Bỗng Dưng Muốn Yêu Người

Chương 26




Thật ra từ nhỏ Tùy Tâm đã có mộng công chúa.

Mơ được ở trong lâu đài, ba mẹ vô cùng cưng chiều cô, một ngày nào đó cô trưởng thành, gặp được hoàng tử anh tuấn đẹp trai, sau đó cùng hoàng tử yêu nhau, về sau cùng trải qua cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng mà sự thật luôn rất đau đớn.
Tuy đúng là cô được ở trong một căn nhà lớn, mặc dù ba cô đặt cho cô cái tên Tùy Tâm, thật sự là vì để sau này cô được sống trong đời muốn gì được nấy, tuy cô cũng được hoàng tử của cô, cùng hoàng tử yêu nhau rồi, nhưng cuộc sống hạnh phúc luôn bao gồm cả cay đắng.
Chuyện giữa bạn trai đầu tiên, mặc dù không có dao động trong tình cảm của bọn họ lúc đó, nhưng thực sự rất nhiều chuyện đều trở nên không giống nhau.
Cô đã quen với việc Giang Đào luôn xoay quanh cô những tháng ngày qua, một khi có cái gì không theo ý muốn của cô, cô sẽ hoài nghi, có phải Giang Đào vẫn còn để ý đến chuyện đó hay không. Có lúc Giang Đào phải gặp khách hàng, thật sự không đến tiếp cô kịp, cô lại muốn nổi nóng, hai người cãi nhau so với lúc trước càng nhiều hơn. Hơn nữa ngày kết hôn vốn đã định, cũng lùi lại mấy tháng.
Cô biết rõ đại đa số những thời điểm kia không hài lòng, đều do cô làm ra cả, kỳ thật không thể trách Giang Đào. Thế nhưng cô không thể nào khống chế nổi bản thân mình được, muốn để Giang Đào làm một số chuyện chứng rằng anh yêu cô. Mà cách thức có phần là có tình gây sự.
Cô không thể nào tưởng tượng được cuộc sống của hai người sau hôn nhân như thế nào. Dù vào thời điểm ban đầu, cô đã nghĩ đến ngàn lần vạn lần, thậm chí còn nghĩ đến bệ cửa sổ trong nhà nên đặt loại cây gì, chén đĩa trong nhà bếp là hoa văn gì, những chi tiết nhỏ này được lên kế hoạch tỉ mỉ. Nhưng cô biết rõ, tất cả cũng không thể diễn ra theo ý của cô được.
Hai người quen nhau lâu như vậy, những cái góc cạnh yêu đương kia, cũng sẽ bị đời sống sinh hoạt san bằng từng cái từng cái một. Hôm nay cô chỉ có thể mượn việc đọc tiểu thuyết để mình có thể tiếp tục ôm ấp ảo tưởng với tình yêu.
Lúc làm việc, cô luôn kể khổ với Lạc Vĩ Vĩ, Lạc Vĩ Vĩ luôn nói là do cô, nhưng cô vẫn không thôi dốc bầu tâm sự. Hôm nay cô lại cùng Lạc Vĩ Vĩ nhổ nước bọt, Lạc Vĩ Vĩ lần nữa không nói với cô một lời tốt đẹp nào.
Tùy Tâm trong lòng có chút không chịu nổi nữa: "Cậu có thể đừng luôn nói là mình hay không?"
"Cậu biết là mình luôn nói là cậu, còn tới nói với mình."
"Cũng vậy..."
"Cậu nói xem cậu có phải là đồ ngốc hay không chứ?"
"..."
Có lẽ con người ta có lúc sẽ cần một người bạn như thế, mắng chửi mình, để mình thông suốt một tí. Tùy Tâm cảm giác do mình nhiều năm rồi, có lẽ nên bớt phóng túng một tí. Tuy cô đã quen muốn gì được nấy rồi, nhưng dù sao hai người ở chung sống qua ngày, cô quyết định sẽ đối tốt với Giang Đào một chút, từ bỏ những thói hư tật xấu của mình, để hạnh phúc ngọt ngào nồng đậm một chút.
