Bỗng Dưng Muốn Yêu Người

Chương 10




Thích một người, là chuyện trong nháy mắt.
Lạc Vĩ Vĩ nhớ tới mối tình đầu của cô, cảm thấy hẳn là vào cao trung.
Khi đó Lạc Vĩ Vĩ trọ ở trường, vừa thoát khỏi sự quản lý của ba mẹ, cả ngày đều nghĩ đến việc tự do vui chơi, tuy rằng bên cạnh cũng có bạn học yêu sớm, nhưng đối với mấy chuyện yêu đương này, cô vẫn chưa có nghĩ đến.
Vào một ngày mưa nào đó, mưa rơi rả rích cả ngày, rút cuộc lúc tan học cũng chịu ngừng lại. Lạc Vĩ Vĩ quét dọn lại sân tập sau khi kết thúc, đem dụng cụ cất ở dãy phòng học phía sau, cô phải đi qua một đoạn đường nhỏ lầy lội. Cô sợ làm dơ quần, lúc ngồi xổm xuống kéo ống quần, đột nhiên trước mặt xuất hiện một cái máy bay giấy.
Lạc Vĩ Vĩ theo bản năng mà ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy một nam sinh thanh tú đứng bên cửa sổ lầu hai. Nam sinh vừa vặn cũng nhìn thấy cô, có chút lúng túng, vội xoay người rời khỏi.
Lạc Vĩ Vĩ quay đầu nhìn máy bay giấy rơi trên mặt đất, bị mưa thấm ướt, loáng thoáng lộ ra chữ viết gì đó. Cô đưa tay nhặt lên, cảm giác ở chỗ vừa rồi trên tầng hai, có người nhìn mình chằm chằm. Lại ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt kia.
Nam sinh bởi vì đối mặt mà xấu hổ, tiếp theo không biết có phải vì động tác mở ra máy bay giấy cô mà thay đổi thành lo lắng cùng luống cuống hay không.
"Này ——" Cậu ta gọi cô.
Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hỏi cậu ta: "Đây là cậu viết hả?"
Cậu ta đờ đẫn gật đầu một cái.
Cô cười cười, đem máy bay giấy giữ trong lòng bàn tay. Trái tim hẵng còn non nớt, nhảy kịch liệt trong lồng ngực, có một loại cảm xúc không tên xộc lên đầu.
Trên đó viết: Ai nói sau cơn mưa nhất định sẽ có cầu vồng?
Lạc Vĩ Vĩ khi đó thích Từ Chí Ma, hơn nữa là xem Hoàng Lỗi trên truyền hình mà lớn lên, với tướng mạo của vị đàn anh ở tầng hai kia, cộng thêm câu chữ đẹp đẽ kia nữa, Lạc Vĩ Vĩ cảm giác có lẽ mình thích cậu ta.
Về sau, hai người bắt đầu trong trường học ra song vào đúng, lại sau đó, cậu ta bị người khác cướp đi...
"Lạc Vĩ Vĩ, cậu đi nhầm đường rồi!" Theo tiếng thở nhẹ của Lục Thi Duy, Lạc Vĩ Vĩ mới trở lại hiện thực, mãnh liệt đạp phanh, nhìn khung cảnh xung quanh.
"Đây là đâu?" Cô xúc động nói một câu.
Lục Thi Duy trừng cô một cái: "Cậu cũng không biết, tôi làm sao mà biết được."
"Tôi không có hỏi cậu, chen miệng vào làm cái gì."
"Xe này chỉ có hai người chúng ta, chẳng lẽ cậu nói chuyện với ma sao?"
"Tôi lảm nhảm có được không?"
"..." Lục Thi Duy mặc kệ cô, lấy điện thoại di động ra hướng dẫn, "Tới ngã tư phía trước quay đầu lại, sau đó rẽ phải rồi rẽ trái. Cậu có phải là người Hồ thành không vậy, đi làm cũng đi lạc cho được."
"Nói vậy không phải rất giống cậu sao."
"Câm miệng!"
Đi muộn là không thể tránh khỏi, mặc dù mọi người không có khiển trách bọn cô, nhưng mà Lục Thi Duy vẫn như cũ oán trách Lạc Vĩ Vĩ tới buổi trưa. Nhớ tới liền trừng mắt nhìn cô một cái.
"Cậu xem xong tài liệu rồi à?" Lạc Vĩ Vĩ phản kích.
