát đi du lịch, cô chuẩn bị mua chút đồ ăn vặt lên máy bay để ăn, nhưng gọi Vương Đông Thanh ra ngoài lại không đơn thuần vì điều này.
Cô hỏi Vương Đông Thanh: "Em cảm thấy Lục Thi Duy thế nào?"
Vương Đông Thanh không có ngờ cô sẽ hỏi như vậy, tay run lên, một túi khoai tây chiên rơi xuống đất một cái. Khom lưng nhặt lên, đau lòng mà bỏ túi khoai tây chiên vào giỏ hàng, Vương Đông Thanh mới nói: "Cái gì thế nào ạ?"
"Chị nghe nói tối hôm trước hai người nói chuyện với nhau đến một hai giờ sáng."
"Ừm... Chị nói hôm đó ạ, hôm đó chị Lục đau bụng ngủ không được, em bồi chị ấy một chút thôi." Giọng nói Vương Đông Thanh hời hợt, dường như đây chỉ là một chuyện bình thường không có gì quan trọng.
Lạc Vĩ Vĩ mới không phải nghe ai nói, mà là đêm hôm đó, ngay lúc cô xoa bóp bụng cho Lục Thi Duy, Lục Thi Duy ở ngay trước mặt cô trắng trợn nói chuyện với Vương Đông Thanh, trò chuyện như thể uất hận vì gặp nhau quá muộn nha.
"Cho nên chị hỏi em cảm thấy cậu ta thế nào?" Lạc Vĩ Vĩ nói tiếp.
Vương Đông Thanh nhìn nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười: "Chị đang ghen đó hả?"
"..." Lạc Vĩ Vĩ bị nói toạc tâm sự ra có chút lúng túng, tuy cô vô luận ăn dấm chua của ai đều danh bất chính, ngôn bất thuận, "Tiểu hài tử gia gia, nghĩ gì thế, chị chị muốn nhắc nhở em, Lục Thi Duy thật sự là đứa thẳng tưng đó, em non như thế, không nên đi trêu chọc cậu ta."
"Có phải chị thích chị ấy không?" Vương Đông Thanh hỏi.
Lạc Vĩ Vĩ không nói chuyện, có điều xoay người lại không cẩn thận đập đầu gối vào giỏ hàng, im lặng một hồi mới hỏi lại Vương Đông Thanh: "Có phải em thích cậu ta không?"
"Thích chớ."
Lạc Vĩ Vĩ thiếu chút nữa đau thắt lưng.
"Không nên như vậy nha, chị Vĩ Vĩ, chị xem chị luôn từ chối em, em đương nhiên không thể cứ bướng bỉnh như vậy phải không? Chị Lục là một người rất tốt, đối với em lại rất kiên nhẫn, em làm sao không thích chị ấy cho được?"
"Đừng nghịch, cậu ta..."
"Sao ạ?"
Lạc Vĩ Vĩ lắc đầu, "Cậu ta thích đàn ông."
Vương Đông Thanh như có điều suy nghĩ mà nhíu mày đứng tại chỗ, Lạc Vĩ Vĩ gọi nhỏ một tiếng, còn nói: "Chị khuyên em vẫn đừng để tâm tư ở trên người cậu ta."
"Vậy chị vẫn ghen hả." Vương Đông Thanh rút cuộc tiêu tan, có thể thế nào đây, ai đều không thể ngăn nhỏ dừng thích Lục Thi Duy lại, tuy rằng nhỏ cũng không rõ vì sao mình lại thích Lục Thi Duy nhanh như vậy...
Lạc Vĩ Vĩ không có lại nói tiếp. Thật ra vừa mới nếu như không phải Vương Đông Thanh cắt lời cô, cô suýt nữa nói mấy lời như "Cậu không có khả năng thích em", cô cũng không biết tại sao lại chắc chắn như vậy, nhưng cảm giác... Lục Thi Duy chính là sẽ không thích Vương Đông Thanh.