Bỗng Dưng Muốn Yêu Người

Chương 46




Tùy Tâm nghỉ ngơi một tuần liền lại vui vẻ mà trở lại làm việc, chỉ cần tự cô không nói, căn bản không có người nhìn ra cô vừa mới xảy ra biến cố. Cô cố gắng khiến mình so với trước đây không có gì khác biệt, không cần ai tới thương hại, bởi vì nhân sinh không như ý mười phần đều là tự tìm.

Khả năng điều này gọi là báo ứng đó chứ, lúc trước cô có thể làm như vậy, rút cuộc mình đem đàn ông cho không. Ở nhà tĩnh dưỡng mấy ngày nay, cô suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, nói không hận Giang Đào là giả, nhưng cũng không khỏi nói chuyện này xảy ra không phải một mình ai tạo thành, hai người bọn họ đều có lỗi, chuyện này xảy ra đại khái là vì chứng minh hai người bọn họ không hợp.
Hướng về suy nghĩ tích cực, may mắn là trước khi kết hôn phát hiện, bằng không khả năng còn không được như hiện tại.
Cô vừa về tới văn phòng, Lạc Vĩ Vĩ cùng Lục Thi Duy hai người liền lại lại gần nói chuyện với cô, nhìn qua cũng không có gì khác với thường ngày, chẳng qua các cô không lại nhắc đến Giang Đào.
Thật ra Giang Đào tìm Tùy Tâm rất nhiều lần, nhưng là từ sau khi Tùy Tâm phá thai, cô liền cảm giác mình sau này phải cùng anh ta một chút quan hệ cũng không có, anh ở lại trên người cô, trong sinh hoạt của cô cuối cùng một chút dấu vết đã không còn, coi như về sau gặp lại, cũng là người lạ không quen mà thôi.
"Tùy Tâm, cậu sẽ nói tiếng Hàn sao?" Lục Thi Duy trò chuyện đã nhắc đến chuyện tập đoàn đi du lịch Hàn Quốc.
"Mình xem nhiều phim Hàn như vậy, hội thoại hằng ngày khẳng định không thành vấn đề."
"Thật hay giả?" Lục Thi Duy bán tín bán nghi, nhìn nhìn Tùy Tâm lại nhìn nhìn Lạc Vĩ Vĩ, hy vọng nhận được xác nhận từ Lạc Vĩ Vĩ.
Thật ra Lạc Vĩ Vĩ sớm chuồn mất rồi, trong nháy mắt không có kịp phản ứng Lục Thi Duy hỏicái gì, "Hả?"
"Hả cái gì mà hả... Hỏi cậu đó, sao lại ở đó chơi điện thoại."
"À, Vương Đông Thanh gửi tin nhắn nhờ tôi mua hộ em ấy ít thứ." Lạc Vĩ Vĩ nói xong bỏ di động vào túi áo âu phục, trên thực tế Vương Đông Thanh đã nói qua, có điều là một giờ trước, cô vừa mới nhận được tin nhắn của Giang Đào.
"Vương Đông Thanh là ai?" Tùy Tâm lúc trước bận cãi nhau với Giang Đào, đã quên đi hóng chuyện Lạc Vĩ Vĩ.
Lục Thi Duy thấy Tùy Tâm dùng ánh mắt thăm hỏi nhìn về phía mình, không tiện nói, chỉ nở nụ cười, cười đến mập mờ.
Tùy Tâm nói: "Lạc Vĩ Vĩ, có biến thì chủ động nói rõ đi nha."
"Biến gì chứ, hồi trước quen biết được một cô nhóc nói chuyện hợp rơ, là cô nhóc được không, đừng suy nghĩ nhiều."
"Một cô nhóc?" Hai mắt Tùy Tâm quét qua Lạc Vĩ Vĩ từ trên xuống dưới: "Lạc Vĩ Vĩ... Quả nhiên cậu..."
"Quả nhiên em gái cậu, mình đi vệ sinh, mặc kệ các cậu."
Tùy Tâm nhìn bóng lưng cô vẫn không khỏi bùi ngùi: "Sao Vĩ Vĩ luôn khiến các cô gái yêu thích vậy, nếu mị lực này đổi thành con trai, đoán chừng đã sớm gả đi rồi."
