Lục Thi Duy cùng Lạc Vĩ Vĩ nhận lấy vòng ngọc giống nhau như đúc.
Chị họ còn đang giải thích tại sao muốn mua cái này cho các cô, nàng đã thoải mái mà đeo lên tay. "Đẹp quá, cám ơn đàn chị." Nói xong, nàng lại nhìn Lạc Vĩ Vĩ, "Vĩ Vĩ, cậu không thích à?"
Lạc Vĩ Vĩ nhếch miệng: "Tại sao phải mua đồ cặp cho em cùng cậu ta?"
Anh rể bồi thêm mấy nhát dao: "Bởi vì hai đứa tụi em thân thiết."
Lạc Vĩ Vĩ liếc mắt, "Em cùng cậu tuyệt đối không thân thiết!"
"Ai nha, Vĩ Vĩ em thật sự là quá nghịch ngợm rồi, sao có thể nói lời bịa đặt như thế. Muốn nói hai đứa tụi em không thân thiết, ai mà tin được chứ? Đừng nói từ nhỏ đến lớn như hình với bóng, chính là thời điểm lên đại, em còn thường xuyên chạy đến thành phố H, có lần chị còn thấy hai đứa bây tay trong tay đi vào rạp chiếu phim cơ mà." Vẻ mặt chị họ xem thường nhìn về phía Lạc Vĩ Vĩ.
Lạc Vĩ Vĩ bối rối, trừng mắt nhìn chị họ, lại quay đầu nhìn Lục Thi Duy, lại nhìn chị họ, "Em chạy tới thành phố H khi nào? Còn đi xem phim? Lại còn cùng cậu ta? Còn tay trong tay?" Nói xong lại nhìn Lục Thi Duy.
Chị họ sửng sốt một chút, khẩn trương kích động như thế để làm gì? Rõ ràng lời mình nói đều là thật mà.
Lúc này Lục Thi Duy nhìn không được nữa, nói với chị họ: "Đàn chị, chị có nhớ nhầm không? Em không có cùng cậu ta đi xem phim. À, đương nhiên, không tính xem phim tập thể hồi tiểu học."
Nàng hời hợt nói một câu, hóa giải bầu không khí bối rối này, bằng không nhìn dáng vẻ Lạc Vĩ Vĩ, nếu chị họ dám... nói thêm câu nào nữa, từng phút có vẻ đều có thể đánh nhau.
"Vậy có thể là chị nhầm rồi." Chị họ cũng tích cực nữa, lại tiếp tục nói về chủ đề khác.
Mặc dù mọi người cũng không chú ý chuyện này nữa, nhưng Lạc Vĩ Vĩ không cách nào bỏ qua như vậy.
Chị họ nói giỡn vài câu cũng chẳng sao, cô nghe xong cũng chỉ cười theo, sau đó sẽ quên mất. Nhưng mà đem cô đặt cạnh Lục Thi Duy mà nói, có ý gì đây? Mấy người này bị cái gì, vì sao một hai đều cho rằng cô và Lục Thi Duy thân thiết? Hai cô như là kẻ thù ấy chứ.
Lạc Vĩ Vĩ thấy Lục Thi Duy cúi đầu loay hoay cái vòng trên tay, bỗng nhiên thích hoài, xúm lại hỏi: "Sẽ không phải là cậu ở khắp nơi nói với người khác tôi và cậu thân thiết chứ? Lừa gạt người khác như vậy, làm họ tưởng tôi và cậu là bạn thân. Nhưng như thế cậu được cái gì?"
"Bị điên à, tại sao tôi phải làm như vậy?"
"Đúng vậy, tôi cũng buồn bực tại sao cậu phải làm như vậy."
"Người khác tùy ý nói một chút thôi, cậu để trong lòng làm gì? Vẫn là... Cậu sợ liên quan đến tôi?" Lục Thi Duy nói xong, cười nhẹ nhàng mà nhìn Lạc Vĩ Vĩ, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ dịu dàng.
"Sao tôi phải sợ chứ..." Lạc Vĩ Vĩ càng nói càng chột dạ. Thật ra thì cô sợ hai thật đó, sợ bị so sánh với Lục Thi Duy.
"Vậy cậu đeo vòng tay lên đi."
"Tôi về nhà mang không được sao?"
"Tôi giúp cậu mang."
"Không cần..." Lạc Vĩ Vĩ còn chưa nói xong, Lục Thi Duy đã cầm lấy tay của cô. Cô giãy giụa vài cái, lại sợ người khác để ý đến hai cô, đành phải để mặc cho Lục Thi Duy muốn làm gì thì làm.
Lục Thi Duy cầm tay của cô, hai xâu chuỗi tới gần nhau, cô nhìn, cũng cảm thấy vòng tay này thật sự rất đẹp, hơn nữa da Lục Thi Duy so với cô còn trắng hơn cả cô, cùng vòng tay này quả thật rất hợp. Nhìn một chút, nhưng lại không để ý giờ phút này các cô đang gắt gao đan lấy tay.
