Bỗng Dưng Muốn Yêu Người

Chương 34




Chạng vạng tối tuyết vẫn rơi không ngừng như cũ, Lạc Vĩ Vĩ khởi động chiếc xe đồ chơi của cô, ngồi thấp thỏm không yên bên cạnh Lục Thi Duy.

Thật ra Lạc Vĩ Vĩ cũng khẩn trương, nguyên nhân thứ nhất: Nghe nói cô giáo Tiếng Anh hồi phổ thông muốn đến; nguyên nhân thứ hai: Lục Thi Duy vậy mà cũng tới. Trong lòng cô lại dùng cái từ này, đại biểu cô thật sự cho tới bây giờ không nghĩ tới Lục Thi Duy sẽ đến tham gia họp lớp, nếu không cô lúc trước cũng sẽ không tín khẩu khai hà (*) đáp ứng hát cho Lục Thi Duy nghe. Cũng không phải vì ca hát căng thẳng, chẳng qua là vừa nghĩ tới Lục Thi Duy sẽ xuất hiện đám bạn học, chỉ là nghĩ lại hình ảnh kia cảm thấy kỳ lạ.
(*) Tín khẩu khai hà (信口开河): thuận miệng nói lung tung, ăn nói lung tung
"Bình thường các cậu họp lớp làm cái gì?" Lục Thi Duy không nhìn Lạc Vĩ Vĩ, không nhìn thấy vẻ mặt của cô mất tự nhiên. Lực chú ý của Lục Thi Duy đều bị cần gạt nước hấp dẫn, bông tuyết rơi trên kính chắn gió, lập tức kết thành vụn tuyết, cần gạt nước lướt qua, lưu lại trên mặt kính vệt nước nhẹ nhàng.
"Ăn cơm, ca hát, ngẫu nhiên đến quán bar ngồi một chút." Lạc Vĩ Vĩ thành thật trả lời.
Lúc này Lục Thi Duy mới xoay đầu lại nói: "Một đám đám phụ nữ đã kết hôn đến quán bar làm gì?"
"..." Lạc Vĩ Vĩ lắc đầu: "Cậu không hiểu hả? Cậu cho rằng các cậu ấy kết hôn sớm như vậy không hối hận à?"
Lần này đến phiên Lục Thi Duy không nói gì.
Sắp đến khách sạn đã hẹn trước, vừa vào đại sảnh Lục Thi Duy sửng sờ một chút, trên màn hình chiếu phim ngắn của một bạn học vì buổi họp lớp hôm nay mà làm ra. Trần đầy ký ức thời thanh xuân phả vào mặt. Từng tấm ảnh chụp thời học sinh được chiếu lên, ảnh nhập học nghiêm túc, ảnh tốt nghiệp, còn có hình ảnh những bạn yêu sớm vụng trộm...
Lục Thi Duy đi tới liền dừng bước, "Mỗi lần họp lớp đều long trọng như vậy hả?"
Lạc Vĩ Vĩ cũng dừng lại theo nhìn màn hình lớn, lắc đầu nói: "Video này tôi cũng là lần đầu tiên thấy."
"Bọn hắn biết tôi đến?"
Lạc Vĩ Vĩ nghiêng qua nhìn Lục Thi Duy một cái, "Đừng hiểu lầm, người ta là chào đón cô Lưu đó."
"..."
Lục Thi Duy biết nhân duyên của mình không tốt, nhưng không nghĩ đến không tốt đến mức này. Nàng cùng Lạc Vĩ Vĩ một trước một sau đi vào sảnh yến hội, mấy bạn học ngồi gần cửa ra vào nhìn thấy Lạc Vĩ Vĩ, đều cười chào hỏi, nhưng thời điểm nhìn thấy nàng, giống như nhìn thấy ma, sau đó tùy tiện bắt chuyện một chút rồi ngượng ngùng rời đi.
Lạc Vĩ Vĩ cũng nhịn không được mắng: "Cậu nói xem ba năm cao trung cậu giao du như thế nào vậy, vậy mà không qua lại với một ai." Lúc Lục Thi Duy còn là học sinh, thầy cô ưa thích, người lớn ưa thích, nhưng hơn phân nửa học sinh đều cảm thấy nàng khó gần.
