Giữa tháng tập đoàn tổ chức huấn luyện, lại đến kỳ thi chứng nhận trung cấp kế toán. Hằng năm vào thời điểm này, Lạc Vĩ Vĩ đều rất đau khổ, bởi vì chỗ huấn luyện cách nhà cô rất xa, giảng viên lại rất chịu khó điểm danh, làm cô căn bản không thể đến trễ về sớm. Năm nay càng làm cho đầu cô đau chính là, trên đoạn đường dài như thế, cô phải ở chung với Lục Thi Duy.
Nếu như không nói chuyện, khó tránh lộ ra chút kỳ quái, nhưng mà vừa lên tiếng, trong miệng hai người này lại chẳng có gì gọi là tốt đẹp hết, chẳng bằng không nói thì hơn. Cô chỉ có thể mở loa thật lớn, cố gắng xem nhẹ sự tồn tại của Lục Thi Duy.
"Cậu còn cách làm phiền này nữa à?" Bỗng nhiên Lục Thi Duy mở miệng phá vỡ sự lặng thinh trên xe.
Lạc Vĩ Vĩ khẽ giật mình, lập tức nghe thấy trên radio truyền đến một câu quảng cáo —— "Xem nam khoa, tìm xxx, giải quyết phiền não của ngài..." Cô nhanh chóng chuyển kênh, lại thêm một màn quảng cáo đau đầu khác.
Lục Thi Duy ở một bên ôm bụng cười, vui vẻ thưởng thức biểu lộ của Lạc Vĩ Vĩ.
Cuối cùng Lạc Vĩ Vĩ thẹn quá hoá giận, dứt khoát tắt radio. Đài phát thanh bây giờ sao lại suy bại như vậy chứ, mới sáng ra đã mở mấy loại quảng cáo như thế này, chẳng lẽ phải như thế mới có thể duy trì được sao? Thật ra bây giờ có rất nhiều thích nghe phát thanh nha, ví dụ như cô đây này.
"Nghe nhạc đi." Lục Thi Duy cố nén cười, một lần nữa mở radio, chuyển qua kênh mp3.
Tiếng nhạc bên trong truyền ra là《 Dè dặt 》đã qua một nửa, Vương Phi cùng tiếng hát của cô ấy, trải qua nhiều năm gian nan vất vả, vẫn không để người ta cảm thấy lỗi thời.
Kế tiếp lại là một bài rất lâu rồi chưa nghe qua, 《' easy 》, Lục Thi Duy nhớ rõ đây là nhạc phim của một bộ phim Hồng Kông rất hot lúc đó.
Sau đó mỗi một ca khúc, đều là nhạc xưa. Lục Thi Duy không khỏi cảm tưởng một câu: "Sao trong này toàn nhạc xưa thế?"
Lạc Vĩ Vĩ thuận miệng trả lời một câu: "Tôi hoài niệm."
Lục Thi Duy quay đầu liếc nhìn cô một cái, không có nói tiếp, quay trở lại nhìn phong cảnh ven đường.
Đến phòng học, Lạc Vĩ Vĩ tìm kiếm hình bóng của Tùy tâm khắp nơi, tên này chưa từng đến đây huấn luyện, không biết có thể tìm được không đây. Cô nhìn một vòng, chỉ thấy mỗi đại mỹ nữ cùng phòng, vì thế đi qua chào hỏi: "Chào buổi sáng, đại mỹ nữ."
Đại mỹ nữ cười dịu dàng trả lời: "Chào buổi sáng, Vĩ Vĩ."
"Chị có thấy Tùy Tâm đâu không?"
"Không có, không phải cô ấy đến cùng em à?"
"Không phải, để em gọi điện cho cậu ta."
"Trước tiên tìm chỗ ngồi xuống đi, điểm danh kìa."
Lạc Vĩ Vĩ nhìn về phía cửa ra vào, chỉ thấy giảng viên cầm sách sách đi vào bên trong, cô nhanh chóng ra phía sau tìm chỗ ngồi. Đột nhiên bị ai đó kéo một cái, cô đứng không vững, đặt mông ngồi lên đùi người ta, cô lại càng hoảng sợ, gần như bật dậy ngay tức khắc, quay đầu nhìn thấy là Lục Thi Duy mới buông lỏng một hơi.