Sau khi Tùy Tâm quyết định, tâm tình nhất thời vô cùng dễ chịu, định buổi mời Lạc Vĩ Vĩ cùng Lục Thi Duy ăn cơm. Thời điểm Lục Thi Duy vừa xuất hiện, đỉnh đầu thanh mai trúc mã Lạc Vĩ Vĩ đội vầng sáng, Tùy Tâm cho là mình sẽ ghen, nhưng mà điều đó cũng không xảy ra, mà là nhanh chóng cùng Lục Thi Duy đánh thành một mảnh. Lúc trước hai người tụ tập, đều biến thành như bây giờ, bất luận là làm chuyện gì hay mua đồ vật gì đều nghĩ đến Lục Thi Duy.
Cô đã sớm đặt chỗ, ba người vừa ăn vừa nói chuyện, trò chuyện vui vẻ liền gọi một chai rượu trắng. Lục Thi Duy đương nhiên sẽ không uống rượu, nàng nghĩ đến ăn cơm xong còn phải ngồi xe Lạc Vĩ Vĩ, vì thế liên khuyên bảo: "Không phải lát nữa cậu còn phải lái xe sao? Uống ít thôi, không thôi chỉ có thể bắt xe về."
Lạc Vĩ Vĩ không quan tâm chút nào: "Không phải đang vui sao, không sao hết, tôi tỉnh rượu ngay ấy mà."
Tùy Tâm vẫn chịu không nổi nồng độ rượu, hai lượng liền nghỉ. Lục Thi Duy đề nghị phải đi, Lạc Vĩ Vĩ ngăn cản nàng: "Chờ một lát, lúc này sợ có cảnh sát giao thông phạt uống rượu lái xe."
"Có lúc tôi không hiểu nổi cậu nghĩ sao nữa, biết rõ uống rượu lái xe nguy hiểm, biết rõ sẽ có cảnh sát bắt, nhưng vẫn không nghe theo. Lỡ như bị bắt phải làm sao đây?" Lục Thi Duy thở dài, từ nhỏ Lạc Vĩ Vĩ đã phản nghịch như vậy rồi, luôn ưa thích thách thức các loại quy định cùng giáo điều cứng nhắc. Nhưng bởi vì thành tích học tập của cô tốt, giáo viên cũng bó tay với cô, thậm chí còn bởi vì đó mà cô được đại đa số học sinh chào đón nữa. Lục Thi Duy đương nhiên thuộc vào số ít còn lại rồi. Từ nhỏ nàng đã không ưa cô như thế.
Lạc Vĩ Vĩ vẫn đang lơ đễnh: "Nhiều khi có thể bị cảnh sát giao thông chặn lại, vận may của tôi không có kém như thế."
Tùy Tâm cũng la hét phải đi, bởi vì cô thấy người bàn bên quá ồn, làm cho đầu cô đau, sau đó gọi nhân viên phục vụ tính tiền.
"Đi thôi, gọi xe về, như vậy mới an toàn." Lục Thi Duy nói xong, đi qua đỡ Tùy Tâm.
Tùy Tâm vẫy vẫy tay với nàng nói: "Mình không sao, chỉ hơi chóng mặt thông, không cần đỡ, mình tỉnh táo lắm." Nói xong bày từng tờ tiền lẻ mà nhân viên phục vụ vừa thối, vuốt thẳng, sau đó dựa theo trình tự mệnh giá lớn nhỏ bỏ vào trong ví tiền.
Lục Thi Duy thật sự bó tay rồi, đây không thể chứng minh cậu uống nhiều hay không, nhiều lắm có thể chứng minh cậu là kế toán.
"Đi thôi đi thôi, lúc này bên ngoài khẳng định cũng không tốt để gọi xe, vẫn là tôi nên lái xe, nào có đen đủi đến nỗi gặp phải cảnh sát giao thông như vậy chứ." Lạc Vĩ Vĩ nói. Chẳng qua lúc cô nói lời này, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới chuyện lại trùng hợp như vậy. Vài phút về sau, cô liền hối hận mình lúc này nói những lời này.
Lục Thi Duy vẫn lo lắng không an toàn một mực đề nghị thuê xe đi, chẳng qua ra khỏi quán cơm nàng cũng đành cam chịu số phận. Bởi vì con phố này là con phố ăn uống, mà khoảng thời gian các đi ra cũng là lúc đại đa số người từ cửa tiệm bước ra, hai bên đường người thuê không ít, xe taxi bị tranh không còn một chiếc nào.
