Bong Bóng

Chương 65




Quả thật Đỗ Nhược và Kiều Cận Nam chưa từng có một buổi hẹn hò nghiêm túc nào. Nói ra cũng thật buồn cười vì thời gian hai người bên cạnh nhau chủ yếu là ở thư phòng và... Trên giường.

Trước khi tan việc, Đỗ Nhược đứng soi gương rất lâu trong phòng vệ sinh, cũng may kể từ khi làm việc cho Bạch Hiểu Vi, cô bắt đầu chú ý tới ngoại hình nhiều hơn, ăn mặc thế này đi hẹn hò cũng không đến nỗi khó coi.

Đã vào đầu mùa hè, giờ tan tầm trời còn chưa tối hẳn, cô lái xe, trong lòng có chút chờ mong vì dù sao cũng là lần đầu tiên hai người "Hẹn hò".

Kiều Cận Nam đã đặt phòng trước, Đỗ Nhược phải mở GPS lòng vòng rất lâu mới tìm được. Tuy vị trí khiêm tốn, nhưng kiến trúc không hề khiêm tốn chút nào, hơn nữa thật sự là bữa tối dưới ánh nến như Kiều Cận Nam đã nói, cô vừa đi vào đã nhìn thấy nến trang trí trên bàn ăn.

Trong phòng không bật dèn, nguồn sáng chủ yếu dựa vào ánh nến, mọi vật đều mờ ảo làm không gian rung động lòng người.

Trong phòng chỉ có chỉ một mình Kiều Cận Nam.

Cô nhìn thấy anh đã ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, thấy cô đi vào anh liền đứng dậy kéo ghế ngồi giúp cô.

Tiếng đàn dương cầm du dương bên tai, Đỗ Nhược ngồi xuống nhìn xung quanh, trong phòng chỉ có một bàn duy nhất...

"Kiều tiên sinh cùng bạn gái hẹn hò cũng phải hoành tránh như vậy?" Đỗ Nhược không nhịn được trêu ghẹo anh.

Chỉ một bữa ăn mà bao cả một phòng lớn.

Tâm trạng Kiều Cận Nam rất tốt, anh cười khẽ: "Mỗi ngày gian phòng này chỉ phục vụ một bữa ăn."

Đỗ Nhược đột nhiên nghĩ ra: "Dĩ Mạc đâu? Sao không đưa con tới đây?"

Kiều Cận Nam mỉm cười: "Em thấy ai đi hẹn hò còn dắt theo trẻ con không?"

"..."

"Anh đưa thằng bé về nhà bà nội rồi."

Từ trước tới nay Kiều Cận Nam và Ngô Khánh Phân luôn phân biệt rõ ràng, mâu thuẫn của người lớn không bao giờ mang Dĩ Mạc vào.

Đỗ Nhược nghĩ đến cuộc gọi lúc trưa: "Anh từ chức là thật sao?"

Kiều Cận Nam nhìn cô: "Nếu không thì làm sao có bữa tối dưới ánh nến này?"

Đỗ Nhược cảm thấy anh luôn hỏi ngược lại người khác là do thói quen, lâu ngày không sửa được, vì vậy cô đành im lặng.

Bữa ăn này thích hợp với những cặp đôi đang trong giai đoạn yêu đương nồng nàn, nhà trai tình ý dạt dào, nhà gái e thẹn đáng yêu, hai người tình chàng ý thiếp, nhưng dĩ nhiên Kiều Cận Nam không bao giờ nói những lời âu yếm đường mật, Đỗ Nhược không quen nói những câu nũng nịu nhõng nhẽo, vì vậy hai người liền ... im lặng dùng bữa.

Từ trước đây hai người bọn họ ăn cơm đều có Dĩ Mạc bên cạnh, một lát nói muốn ăn cái này, một lát muốn uống cái kia, bữa cơm liền qua rất nhanh. Vào lúc này chỉ có hai người, các món ăn lần lượt được mang lên, Đỗ Nhược thấy thời gian trôi qua thật chậm.

"Kiều Cận Nam, bữa ăn này phải đặt trước rất lâu đúng không?"

Kiều Cận Nam không phải người nói nhiều, tư thế dùng cơm vô cùng đẹp mắt, bình tĩnh trả lời: "Nhờ Mạnh Thiểu Trạch giúp."

Mạnh Thiểu Trạch, lần này Đỗ Nhược tìm được đề tài.

"Hình như gần đây Mạnh Thiểu TRạch rất bộn rộn? Lâu lắm rồi không thấy anh ấy tìm Dĩ Mạc."

Kiều Cận Nam cười khẽ: "Bận rộn đấu trí với Tống Như Nhược."

Đỗ Nhược ngạc nhiên: "Tống Như Nhược?"

"Rất kỳ lạ đúng không?" Kiều Cận Nam nhìn cô: "Hai người đó biết nhau từ khi còn nhỏ. Đúng rồi, dùng một từ mọi người thích dùng nhất, gọi là thanh mai trúc mã."

"Nhưng Tống Như Nhược đã đính hôn với Hà Khâm Sinh?"

"Chẳng có ai quy định thanh mai trúc mã không thể chia tay, không được yêu người khác?"

Cô nhớ Tống Như Nhược và Bạch Hiểu Vi có quan hệ rất tốt.

Kiều Cận Nam, Hà Khâm Sinh, Mạnh Thiểu Trạch, Tống Như Nhược, Bạch Hiểu Vi, thì ra mọi người đều quen biết nhau. Thế giới thật là nhỏ.