Thấy xung quanh không có ai để ý tới mình, Lạc Vĩ Vĩ mới ngồi xuống chỗ ngồi bên trong Lục Thi Duy.
"Cậu làm gì mà túm tôi thế?"
"Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết ở đây có ghế trống, cậu ngồi lên đùi tôi làm gì?"
"Nếu không phải cậu kéo tôi..."
"Đừng giải thích." Lục Thi Duy cắt ngang cô.
Cô cũng không không thèm để ý đến nàng, mở tài liệu ra chờ điểm danh.
Tùy Tâm không có tới, Lạc Vĩ Vĩ nằm úp sấp xuống bàn thay cậu ta điểm danh, cũng không bị phát hiện. Lúc đi học các cô thường làm như vậy, tuy rằng bình thường có trăm ngàn chỗ hở, nhưng bởi vì Lạc Vĩ Vĩ người gặp người thích, giảng viên cũng không quá so đó với các cô.
Cô cúi đầu gọi điện thoại cho Tùy Tâm, vang thật lâu cũng không ai nghe, dứt khoát mặc kệ, dù sao buổi chiều đừng có lại tới muộn là được rồi, bằng không thì bị phê bình đấy.
Giảng viên bắt đầu giảng bài, đang ngồi ghi chép nội dung chính vào notebook, lúc này Lạc Vĩ Vĩ nhận được tin nhắn từ số lạ.
Người gửi: Cậu đi tham gia huấn luyện sao?
Lạc Vĩ Vĩ: Tôi đến rồi, ai đó?
Gởi thư tín người: Chị hai của cậu đó!
Lạc Vĩ Vĩ: Chị hai cô là ai đó?
Lục Thi Duy vẫn liếc trộm màn hình điện thoại của Lạc Vĩ Vĩ, nhìn thấy mấy lời lúc này, khinh bỉ cười nhạo cô: "Ngu ngốc..."
"..."
Lạc Vĩ Vĩ suy nghĩ một hồi, lại gửi tin nhắn: Tùy Tâm?
Tùy Tâm: Phí lời!
Lạc Vĩ Vĩ: Sao cậu lại đổi số nữa rồi?
Tùy Tâm: Cái điện thoại kia quên mang thoe, đây là số mới của mình nhá, không phải cho cậu rồi sao? Bây giờ mình đang ở ngoài, không tìm thấy phòng học, cậu ra ngoài đón mình đi.
Lạc Vĩ Vĩ: Cũng điểm danh hết rồi, trước tiên cậu cứ ở ngoài đó đợi đi, nghỉ giữa giờ mình tìm cậu.
Lạc Vĩ Vĩ nhớ đến hôm thất tịch Tùy Tâm ở trong cửa hàng của Giang Đào mua một điện thoại, sau đó đúng là có đọc số này cho mình, chẳng qua khi đó thấy biết một số là được rồi, lưu nhiều để làm gì.
Tùy Tâm gửi tới sáu tin, Lạc Vĩ Vĩ không hồi âm ngay, cúi đầu bắt đầu đọc tiểu thuyết.
Lục Thi Duy nghe rất chăm chú, ánh mắt ngẫu nhiên liếc nhìn Lạc Vĩ Vĩ, tầm mắt dừng trên mặt cô hai giây, lại nhanh chóng thu lại. Cô lại lo lắng chuyện gì đây, lông mày nhíu lại như vậy; trong chốc lát, nhìn thấy khóe môi cô mang theo vui vẻ nhẹ nhàng, hẳn là thấy tình tiết tốt đẹp gì rồi.
Cậu ấy vẫn đa sầu đa cảm như vậy, dễ dàng bị cố sự của nhân vật tác động lên mình.