Cuối cùng các cô không thể không từ bỏ, dựa theo kế hoạch của Lạc Vĩ Vĩ mà hành động. Lạc Vĩ Vĩ đỗ xe bên đường cạnh chỗ đỗ xe, hai người cùng đỡ Tùy Tâm đi qua, Lạc Vĩ Vĩ lấy chìa khóa ra định mở khóa, con mắt đột nhiên bị một luồng sáng chói chang cách đó không xa chiếu tới, lập tức nhìn sang chỗ luồng sáng, men rượu lập tức tỉnh hơn phân nửa.
Tùy Tâm còn buồn bực hai người bọn họ sao còn chưa mở cửa xe cho cô, lơ đãng mà ngẩng đầu, cũng ngây ngẩn cả người.
Cách đó không xa, chú cảnh sát đang thiếp lập chướng ngại vật ở ngã tư đường, lâm thời kiểm tra. Một người trong số đó nhìn thấy ba người các cô, cũng không nghi ngờ điều gì, chẳng qua nhìn chăm chú ở phía xa.
Nhất thời Lạc Vĩ Vĩ có chút khẩn trương, nắm lấy chìa khóa trong tay, giữa trời đêm âm vài độ lòng bàn tay dần ẩm ướt. Làm ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì lái xe rời đi là không thể nào, con mắt chú cảnh sát tinh tường, nhất định sẽ bắt được cô; nhưng xoay người rời đi, là có ý đồ muốn lên xe rồi, cũng sẽ bị theo dõi, nếu bắt gắp nhất định sẽ bắt lấy bạn, lại đây thử chìa khóa xe liền lộ tẩy. Trong lòng Lạc Vĩ Vĩ thầm tính toán cách xử lý đảm bảo nhất... Chỉ sợ, cũng chỉ có thể từ bỏ...
Cô còn đang suy nghĩ miên man, Lục Thi Duy bỗng buông Tùy Tâm ra, một cái cầm lấy chìa khóa xe của Lạc Vĩ Vĩ, sau đó mở khóa lên xe. Thẳng đến khi tiếng đóng cửa xe vang lên, Lạc Vĩ Vĩ mới phản ứng, vội vàng kéo cửa xe phía sau, không chút dịu dàng nhét Tùy Tâm vào trong, sau đó đi vòng tới ghế phụ.
Mọi người bình tĩnh một hồi, Lạc Vĩ Vĩ mới nói: "Cậu điên rồi à? Làm sao bây giờ?"
Lục Thi Duy liếc nhìn cô một cái, không nói chuyện, quay đầu nhìn Tùy Tâm, thấy Tùy Tâm mới từ ghế sau bò lên, hai chân đã rơi xuống đất, vì thế khởi động xe.
Lạc Vĩ Vĩ giống như đang hoảng sợ, cả buổi không nói chuyện. Sau đó mặc cho Lục Thi Duy cứ như thế lái xe đi, ngông nghênh mà tiếp nhận kiểm tra của chú cảnh sát. Mãi đến khi các cô thuận lợi rời khỏi cái ngã tư đường kia, mới lại khôi phục chức năng nói chuyện. Cô hỏi Lục Thi Duy: "Cậu thi bằng lái lúc nào?"
Lục Thi Duy nhìn không chớp mắt lái xe, "Thi hồi đại học, tất nhiên là cậu không biết rồi."
Lạc Vĩ Vĩ buồn bực, "Cậu có bằng lái xe, vì sao lúc trước đoàn xây dựng tổ chức liên hoan cậu không lái xe, muốn phải kéo tôi với Tùy Tâm đi thuê xe?"
"Bởi vì tình hình giao thông ở Hồ thành tôi không quen lắm."
"Chỉ đơn giản như vậy thôi?"
"Đương nhiên không thể đơn giản như vậy, bởi vì tôi không muốn lái xe của cậu." Lục Thi Duy nói xong, quay đầu cười cười với Lạc Vĩ Vĩ.
Lạc Vĩ Vĩ hừ một tiếng: "Tôi cũng không có ghét bỏ cậu ngồi trên xe của tôi, cậu còn dám ghét bỏ tôi?"