Lục Thi Duy cười cười không có trả lời. Lạc Vĩ Vĩ từ nhỏ chỉ có như vậy.
Giang Đào gửi tin hỏi Tùy Tâm thế nào rồi, Lạc Vĩ Vĩ giận dễ sợ, vừa ra khỏi văn phòng đã bắt đầu gọi cho Giang Đào, đi thẳng đến góc sân mới dừng lại.
"Bây giờ anh mới hỏi mấy điều thú vị này ư?"
"Khi đó anh nghĩ sao?"
"Đừng nói với tôi mấy điều vô dụng này nữa."
Lạc Vĩ Vĩ gọi điện mắng Giang Đào một trận, Giang Đào cũng không có phản bác, im lặng thừa nhận. Đợi đến lúc Lạc Vĩ Vĩ không mắng nữa, anh ta mới nói: "Anh biết lúc này nói cái gì cũng không được nữa, anh cũng không phải không hối hận, nhưng mà em ấy không nghe điện thoại của anh, anh cũng không biết bây giờ nên làm cái gì. Em biết em ấy không có khả năng tha thứ cho anh, anh cũng chỉ muốn nói với em ấy một tiếng xin lỗi, em có thể giúp anh không?"
Lạc Vĩ Vĩ bị chọc giận muốn chết, "Cậu ấy cũng không muốn nghe anh nói, chẳng lẽ sẽ nghe tôi chuyển lời sao, bây giờ anh nói mấy thứ này chỉ là sát muối lên vết thương của cậu ấy mà thôi. Nếu anh có tâm với cậu ấy, cũng không nên nói ra những lời như vậy, thật khiến người ta thất vọng. Giang Đào... Hai người, sao lại biến thành hôm nay vậy?"
"Đúng vậy... Sao lại thành ra như hôm nay vậy chứ..." Giang Đào lẩm bẩm nói. Tình cảm nhiều năm như vậy, cũng bởi vì không tín nhiệm mà lụi tàn trong khói lửa, kính vỡ khó lành.
"Vĩ Vĩ... Em nói xem anh có còn cơ hội không?" Giang Đào chưa từ bỏ ý định hỏi. Anh ta cũng không nói rõ tình cảm của mình hiện tại đối với Tùy Tâm là gì, yêu hoặc không yêu đều quá phiến diện, chẳng qua từng ấy năm cho bây giờ, Tùy Tâm luôn nhao nhao đòi chia tay, bọn họ cũng luôn hòa thuận. Anh ta cũng biết mình lần này đã phạm vào một sai lầm lớn cỡ nào, ngày đó sau khi to tiếng với Tùy Tâm anh ta tìm đám anh em uống rượuc, uống tới tận hừng đông, cho nên sau đó đã bỏ lỡ rất nhiều cuộc gọi và tin nhắn, đến nỗi Tùy Tâm làm như vậy khiến anh hối hận vô cùng.
Anh không nên hoài nghi Tùy Tâm, nhưng giống như Lạc Vĩ Vĩ đã nói, bây giờ nói những thứ này cũng không có tác dụng gì cả.
Thở dài một hơi, Lạc Vĩ Vĩ mới nói: "Có lẽ anh hiểu Tùy Tâm, lúc trước dù cậu ấy có ầm ĩ đòi chia tay như thế nào, nói chia tay đều là thuận miệng nói bậy mà thôi, nhưng nếu cậu ấy nghiêm túc... Ai cũng không lay chuyển được cậu ấy."
Ngắn ngủn vài phút điện thoại, đã khiến tay cô đông cứng không cử động nổi. Cô duỗi tay cho vào túi áo khoác, bước nhanh trở về. Lúc trở về Lục Thi Duy đã trở lại vị trí làm việc của mình, cô đi ra phía sau nàng, bỗng nhiên nhét tay vào cổ áo Lục Thi Duy, Lục Thi Duy từ trên ghế nhảy dựng lên, xoay người đuổi cô khắp hành lang.
Chạy chạy, trong đầu Lạc Vĩ Vĩ hiện lên ít hình ảnh vụn vặn.