Lục Thi Duy hơi tới gần một chút, cô theo phản xạ mà nhích ra một chút. Lục Thi Duy nghiêng đầu nhìn cô, cô phát giác được ánh mắt kia, cũng ngẩng đầu nhìn lại.
"Cậu nhìn tôi làm gì?"
"Cậu không nhìn tôi thì sao biết tôi nhìn cậu."
Cô trừng mắt nhìn nàng, sau đó tiếp tục đọc tiểu thuyết.
"Lại đang xem cuốn tiểu thuyết nặng đô kia à?"
"..." Vì chứng minh trong sạch của mình, Lạc Vĩ Vĩ đưa điện thoại đến trước mặt Lục Thi Duy, "Cậu nhìn cho kỹ nha, tôi đang xem tiểu thuyết lịch sử à nha."
"Rõ ràng là tiểu thuyết thanh xuyên, giả bộ có văn hóa gì chứ..." Lục Thi Duy một bên nói, một bên tiếp nhận điện thoại, tùy tiện chọn một đoạn, lặp lại đoạn này một tí, lại tiếp tục nhìn xuống.
"Này... Đưa điện thoại cho tôi... Cậu dùng của mình có được không hả?" Lạc Vĩ Vĩ nhỏ giọng mà kháng nghị.
xxxx
Kiểm tra hằng năm thuận lợi đi qua, tất cả mọi người đều qua, riêng phần mình lại trở về công việc học tập cùng sinh hoạt ban đầu. Lạc Vĩ Vĩ đang nỗ lực ở những ngày cuối cùng, khoảng cách đến ngày thi chỉ còn vài ngày.
Giữa trưa tại căng tin ăn cơm, Lục Thi Duy hỏi Tùy Tâm: "Năm nay cậu thi sao?"
Tùy Tâm vừa nhét thứ gì đó vào miệng vừa đáp: "Đăng ký rồi, không có học."
"Ít nhiều cũng nên nhìn một ít đi, không chừng có thể kiếm được điểm, nắm chắc một điểm."
Tùy Tâm nói: "Không không không... Cậu hiểu làm rồi, ý mình là, có học hay không cũng không qua được, mình căn bản là từ bỏ rồi."
"..."
"Sao cậu không tôi chứ?" Lạc Vĩ Vĩ chen vào nói.
"Cậu có gì tốt để hỏi? Không phải năm ngoái rớt một môn sao? Tôi biết lâu rồi." Vì để tránh cho Lạc Vĩ Vĩ hiểu lầm, Lục Thi Duy lại bổ sung một câu: "Mẹ cậu nói."
Lạc Vĩ Vĩ thở dài một hơi, có lẽ đã sớm đoán được, cô oán trách: "Mẹ tôi mỗi ngày lo thiên hạ chưa đủ loạn hay sao ấy, đi khắp nơi ồn ào chuyện của tôi."
Lục Thi Duy ha ha cười, nàng sẽ không thừa nhận là nàng chủ động hỏi đâu.
"Có cần tôi giúp cậu ôn tập hay không?" Lục Thi Duy tốt bụng hỏi.
"Không cần, cám ơn!" Cậu muốn mượn cơ hội nhục nhã tôi sao? Đừng cho là tôi không biết cậu một năm đã vượt qua ba khoa, mẹ của tôi mỗi ngày nói, lỗ tai tôi đều bị nhắc ra vết chai rồi. Tôi mới không tin cậu sẽ tốt bụng như vậy! Lạc Vĩ Vĩ phẫn hận nghĩ đến.
Trên mặt Lục Thi Duy trong nháy mắt hiện lên vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh lại thay đổi thành một bộ mặt tươi cười: "Tôi chỉ là khách khí với cậu một chút thôi."
Lạc Vĩ Vĩ cũng phụ họa cười theo.
Tùy Tâm hợp thời mà chuyển đề tài: "Nghe nói hôm nay buổi tối lại liên hoan."
Mặt Lạc Vĩ Vĩ lập tức trầm xuống.
Hai người kia chú ý tới nét mặt của cô biến hóa, cùng nhau nhìn về phía cô.