Chị họ lúc này liếc hai cô một cái, biểu hiện như sớm xuyên thủng tất cả mọi thứ, nghĩ thầm, hai đứa vốn rất thân mà, sao lại không cho người ta nói, thật sự rất khó chịu.
xxxx
Một ngày trước Quốc Khánh*, bên trong phòng mọi người sáng sớm đã bận muốn chết, đến xế chiều, trên cơ bản chính là lúc để nghỉ ngơi rồi.
*Ngày 1 tháng 10: Quốc Khánh Trung Quốc
Bởi vì cuối tháng này Lạc Vĩ Vĩ có cuộc thi, mấy ngày nay đặc biệt chăm chỉ. Trừ việc phải tham gia các bữa tiệc, nếu có thể cô đã từ chối rồi, người nhà đã an bài hết rồi, cuộc hẹn của cô và Liêu Kiệt. Lý do của cô đầy đủ nha, bởi vì cô còn thiếu một khoa thi là có thể cầm được chứng nhận trung cấp kế toán rồi, cho dù mẹ cô sốt ruột thế nào đi nữa, nên so với việc kiếm người yêu thì chuyện này còn quan trọng hơn.
Nhưng ngay lúc này cô đang chăm chỉ phấn đấu, mẹ của cô vẫn là tránh không được dạy dỗ cô. Mẹ cô nói: "Cô nhìn mình đi, năm ngoái chăm học có phải tốt hơn không, một qua ba khoa thì tốt rồi, còn thiếu một khoa, hai năm mới có chứng nhận. Cô nhìn Tiểu Duy nhà người ta kìa... Bala bala..."
Lạc Vĩ Vĩ thật sự chịu đủ lắm rồi.
Ngay cả đi làm cũng không trốn khỏi Lục Thi Duy, thật là làm cho người tức điên. Cho nên giờ phút này, lúc cô bận rộn xem văn kiện, cô cũng không quên liếc trộm Lục Thi Duy vài lần.
Chỉ thấy Lục Thi Duy trong chốc lát cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn, trong chốc lát rời khỏi chỗ ngồi đi rót ly cà phê, trong chốc lát lại ngẩn người, nhìn qua trông rất nhàm chán.
Lạc Vĩ Vĩ trong lòng rất khó chịu, phải tìm cho Lục Thi Duy chút chuyện gì đó để làm mới được.
Hai ngày nay Tùy Tâm say mê tiểu thuyết trên mạng, lúc được rãnh rỗi, đều xem tiểu thuyết, các thể loại ngôn tình cẩu huyết, bá đạo tổng tài, lãnh khốc quân vương là kiểu cậu ta thích nhất.
Lúc này không có việc gì, vừa vặn một lòng chờ đợi kỳ nghỉ, cô lại xem tiểu thuyết. Lúc này đây cô đang xem tiểu thuyết, bút phong cùng cơ cấu câu chuyện rất giống một vị đại thần ngôn tình xuất bản tác phẩm. Mặc dù có chút lỗi chính tả cùng câu cú không suông cho lắm, nhưng mà tại không ảnh hưởng khi đọc cho lắm, vẫn là làm Tùy Tâm cảm thấy muốn ngừng cũng không được, quả thực muốn chui vào trong màn hình cùng nhân vật nam chính nói chuyện yêu đương mà.
Sao có thể một mình hưởng đây? Vì vậy, xét thấy Lạc Vĩ Vĩ thời học sinh rất thích tác phẩm của vị đại thần kia, Tùy Tâm liền đề cử với Lạc Vĩ Vĩ câu truyện này. Trực tiếp quăng một đường link.
"Đây là cái gì?" Lạc Vĩ Vĩ tạm dừng rồi đóng văn kiện.
"Mình đang xem một bộ tiểu thuyết, viết rất hay."
"Thật không? Để mình rãnh rỗi xem thử."
"Cách hành văn rất giống đại thần mà cậu thích ấy."
"Thật không? Bây giờ mình đi xem." Trên đời này tác giả học theo đại thần của cô nhiều lắm, cô cũng xem qua một ít, làm sao có người có thể học tập giống như vậy đây?
Vì vậy, ôm lấy tâm tình tò mò cùng phê bình, Lạc Vĩ Vĩ ấn mở đường link này.
Chẳng qua là không đợi cô bắt đầu xem, điện thoại đã vang lên, cô đi ra ngoài tiếp điện thoại, lúc quay lại phát hiện Lục Thi Duy đang ngồi ở vị trí của cô.
"Cậu ngồi chỗ tôi làm gì?" Lạc Vĩ Vĩ vừa đi vừa hỏi.
Lục Thi Duy ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt biểu hiện sự ghét bỏ: "Thì ra cậu là loại người này."
"Cậu có ý gì?"
"Thì ra cậu khẩu vị nặng như vậy." Lục Thi Duy nói qua chỉ chỉ trên màn ảnh máy vi tính, cái kia Lạc Vĩ Vĩ ấn mở còn chưa kịp nhìn mặt trang.
Chẳng qua đó chỉ là văn án của tiểu thuyết mà thôi.