Lúc nhỏ, cô hình như cũng thường xuyên như vậy, chơi ở bãi tập xong trở lại phòng học, sau đó dùng dùng bàn tay lạnh buốt sờ cổ Lục Thi Duy, Lục Thi Duy cũng điên cuồng đuổi theo cô khắp hành lang.
Gần đây đúng là nhớ đến khi bé quá nhiều.
xxxx
Mỗi khi làm việc cũng chưa từng bận rộn như vậy, Lạc Vĩ Vĩ lại bắt đầu về sớm. Ngày hôm nay đặc biệt sớm.
Buổi chiều vừa qua hai giờ, Vương Đông Thanh gửi tin nhắn rủ Lạc Vĩ Vĩ đi xem phim trên WeChat, Lạc Vĩ Vĩ đương nhiên nói chờ chị tan làm rồi đón em, kết quả Vương Đông Thanh lại nói nhỏ đang ở cửa đơn vị của cô.
Lạc Vĩ Vĩ hết cách, đành phải về sớm.
"Đi thôi." Cô ở trên QQ gửi tin nhắn cho Lục Thi Duy.
Lục Thi Duy: "Sớm như vậy?"
"Đi xem phim."
"Không đi."
"Ồ... Vậy tôi đi trước."
"Một mình cậu à?"
"Cùng Vương Đông Thanh."
"Chờ tôi hai phút."
"... Không phải không đi sao?"
Lạc Vĩ Vĩ oán thầm cả buổi, này người nào đó, tôi tốt bụng muốn đưa cậu ta về nhà, sợ cậu ta tan làm không bắt xe được, còn tốt bụng mời cậu ta đi xem phim, cậu ta rõ ràng không đi, vừa nghe có Vương Đông Thanh thì đi, có ý gì đây?
Vương Đông Thanh vốn là lòng tràn đầy vui vẻ chờ đợi Lạc Vĩ Vĩ, kết quả trông thấy Lạc Vĩ Vĩ cùng Lục Thi Duy đi ra, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu. Vốn còn muốn thừa dịp lúc xem phim cảnh tối lửa tắt đèn mà tăng tiến chút cảm tình ...
Vì sao chị Vĩ Vĩ luôn mang theo chị gái kia vậy?
Vượt quá dự kiến của mọi người, Lục Thi Duy rõ ràng chủ động chào hỏi với Vương Đông Thanh trước, Vương Đông Thanh sửng sốt một chút mới cười hì hì nói: "Chào chị."
Lạc Vĩ Vĩ lái xe, đến một rạp phim ở trung tâm thành phố, lúc chọn phim ba người nhất trí chọn phim hài. Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy phim hoạt hình quá ngây thơ chỉ có con nít mới xem; Lục Thi Duy cảm thấy phim kinh dị nước ngoài ma quỷ chẳng có gì tốt để xme; Vương Đông Thanh thì xem phim nghệ thuật thích hợp chỉ hai người xem, ba người xem có chút không tốt. Vì vậy tâm tư ba người khác mà vô cùng hòa hợp thống nhất ý kiến.
Lạc Vĩ Vĩ xếp hàng đi mua vé, Lục Thi Duy cùng Vương Đông Thanh liền đứng ở bên cạnh chờ. Lục Thi Duy hỏi: "Ăn kem không?"
Vương Đông Thanh suy nghĩ một chút mới nói: "Có."
Sau đó hai người cùng đi đến quầy kem, Vương Đông Thanh mới đầu còn có chút xấu hổ, nhưng nhìn Lục Thi Duy luôn cười híp mắt với mình, từ từ cũng thả lỏng.
Lạc Vĩ Vĩ mua vé xong trở lại, nhìn hai người mỗi người cầm một ly kem ăn, nóng vội hỏi: "Của tôi đây?"
"Hả... Không phải chị không thể ăn sao?" Vương Đông Thanh nói. Thật ra lúc đó nhỏ hỏi tại sao không có phần của chị Vĩ Vĩ, chị Lục trả lời nói Lạc Vĩ Vĩ tới tháng, không ăn đồ lạnh được.