Lục Thi Duy không có trả lời. Đúng là nàng không muốn lên xe Lạc Vĩ Vĩ, bởi vì không muốn ngồi ở vị trí Lạc Vĩ Vĩ đã ngồi qua, xung quanh đều là mùi hương của Lạc Vĩ Vĩ, khác với chỗ ngồi cạnh tài xế, cảm giác ngồi ở chỗ này, giống như... Bị Lạc Vĩ Vĩ ôm vào trong ngực...
Quá đáng ghét.
Bỗng nhiên Lục Thi Duy mở cửa sổ, muốn hóng mát một chút.
"Cậu có bệnh hả, trời đang rất lạnh mà mở cửa sổ." Lạc Vĩ Vĩ nói xong không đợi Lục Thi Duy phản bác, đóng cửa sổ lại.
Lục Thi Duy đành phải giải thích: "Mùi nước hoa của cậu nồng muốn chết, tôi muốn thay đổi không khí." Nói xong lại thấy hơi hối hận. Dù giải thích thế nào cũng không thay đổi hình tượng người điên của nàng trong đầu Lạc Vĩ Vĩ, giải thích thế nào đều không thay đổi được sự thật cửa sổ đã đóng lại mà nàng phải tiếp tục hít lấy hơi thở của Lạc Vĩ Vĩ.
Tùy Tâm cả buổi không nói chuyện, lúc này mới lên tiếng: "Vĩ Vĩ, lần sau cậu có thể nhẹ nhàng với mình một chút hay không, dập đầu mình rồi này."
"Còn mơ hồ sao?"
"Không, đau. Tỉnh rồi."
"Ừm, cách này hiệu quả."
"..." Nếu không phải bây giờ Tùy Tâm toàn thân không còn miếng sức nào, thật muốn để Lạc Vĩ Vĩ cảm thụ cảm giác mà cô vừa trải qua. Cô nhìn thấy Lục Thi Duy đang lái xe, bỗng nhiên tâm chơi bời lại trỗi dậy, "Chúng ta tìm một nơi để chơi tieeos đi? Dù sao Tiểu Duy biết lái xe, muộn chút cũng không sao."
Lạc Vĩ Vĩ không có gì ý tưởng, quay đầu nhìn Lục Thi Duy, Lục Thi Duy mặt không thay đổi nói: "Chơi cái gì chơi, buổi sáng ngày mai còn phải đi làm đây."
Tùy Tâm sốt ruột, lấy ra chiêu thức làm nũng bình thường hay sử dụng với Giang Đào với Lạc Vĩ Vĩ, "Đi nha, đi nha, chơi một lát thôu, một lát thôi ~~~~ "
Lục Thi Duy cảm giác da gà của mình đều dựng đứng cả lên, cho dù bây giờ trong xe vô cùng ấm áp. Nàng rất không chịu đựng người khác làm nũng với mình, nhưng lại không muốn thỏa hiệp cái chuyện kia. Tùy Tâm ngồi phía sau không nặng không nhẹ tiếp tục làm nũng, sắc mặt Lục Thi Duy càng ngày càng khó coi.
Lạc Vĩ Vĩ cuống quít ngăn Tùy Tâm lại: "Tùy Tâm... Gần được rồi, đừng trách mình không nhắc nhở cậu, có thể cậu ta không mắc bẫy, cẩn thận lát nữa cậu ta dừng xe lại ném cậu xuống đó."
Tùy Tâm không tin, tội nghiệp nhìn về phía Lục Thi Duy: "Có đúng là như vậy không? Tiểu Duy, đi chơi một chút không được sao?"
Lục Thi Duy bỗng đạp phanh lại, Tùy Tâm hét lên một tiếng, lại bi cụng cầu. May mắn, ghế dựa nó mềm.
"Còn muốn đi chơi không?" Lục Thi Duy hỏi.
Tùy Tâm vội vàng lắc đầu: "Mình đau đầu quá, về nhà đi..."
Lục Thi Duy tiếp tục nghiêm túc lái xe, chẳng qua trong không gian nhỏ bé này khắp nơi đều là hơi thở của Lạc Vĩ Vĩ, thật không dễ chịu.