"Nhiều như vậy làm sao xem hết trong mấy ngày chứ?"
"Vậy cậu còn rãnh rỗi đi dòm tôi à."
"..."
"Tôi còn rất nhiều, cậu xem hết rồi tôi đưa cho cậu."
"Cút..."
xxxx
Lạc Vĩ Vĩ đã từng hỏi Lục Thi Duy, sao không đến công ty cậu nhỏ làm, chỉ đổi lại một câu "Tôi thích đấy, cậu quản được sao?"
Vì vậy trong lòng sẽ đem Lục Thi Duy cùng hai chữ có bệnh đặt ngang hàng.
Lục Thi Duy tiền đồ tốt không thèm để ý, muốn chạy đến xí nghiệp nhà nước chịu khổ, bởi vì có bệnh; cứ nói chuyện với Lạc Vĩ Vĩ là muốn cãi nhau, vẫn còn luôn muốn nói, bởi vì Lục Thi Duy có bệnh.
Cho nên Lục Thi Duy có làm nên chuyện gì, Lạc Vĩ Vĩ đều không cảm thấy ly kỳ.
Buổi chiều Lạc Vĩ Vĩ đi ra ngoài làm việc, lúc trở về mang theo kem cho đồng nghiệp cùng phòng, số lượng là dựa theo số người ở đây, không nghĩ tới gặp những đồng nghiệp ngành khác trên hành lang, Lạc Vĩ Vĩ ngại bị người ta nhìn, liền chia một cái kem.
Lúc này cô nhìn thấy kem không đủ, nghĩ thầm mình sẽ không ăn. Sau đó trở lại văn phòng chia cho mọi người, lại dư ra một cái, nhìn chung quanh một chút, à, Lục Thi Duy không có trong văn phòng. Tuy rằng cô chướng mắt Lục Thi Duy, nhưng sẽ không nhỏ mọn như vậy, không chia phần cho Lục Thi Duy, nhưng hiện tại Lục Thi Duy không ở trong văn phòng, vậy thì tính chất liền không giống nhau.
Lạc Vĩ Vĩ trực tiếp mở vỏ bao, theo thói quen mà liếm một cái trước.
Lục Thi Duy vừa trở về, đi vào trong phòng thấy trên tay mỗi người một cái kem, nhìn lại bàn mình không có cái gì hết, trong lòng cũng hiểu rõ là Lạc Vĩ Vĩ không có để phần cho nàng, cũng không có suy nghĩ nhiều, ngồi xuống tiếp tục công việc.
Nhưng Lục Thi Duy tự dưng ung dung bình tĩnh như vậy, Lạc Vĩ Vĩ không chịu nổi. Trước mặt nhiều người như vậy, cảm giác nếu như không nói chút gì đó, trông không tốt cho lắm. Vì vậy Lạc Vĩ Vĩ nói: "Tôi tưởng cậu không có ở đây."
Nàng ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, cười cười, không nói gì.
Lạc Vĩ Vĩ nói tiếp: "Tôi mới mở, không thôi cho cậu này."
Lục Thi Duy vốn định lịch sự nói không cần, nhưng nhìn biểu hiện của Lạc Vĩ Vĩ lưu luyến không thôi, nghĩ thầm ngu sao không cần, tuyệt đối không hàm hồ mà tiếp nhận que kem trong tay Lạc Vĩ Vĩ, không chút suy nghĩ liền cắn một cái.
"..." Lạc Vĩ Vĩ sửng sốt một chút, tiếp theo chăm chú mà nhìn nhìn chằm chằm vào Lục Thi Duy.
"Cậu nhìn tôi làm gì?" Lục Thi Duy nói, lại hung hăng cắn một miệng lớn.
"Không có gì... Cậu ăn đi, cậu ăn xong hẵng nói."
Lục Thi Duy nhíu nhíu mày, "Cậu bỏ độc gì trong kem rồi hả? Nhổ nước miếng rồi?"
"Không, tôi chỉ liếm một cái." Lạc Vĩ Vĩ nói xong, vội vàng lấy tay che mặt. Cô thật sự sợ Lục Thi Duy trực tiếp cầm nửa que kem kia đập vào mặt cô, cô cũng tin là Lục Thi Duy thật sự sẽ làm điều đó.
Đợi cả buổi, không có động tĩnh gì, cô nhìn lén Lục Thi Duy qua kẽ tay, Lục Thi Duy mặt không thay đổi ăn xong que kem, sau đó vứt xuống bàn cô.