Lục Thi Duy mặt không đổi sắc, trả lời lại một cách mỉa mai: "Nhưng cậu giao du cũng không ít, nhưng cũng có x nào đâu."
"Tôi đó là... Vui vẻ giúp đỡ người khác không cần báo đáp." Lạc Vĩ Vĩ thanh minh cho mình. Thực tế thì cô không thích làm phiền người khác, nếu như có một chuyện nằm trong phạm vi mà cô có thể giải quyết, cô nhất định sẽ không mượn tay người khác. Đồng dạng, nếu như người khác nhờ cô giúp việc gì đó, không vượt quá khả năng của cô, cô cũng luôn vui vẻ vươn tay giúp đỡ.
"Nói đường hoàng như vậy, có điều cậu chỉ không thể từ chối người khác mà thôi." Lục Thi Duy không hề khách khí vạch trần cô.
Lạc Vĩ Vĩ bĩu môi, chỉ vào bàn trống duy nhất tận trong cùng: "Cậu cứ ngồi đi, ít người thanh tịnh."
"Vậy còn cậu?" Nói thật, Lục Thi Duy rất sợ cô vứt bỏ mình, đến bây giờ còn cảm thấy có phải bản thân đánh rơi não rồi hay không mà lại đến họp lớp.
"Tôi đi chào hỏi bạn học." Cô nhìn thấy vẻ mặt Lục Thi Duy căng thẳng, lại khiếm khiếm nói: "Nếu không thì hai ta cùng đi?"
Lục Thi Duy vội vàng vẫy vẫy tay nói: "Quên đi..." Bởi vì ngay lúc nói chuyện với Lạc Vĩ Vĩ, Lục Thi Duy trông thấy Lâm Tuyết đi vào. Lâm Tuyết kia từng thích Lạc Vĩ Vĩ lại từng thích nàng.
Đến khi Lạc Vĩ Vĩ rơi khỏi đi cười nói với bạn học, Lục Thi Duy ngồi một mình ở đó ngẩn người. Bọn cô xem như là đến sớm, tổng cộng bốn bàn, mới ngồi nửa số bàn, Lạc Vĩ Vĩ cũng biết Lục Thi Duy nhân duyên không lớn, cho nên để cho nàng ngồi ở vị trí bên trong, tránh cho nàng nói chuyện với mọi người, tránh để mọi người lúng túng.
Lục Thi Duy ngồi một mình ở đó nghịch điện thoại, có chút không tập trung. Đã rất lâu rồi nàng không gặp những người này, nhìn khuôn mặt bọn họ, cảm giác quen thuộc lại lạ lẫm. Ngẫu nhiên có người đi đến chỗ nàng, ngược lại cùng người bên cạnh xì xào bàn tán. Lục Thi Duy đoán bọn họ hơn phân nửa chẳng nói điều gì tốt lành về mình, từ thái độ của mấy người vừa đến kia có thể thấy được. Những năm này nàng đều không có xuất hiện, khó tránh khỏi có vài lời đồn không tốt. Nhưng nàng không quan tâm, cũng không phải người khác nói nàng như thế nào nàng liền thật sự là như vậy, nàng cho đến bây giờ chưa từng nhìn sắc mặt của người khác để sống cả.
Nhưng người ta càng sợ cái gì, lại càng không tránh được. Ngay lúc Lục Thi Duy cúi đầu nghịch điện thoại, có người ngồi xuống bên cạnh nàng. Lục Thi Duy dùng khóe mắt liếc qua một cái, là Lâm Tuyết. Nàng giả vờ bình tĩnh đặt điện thoại di động xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng cậu ta.
Cậu ta nhìn nàng một lúc, mới nói: "Cậu đến cùng Lạc Vĩ Vĩ à?"
Lục Thi Duy nghiêm nghị đáp: "Đúng, sao vậy?"
Lâm Tuyết lắc đầu, mỉm cười sáng tỏ: "Tôi ở bên ngoài quanh năm rất ít trở về, nghe bọn họ nói cậu cho đến giờ không tham gia họp lớp, còn tưởng rằng cậu hôm nay cũng sẽ không đến."