"Hả, được rồi." Lạc Vĩ Vĩ nhìn nhìn Lục Thi Duy, lại nhìn nhìn Vương Đông Thanh, cuối cùng tội nghiệp mà nhìn kem trong tay bọn họ mà nuốt nước miếng. Nếu như chỉ có Lục Thi Duy ở đây, cô khả năng liền mặt dày đi theo Lục Thi Duy muốn một miếng đỡ thèm, nhưng có bạn nhỏ Vương Đông Thanh ở đây, cô vẫn cực kỳ sĩ diện mà quay đầu giả bộ nhìn bảng giới thiệu phim phía trước.
Ăn xong kem, Lục Thi Duy lại mua bắp rang và đồ uống cho bọn cô, thành công thu mua Vương Đông Thanh. Bởi vì không đợi phim mở màn, Lạc Vĩ Vĩ đã nghe thấy Vương Đông Thanh khen Lục Thi Duy rất nhiều lần, Lục Thi Duy bộ dạng cũng rất hưởng thụ, ngẫu nhiên đưa tay xoa đầu Vương Đông Thanh, hai người hi hi ha ha mà nhỏ giọng nói gì đó, khiến Lạc Vĩ Vĩ nhìn mà choáng váng.
Lạc Vĩ Vĩ nghĩ thầm, Lục Thi Duy cậu điên rồi, cậu không có khả năng không biết Vương Đông Thanh xảy ra chuyện gì, cậu còn trêu chọc em ấy như vậy...
Lúc bàn vào chỗ ngồi đương nhiên Lạc Vĩ Vĩ ngồi chính gửi, cô có khả năng nghĩ rất nhiều, cân nhắc một chút mới ra quyết định này. Nhưng mà sự thật chứng minh cô suy nghĩ miên man những điều đó cũng không dùng được, không phải người khác nói một câu sao?
Vương Đông Thanh nói: "Chị Lục chị ngồi giữa đi."
Không đợi Lạc Vĩ Vĩ phản đối, Lục Thi Duy đã nói "Được" kéo cô từ chỗ ngồi dậy.
"..." Lạc Vĩ Vĩ phẫn hận mà vốc một nắm to bắp rang cho vào trong miệng.
Xem phim lần này rất không thoải mái, Lạc Vĩ Vĩ cuối cùng tổng kết. Mặc dù có mấy chỗ khôi hài, nhưng mà đại đa số thời gian cô không có tâm tư xem.
Đầu tiên thái độ Lục Thi Duy đối với Vương Đông Thanh rất không bình thường, tiếp theo Vương Đông Thanh cũng quá dễ dàng bị mua chuộc, vì miếng ăn ngon mà di tình biệt luyến? Tiết tháo đâu?
Lạc Vĩ Vĩ cũng không biết mình ở đây giận dỗi cái gì, tóm lại lúc Lục Thi Duy vươn tay vào hộp bắp rang của cô, cô hung hăng ném tay Lục Thi Duy ra ngoài.
Trong bóng tối cô cảm giác Lục Thi Duy nhìn mình một cái, nhưng lúc cô ngẩng đầu Lục Thi Duy lại đang nhìn màn hình, tâm cô nhộn nhạo muốn chết. Cuối cùng đành phải đem hết thảy mọi thứ không có gì mà do cô tới tháng mà nghĩ nhiều.
Ở phân đoạn khác, Vương Đông Thanh vẫn không quên thêm WeChat của Lục Thi Duy, nói buổi về nhỏ sẽ gửi hướng dẫn du lịch Hàn Quốc cho, Lạc Vĩ Vĩ cố gắng không khiến cho mình đoán mò, vẫn cố gắng nhẫn nhịn về đến rốt cuộc nhịn không được.
"Cậu cùng Vương Đông Thanh... Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Lạc Vĩ Vĩ hỏi.
Vẻ mặtLục Thi Duy vô tội, nhìn Lạc Vĩ Vĩ nói: "Không phải con bé theo đuổi cậu sao?"
"..." Lạc Vĩ Vĩ trực tiếp ngậm miệng.
Lục Thi Duy cũng không nói thêm lời nào, cười quay về phòng thay quần áo. Lúc thay quần áo có một loại dự cảm không lành, sau đó bụng bắt đầu đau, nàng nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh. Quả nhiên...
Nàng thầm mắng một câu, nhất định ngồi cái ghế Lạc Vĩ Vĩ đã ngồi qua, lây bệnh rồi.
Lạc Vĩ Vĩ ở trong phòng ấm áp hắt xì.