"Dù sao cũng không còn kịp nữa..." Lạc Vĩ Vĩ miệng thiếu nợ mà còn nói một câu.
Đỉnh đầu bỗng nhiên hiện lên một đạo bạch quang, Lạc Vĩ Vĩ theo bản năng đưa tay đón, đó là một đoàn khăn từ bàn đối diện. Sau đó Lạc Vĩ Vĩ thét lên phá vỡ tĩnh lặng trong văn phòng——
"Đừng có mà ném loạn giấy chùi mũi chứ!"
xxxx
Chủ nhật Lạc Vĩ Vĩ cùng Tùy Tâm ra ngoài dạo phố, mua một ít quần áo dày, chuẩn bị nghênh đón mùa đông đến. Thành phố này trời thu rất ngắn, còn chưa kịp hưởng thụ trời thu, mùa đông cũng đã nối gót tới rồi.
Lạc Vĩ Vĩ hôm nay ăn mặc đặc biệt ngây thơ, áo bóng chày với quần jean, đi một đôi giày, đứng cạnh Tùy Tâm quanh năm không rời giày cao gót, thấp một đoạn.
Tùy Tâm thấy cô lúc này trông nhỏ xíu mà kinh ngạc, "Lâu rồi không thấy cậu ăn mặc như vậy."
Lạc Vĩ Vĩ vừa định hỏi "Đẹp không?", Tùy Tâm đã lên tiếng trước: "Giả bộ ngây thơ cái gì?"
"Mình giả bộ ngây thơ cái gì? Mình vốn ngây thơ mà!"
"Ờ... Hoàn toàn chính xác... Có chút tư vị..." Tùy Tâm nói qua, ánh mắt từ trên hướng xuống, rơi vào trước ngực của cô.
Lạc Vĩ Vĩ xem nhẹ mà đáp lại lời của cô: "Cậu cũng không có bao nhiêu, so với Lục Thi Duy kém xa."
Tùy Tâm chần chừ một chút, lập tức đồng ý gật gật đầu, "Cậu nói hai người các cậu từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cơ hồ là cùng ăn cùng ở, sao người ta lớn lên xinh đẹp như vậy, dáng người lại tốt nữa, sao cậu gầy với xẹp lép vậy?"
"Sao mình biết được chứ? Mình với cậu ta không có thân." Lạc Vĩ Vĩ nói xong, xoay người đi vào một cửa tiệm, "Sang đây xem cái này, thích hợp cậu lắm."
"..." Tùy Tâm cùng đi qua vừa nhìn, tức giận đến giơ chân, "Thích hợp cái đầu cậu!"
Cái váy mà Lạc Vĩ Vĩ chính là cái váy của mấy người lớn tuổi.
Lạc Vĩ Vĩ cùng Tùy Tâm đều là thuộc loại ưa thích dạo phố, đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng mà các cô có thể duy trì tình bạn lâu như vậy. Muốn nói Lạc Vĩ Vĩ này nói chuyện có thể gây tranh cãi, luôn chọn Tùy Tâm không thích nghe mà nói, Tùy Tâm có lẽ đã sớm cùng cô nhất đao lưỡng đoạn mới hợp. Nhưng mà, Tùy Tâm lập dị như vậy, cái gì cũng có thể làm, cũng liền chỉ có Lạc Vĩ Vĩ có thể chịu được. Cho nên, tình bạn của hai người được tạo thành.
Lạc Vĩ Vĩ thường nói câu nói đầu tiên là: "Loại người như cậu, ai mà chịu nổi đây, cũng chỉ có mình thấy cậu đáng thương, mới chơi với cậu."
Tùy Tâm cũng thường thường nói: "Nói nhiều như cậu mới không có ai chơi, cậu biết không? Cũng chỉ có mình tốt bụng, tình nguyện nói với cậu mấy câu."
Hồ thành kỳ thật không lớn lắm, nhân khẩu cũng không nhiều, nhưng mà trung tâm thương mại cùng cửa hàng bách hóa cũng không ít. Hai người dạo ba cửa hàng, đều có thu hoạch cho riêng mình, mới cảm thấy có chút đói.
Tùy Tâm tự nhủ: "Cậu nhìn giúp mình xem cái này thế nào?"