Tuy rằng văn án kia viết như này: Nữ nhân vật chính vì việc học đi tới hộp đêm làm phục vụ kiếm tiền, cô ở chỗ này đắc tội mỗ quan nhị đại, khiến đêm nay làm hắn cảm thấy nhục nhã nhất cuộc đời, cuối cùng may mắn mà có bạn của quan nhị đại, cũng chính là nhân vật nam chính ra tay cứu giúp mới có thể thoát thân. Nhưng mà thật không nghĩ đến chính là, thời điểm sinh nhật 21 tuổi của cô, nhân vật nam chính dùng giá cao đến mua đêm đầu tiên của cô... Về sau nữ nhân vật chính cũng vì yêu nhân vật nam chính mà bị hành hạ chết đi sống lại...
Lạc Vĩ Vĩ lại nhìn lướt qua nội dung trọng điểm ở từng chương, hầu như mỗi chương đều ba ba ba, nhân vật nam chính tâm tình tốt cũng muốn ba ba ba, tâm tình không tốt cũng ba ba ba, tóm lại chỉ cần gặp mặt liền không thoát khỏi ba ba ba.
"Lạc Vĩ Vĩ ơi là Lạc Vĩ Vĩ..." Lục Thi Duy thở dài lắc đầu, "Sau này chớ cùng người khác nói tôi quen biết cậu." Nói xong cầm ly đứng dậy rời khỏi. Nàng vốn là đến phòng trà pha cà phê, vừa thấy Lạc Vĩ Vĩ đi ra ngoài gọi điện thoại, sau đó trông thấy máy tính không tắt màn hình, đã nhìn thấy một thiên lôi văn như vậy.
"Đây không phải tôi xem." Lạc Vĩ Vĩ giải thích.
Lục Thi Duy dừng bước quay lại nhìn cô, giống như nhìn kẻ ngốc vậy, "Cậu cảm thấy tôi tin nổi không? Có thể thả những thứ đồi trụy vào thẻ nhớ, còn mang theo đi làm, xem loại tiểu thuyết này cũng không có gì lạ. Chỉ có điều... Không thể tưởng tượng được cậu sẽ thích thể loại như vậy..."
"Sao tôi có thể thích thể loại này chứ..."
"Ôi. Ai rồi cũng thay đổi, tôi hiểu mà, đừng giải thích, cũng không cần che giấu cái gì cả, tôi sẽ không đi nói với mọi người cậu thích mấy cái này đâu." Lục Thi Duy nói xong còn nháy mắt với cô một cái.
Lạc Vĩ Vĩ tức giận mắng nàng: "Lục Thi Duy, ông bác* cậu!"
*大爷/dà ye: bác
"Bác tôi... Hình như là ba cậu nha..."
"..."
Lục Thi Duy hài lòng cười, ở trước mặt cô cho đến giờ không tiếc rẻ nụ cười, cô quay đầu đi chỗ khác không nhìn nàng. Tuy rằng Lục Thi Duy luôn luôn gọi ba cô là chú, nhưng nếu dựa theo số tuổi, có lẽ phải là bác.
Tùy Tâm đọc tiểu thuyết quá mức mê mẩm, mãi cho đến khi Lạc Vĩ Vĩ phát cáu, mới ngẩng đầu nhìn hai cô.
"Hai ngươi nói cái gì đó? Náo nhiệt như vậy."
Lạc Vĩ Vĩ nghe thấy giọng nói của Tùy Tâm, lập tức quay đầu mắng Tùy Tâm: "Cậu là đồ hại bạn, cậu gửi cái gì cho mình đó?"
Tùy Tâm không rõ cho lắm nói: "Không phải cậu muốn xem sao?"
"..."
Lục Thi Duy buồn cười vỗ vai Lạc Vĩ Vĩ, "Được rồi, đừng có kéo Tùy Tâm xuống nước, không phải tôi nói cậu không cần giải thích sao?"
"Căn bản chính là cậu ta..."
"Không phải cậu thích loại ngược luyến tình thâm như này sao, ngược tâm ngược thân..." Tùy Tâm ngay thắng cắm từng nhát dao lên người cô.
Lục Thi Duy đã cười đến đau sốc hông rồi, Lạc Vĩ Vĩ như một cơn gió đến trước mặt Tùy Tâm, che miệng Tùy Tâm nói: "Cậu bớt nói hai câu thì chết sao?"
Tùy Tâm lắc đầu, lại kéo tay Lạc Vĩ Vĩ ra, ý là cậu mau buông ra, mình sắp tắt thở rồi đây này.
"Cho cậu thêm một cơ hội, cậu nói năng đàng hoàng một chút, giải thích vì sao mình lại ấn mở cái tiểu thuyết kia."
Tùy Tâm bạt mạng gật đầu, nếu không buông ra để nói, thật muốn tắt thở rồi."Tiểu Duy, thật ra thì... sự tình... là vậy đấy... Vĩ Vĩ cậu ấy... thích tác giả kia... sau đó mình... đem cái này gửi cho cậu ấy..."
Lạc Vĩ Vĩ lại một lần nữa chặn miệng Tùy Tâm.