"Đầu óc cậu sao thế, mới đó quên rồi à, không phải lúc sáng đại mỹ nữ vừa thông báo sao?" Vẻ mặt Tùy Tâm khó hiểu.
"Tại sao là hôm nay chứ..." Lạc Vĩ Vĩ suýt chút nữa thì nức nở ai oán, "Hôm nay dì cả đến..."
Lục Thi Duy ho khan hai tiếng: "Lúc ăn cơm có thể không nói đến mấy chuyện dì cả này được không?"
"Dì cả của cậu không đến à?"
"..."
Trong lòng Lạc Vĩ Vĩ cân nhắc cái lợi cái hại, kiếm cớ không đi, giống như có vẻ không tốt lắm; đi, lại không thể uống bao nhiêu rượu, đi cũng công toi. Thật là làm khó người ta mà.
"Nếu không... Cậu xin sếp nghỉ đi?" Tùy Tâm kiến nghị.
Lạc Vĩ Vĩ lắc đầu: "Mình vẫn phải đi, cố gắng uống ít một chút, chắc không sao đâu."
Đến buổi tối, cứ việc rất không khỏe, Lạc Vĩ Vĩ vẫn là lái xe chở Lục Thi Duy cùng Tùy Tâm đến khách sạn. Lạc Vĩ Vĩ tự an ủi mình, rượu có thể làm lưu thông máu, uống tí rượu cũng không đau đớn, cũng không tính là nhiều chuyện xấu.
Dựa theo lệ cũ, cả buổi tối đều là Lạc Vĩ Vĩ sắp xếp, tuy cô nịnh bợ rất rõ ràng, nhưng làm việc ở xí nghiệp này lâu rồi, mọi người cũng không kinh ngạc, ngược lại sẽ không cười nhạo. Hoàng tỷ vừa nhắc đến đề tài nào đó, Lạc Vĩ Vĩ lập tức có thể nghênh đón, điều này cũng làm cho rất nhiều người cảm thấy mặc cảm.
Nịnh bợ là một việc cũng cần có kỹ thuật.
Chỉ có điều thân thể lúc này không thoải mái, uống rượu cũng dễ say hơn thường ngày. Lãnh đạo còn không uống đúng lúc, Lạc Vĩ Vĩ đã muốn ói rồi. Lúc này không phải là vì muốn giữ tỉnh táo mà đi móc họng, mà là thật sự không thoải mái muốn ói.
Lúc cô xoay người ra bên ngoài, không cẩn thận vấp chân ghế, theo bản năng mà muốn vịn lấy Tùy Tâm, lại bị người nào đó vượt lên đỡ.
"Cậu không sao chứ?" Lục Thi Duy dùng hai cánh tay đỡ cô, để cô đứng vững một chút mới buông ra.
Lạc Vĩ Vĩ lắc đầu, tiếp tục đi ra ngoài. Chợt nghe sau lưng có người khác hỏi: "Vĩ Vĩ, không sao chứ?"
Lạc Vĩ Vĩ cười quay đầu lại: "Không có chuyện gì, uống nhiều quá."
Mọi người cười vang, cho là cô nói đùa. Cô nhanh chân bước ra, vừa đến nhà vệ sinh liền nôn đến đất trời đen kịt. Đợi cô cảm thấy dễ chịu một chút, mới mở cửa đi ra, đã nhìn thấy Lục Thi Duy vẫn không nhúc nhích đứng trước mặt cô, không biết đã ở đây bao lâu.
Lạc Vĩ Vĩ cố gắng suy nghĩ xem nên mở lời thế nào, suy nghĩ lại bị Lục Thi Duy đưa một tờ khăn giấy tới cắt ngang.
Nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được.
"Cậu không sao chứ?" Lục Thi Duy hỏi.
Lạc Vĩ Vĩ trầm mặc không nói lời nào. Lục Thi Duy lại hỏi lần nữa.
"Không liên quan tới cậu." Cô lạnh lùng lướt qua người Lục Thi Duy, tay Lục Thi Duy cứ thế lơ lửng trong không khí.