Lạc Vĩ Vĩ đang sửa sang lại cổ áo trước gương thử đồ, qua loa đáp một câu: "Cũng tạm, mua đi. Mua xong rồi đi ăn cơm."
"Mình thấy cái vừa rồi màu sắc tốt hơn." Tùy Tâm một bên soi gương vừa nói.
"Vậy cậu cũng mua đi."
"Hai cái này là cùng một kiểu mà, chẳng qua là màu sắc không giống nhau thôi."
"Đúng vậy, vừa vặn phù hợp với người điên ấy! Mình kiến nghị cậu mua năm cái có màu sắc khác nhau, từ thứ hai đến thứ sáu một ngày một bộ, không cần hình thức, thật tốt."
"..."
Lạc Vĩ Vĩ mua đồ từ trước đến nay đều dứt khoát, đã vậy còn hợp thân người, cô cơ bản đều mua. Tùy Tâm đâu rồi, rõ ràng là chòm sao bò cạp, nhưng khả năng có thể cùng cán cân nghiêng nằm cạnh quá gần, lúc đối mặt với nhiều loại màu sắc luôn do dự.
"Cái đó, cậu thử nhiều lần lắm rồi." Lạc Vĩ Vĩ đã đợi đến mất kiên nhẫn.
Tùy Tâm cũng đói bụng, nhưng mà luôn bất đồng ý kiến với Lạc Vĩ Vĩ, cuối cùng dứt khoát buông tha, quay đầu nói với nhân viên phục vụ: "Tùy tiện giúp tôi chọn một màu rồi gói lại."
Nhân viên phục vụ: "..."
Qua giờ cơm, bên trong quán lẩu đặc biệt lộ ra vẻ thê lương, chỉ có một bàn Lạc Vĩ Vĩ bọn cô thôi. Phục vụ lề mà lề mề mà tới gọi món ăn, có vẻ đối với các cô lúc này đến có chút bất mãn.
Lạc Vĩ Vĩ rất nhanh gọi đồ ăn, vẫn không quên nói với phục vụ một cậu: "Ngại quá, quấy rầy mọi người nghỉ ngơi." Phục vụ lập tức thay đổi một bộ mặt tươi cười.
Tùy Tâm tự nhủ: "Thật ra cậu nhiều lúc rất biết cách ăn nói, làm cho người ta vui vẻ."
Lạc Vĩ Vĩ suy nghĩ một chút nói: "Cái này là chọn đối tượng nói chuyện, ví dụ như cậu đây, quan hệ của tụi mình tốt như vậy, cậu sẽ không để ý miệng mình thiếu nợ chứ?"
"Cái kia Lục Thi Duy đâu rồi, vì sao cậu luôn nhắm vào cậu ấy? Chẳng lẽ cũng bởi vì quan hệ tốt?"
"Mình cùng cậu ta quan hệ không được tốt cho lắm." Lạc Vĩ Vĩ thu hồi vẻ tươi cười, lạnh nhạt nói.
Tùy Tâm nghĩ một lúc, mới gật gật đầu: "Trách không được, nhiều năm như vậy cậu cũng không nhắc đến cậu ấy với mình. Nhưng cậu ấy là người tốt, lại thông minh lại xinh đẹp, mặc dù là người vô cùng chính trực, nhưng ở chung cũng tốt. Vì sao quan hệ của cậu và cậu ấy không tốt?"
"Mình đã nói qua với cậu rồi, mình không phải đã nói hồi trung học phổ thông luôn có người đối nghịch với mình sao?"
"Cái gì? Cậu ta chính là người cướp bạn trai của cậu hồi trung học phổ thông hả?"
"Đúng vậy!"
"Con khốn này!"
"..." Lạc Vĩ Vĩ trong chốc lát mới lên tiếng: "Cậu đổi ý cũng quá nhanh đi?"
"Vấn đề này nghiêm trọng."
"Đúng không, ngàn vạn không thể bị vẻ ngoài thuần lương của cậu ta mà nhầm lẫn."
"Nhưng... Được rồi, ai mà không có thời trẻ trâu chứ." Tùy Tâm khích lệ Lạc Vĩ Vĩ.
Lạc Vĩ Vĩ nhất thời nghẹn lời, cả buổi đều nói không ra một câu. Là cô quá xoắn xuýt sao? Quá để ý cái tâm tình ngây thơ thời trẻ con?
Không. Là trừ đi như vậy, cô không biết ở chung với Lục Thi Duy thế nào nữa.