Lục Thi Duy có chút lộ ra nụ cười khó phát hiện, "Lạc Vĩ Vĩ nói sẽ hát cho tôi nghe." Đây thật sự là lý do trực tiếp lôi kéo nàng đến đây.
Lâm Tuyết lại nở nụ cười ôn hòa, tựa như thiếu niên ngượng ngùng ngày còn là học sinh, cậu ta nói: "Tôi đã cho là ngày tôi kết hôn cậu sẽ đến tham dự."
Nàng đáp: "Tôi nghĩ cậu không muốn gặp lại tôi."
Rồi sau đó hai người không hẹn mà cùng thở dài.
Lạc Vĩ Vĩ cùng mấy người bạn học bình thường trò chuyện một lát, liền tự động tới cửa bắt đầu tiếp khách, cô tự xưng là mặt tiền của khối 12, từ trung học phổ thông đến bây giờ vẫn không biết xấu hổ mà tự cho mình là hoa khôi của cả khối. Nhưng bởi vì nhân duyên tốt, mọi người sợ tổn thương lòng tự ái của cô, nên không một ai nói với cô là người đứng đầu trong lòng nam sinh là Lục Thi Duy.
Ngẫu nhiên quay đầu nhìn Lục Thi Duy một cái, nhìn thấy Lâm Tuyết đang cười híp mắt nhìn Lục Thi Duy, nhưng tình yêu cũng đã là chuyện trước kia rồi. Thật ra ngày đó dự hôn lễ của Lâm Tuyết, Lạc Vĩ Vĩ kìm nén một câu vẫn không thể nói ra, người mà cậu ta lấy may mắn không phải Lục Thi Duy, bằng không thì đời này sẽ bị bắt nạt chết mất.
Cô nhìn hai người kia, bất ngờ bắt gặp ánh mắt Lục Thi Duy, sau đó Lục Thi Duy vẫy vẫy tay với cô, cô mở to hai mắt nhìn nàng, làm gì vậy? Lục Thi Duy chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục vẫy vẫy tay, Lạc Vĩ Vĩ nhíu mày nghĩ thầm cậu cho tôi là con chó nuôi trong nhà các cậu à, dựa vào cái gì cậu gọi tôi tôi phải đi qua chứ? Tôi không qua! Quay đầu tiếp tục trò chuyện với bạn học đã lâu không gặp, ánh mắt liếc qua trông thấy Lục Thi Duy vẫn còn nhìn mình. Kỳ lạ là Lục Thi Duy cũng không có tức giận, cũng không có gọi cô, chẳng qua là bất động thanh sắc mà nhìn cô.
Lạc Vĩ Vĩ bĩu môi thở dài, cuối cùng cũng qua chỗ Lục Thi Duy.
Sau đó Lục Thi Duy liền cười với cô, cười đến mức cô có chút không hiểu nổi.
Lúc này Lâm Tuyết ngồi dậy rời khỏi, thời điểm bước thoáng qua Lạc Vĩ Vĩ cười đến ý vị thâm trường.
"Làm gì vậy?"
"Không có việc gì, gọi cậu thôi." Lục Thi Duy nháy mắt mấy cái, vẻ mặt tôi đây chính là nhàm chán gọi cậu cho vui chút thôi cậu làm gì tôi.
"..." Lạc Vĩ Vĩ nhịn không được trừng mắt nhìn nàng: "Bệnh thần kinh lại tái phát hả?"
"Làm sao tôi biết được cậu thật sự sẽ qua đây chứ."
Má má má! Lạc Vĩ Vĩ muốn mắng người: "Ý cậu là tôi không biết xấu hổ cần phải qua đây chứ gì?"
"Không, tôi cảm thấy cậu như vậy rất đáng yêu."
"Hả? Cậu nói cái gì?" Lạc Vĩ Vĩ hoàn toàn bối rối, không có nghe lầm chứ, Lục Thi Duy nói cô đáng yêu? Lục Thi Duy nói! Nóng nảy vừa rồi, lúc này toàn bộ bởi vì một câu đáng yêu mà dập tắt.
Hạnh phúc tới quá đỗi bất ngờ, hiếm khi nghe được Lục Thi Duy nói được một câu khen ngợi mình, Lạc Vĩ Vĩ có chút đắc ý quên hết mọi thứ. Nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, "Không có uống rượu, cậu bắt đầu nói bậy bạ cái gì đấy."
Lục Thi Duy không có nhận lời nói, trông thấy cửa ra vào tụ tập một đám người, suy đoán là cô Lưu đã đến, vì vậy đứng lên vừa đi vừa nhắc nhở Lạc Vĩ Vĩ: "Cô Lưu đến rồi."
Lạc Vĩ Vĩ hơi hồi hộp một chút, sau đó lại nhảy vọt lên cổ họng, giờ khắc này rút cuộc đã tới... Cô chần chờ, không dám đi qua, căng thẳng đến nỗi ngay cả nên bắt chuyện như thế nào cũng đều quên đi mất, muốn tiến lên lại mình làm ra biểu hiện khác thường, đành phải do do dự dự mà đứng tại chỗ.
Lục Thi Duy là học sinh mà cô Lưu rất yêu thích, hai người gặp mặt đều rất cao hứng, Lục Thi Duy cũng biểu hiện bộ mặt nhiệt tình của mình, sau hỏi thăm tình hình gần đây của nhau, cô Lưu cũng không khỏi rơi vào khuôn sáo cũ, hỏi Lục Thi Duy: "Em kết hôn chưa?"
Lục Thi Duy cười lắc đầu: "Chưa ạ."
Cô Lưu cảm thán một câu: "Đừng kén chọn quá, tìm người đối tốt với mình là được rồi."
Lục Thi Duy đáp qua loa, trong lòng lại nghĩ đến, tìm được một người thật lòng đối tốt với mình thật ra rất khó. Nàng biết tính cách mình không tốt, Lạc Vĩ Vĩ nói với nàng những lời kia, trong lòng nàng có chút tiếp nhận, nhưng ngoài miệng vẫn không nguyện ý thừa nhận mà thôi.
Nhớ tới Lạc Vĩ Vĩ, nàng theo bản năng quay đầu lại, nhìn Lạc Vĩ Vĩ còn sững sờ ở tại chỗ không biết đang bối rối cái gì, hai cái lông mày đều nhanh dồn lại một chỗ. Nàng gọi cô: "Lạc Vĩ Vĩ!"
Lạc Vĩ Vĩ biết mình trốn không thoát, sống hay chết cũng phải đối mặt. Vì vậy cười đáp ứng một tiếng, ngay sau đó bước nhanh tới, đã lâu mới gặp cô Lưu, tâm tình vừa rồi còn đang căng thẳng mà giờ lại chẳng thấy đâu nữa, cô nũng nịu ôm lấy cô giáo một lúc, tâm tình so với tưởng tượng của mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cô Lưu cười nói: "Vĩ Vĩ vẫn giống hồi đó, một chút cũng không thay đổi."
"Cô cũng xinh đẹp như trước."
"Đứa nhỏ này... Luôn khiến người ta vui vẻ."
Lạc Vĩ Vĩ không tim không phổi cười, một nửa là vì gặp được cô giáo mà cao hứng, một nửa khác lại phát hiện mình nhìn thấy cô Lưu chỉ có vui mừng mà không có động tâm nên nhẹ nhỏm thả lỏng một hơi.
Gặp lại cô giáo đã lâu không gặp khiến con người ta xúc động, thấp thỏm không yên trước đó của cô bởi vì một tiếng gọi của Lục Thi Duy mà tan thành mây khói, cô cười nhìn cô Lưu, cô Lưu cũng nhìn cô. Sau đó cô tự nhiên mà ôm lấy cô giáo, tán gẫu, cẩn thận lắng nghe. Cô biết rõ cái người mà cô từng thích không phải cô Lưu. Cô cũng cảm thấy may mắn vì người kia không phải cô Lưu, dù sao người ta cũng có gia đình rồi.
Nhưng vấn đề bây giờ là, nếu như không phải cô Lưu, người mà cô thích kia rút cuộc là ai?