Cô đột nhiên nghĩ đến Bạch Hiểu Vi và Kiều Cận Nam tuổi sấp xỉ nhau, cô tò mò hỏi: "Nếu vậy anh và Bạch Hiểu Vi cũng là thanh mai trúc mã?"

Kiều Cận Nam nhướng mày: "Nếu định nghĩa thanh mai trúc mã là hai người khác giới cùng nhau trưởng thành thì miễn cưỡng coi là vậy."

Đỗ Nhược rũ mắt xuống, chọc chọc con ốc sên trong đĩa: "Ừ."

Kiều Cận Nam cười nhẹ: "Ghen à?"

Đỗ Nhược lườm anh: "Không phải."

Kiều Cận Nam vẫn cười, Đỗ Nhược không thèm để ý tới anh vùi đầu vào ăn cơm. Hai người không nói chủ đề này nữa, cơm nước xong, hai người theo kế hoạch đi xem phim.

Kiều Cận Nam không thích những nơi có quá nhiều người, trước đây đi du lịch cũng lựa chọn nơi vắng khách du lịch, ăn cơm cũng đặt trước phòng riêng, xem phim cũng chọn một rạp chiếu phim tư nhân, anh lựa chọn bộ phim “Intouchables “ không công chiếu trong nước.

Đỗ Nhược và Kiều Cận Nam từng đề cập tới bộ phim này, nhắc tới bản nhạc phim được trình bày bởi nghệ sĩ Einaudi tài năng. Bộ phim đạt doanh thu phòng vé ấn tượng, mặc dù khi đó Đỗ Nhược đã về nước, nhưng thỉnh thoảng cũng theo dõi thông tin bên lề về bộ phim này. Cô cũng rất thích bộ phim và xem lại rất nhiều lần.

Nội dung kể về một thương gia giàu có bị liệt toàn thân sau một tai nạn nhảy dù, cuộc sống sinh hoạt của ông gặp khó khăn. Ông tìm một thanh niên người da đen tới giúp việc, chăm sóc ông. Điểm thú vị trong câu chuyện là việc đưa đẩy hai nhân vật - một giàu có, tri thức, sành điệu, đến từ tầng lớp thượng lưu và một nghèo, cộc cằn, tệ nạn, ít học, thuộc thành phần dưới đáy xã hội - lại gần nhau. Một bộ phim cảm động giàu tính nhân văn.

Mặc dù từng xem nhiều lần, nhưng chiếu đến những tình tiết phóng đại trong phim Đỗ Nhược vẫn không nhịn được cười, thấy Kiều Cận Nam vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm màn hình: "Anh từng xem rồi?"

"Ừ."

Xem rồi còn xem lại làm gì...

Một bộ phim giải trí làm tâm trạng Đỗ Nhược rất tốt, Kiều Cận Nam vẫn nắm tay cô thật chặt, lúc hai người đi ra, thật giống như những đôi tình nhân khác.

"Kiều Cận Nam, dù đã xem nhiều lần nhưng em vẫn thắc mắc, tại sao hai người sống chúng rất vui vẻ, tại sao Tiểu Hắc lại muốn rời xa ông chủ."

Kiều Cận Nam quay đầu nhìn cô: "Hôm nay đã hiểu chưa?"

Đỗ Nhược gật đầu: "Bởi vì hai người không cùng một tầng lớp, không cùng một thế đúng không?"

Kiều Cận Nam liền nhíu mày lại.

Đỗ Nhược tiếp tục nói: "Hai người đều có cuộc sống của riêng mình, sớm muộn gì cũng phải trở về cuộc sống trước đây, cho nên chia tay là tất nhiên."

Vừa mới dứt lời Đỗ Nhược đã cảm thấy bên cạnh có chút lạnh lẽo.

Cô ngẩng đầu nhìn thấy Kiều Cận Nam đã lạnh mặt.

"Kiều Cận Nam?" Cô lắc lắc tay anh.

Kiều Cận Nam nhìn cô: "Đỗ Nhược, sau này không được nói như thế nữa."

Đỗ Nhược ngạc nhiên.

"Kiều Cận Nam, em không có ý đó..."Cô nghĩ anh đã hiểu lầm nên vội vàng giải thích: "Em chỉ đang bình luận về bộ phim..."

Dĩ nhiên Kiều Cận Nam không chịu hiểu cho cô: "Chia tay là tất nhiên đúng không?"

Hai người đang đi tới bãi đậu xe, Kiều Cận Nam nắm chặt tay cô, kéo cô vào cửa hàng trang sức bên đường.

Trên khu phố nhà giàu, các cửa hàng mọc lên san sát, Kiều Cận Nam lôi cô vào cửa hàng, nhìn vẻ mặt anh không cho phép từ chối nên cô để mặc anh kéo đi, nhưng khi vào tới cửa hàng cô nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Vừa lúc nãy còn nhắc tới, là Bạch Hiểu Vi.

Đỗ Nhược dừng lại không cho Kiều Cận Nam đi vào: "Kiều Cận Nam, Bạch Hiểu Vi ở bên trong."

Kiều Cận Nam quay đầu lạnh lùng nhìn cô: "Việc gì phải sợ."

Sau đó anh kéo Đỗ Nhược tiến vào.

Bạch Hiểu Vi quay đầu lại nhìn thấy hai người, ban đầu là sửng sốt sau đó liền tiến lên chào hỏi: "Kiều tiên sinh, Đỗ Nhược, thật trùng hợp."

Kiều Cận Nam gật đầu một cái coi như đáp lại, Đỗ Nhược chào hỏi: "Chị Vy."

"Thích cái nào, tự em chọn đi." Kiều Cận Nam không nhìn Bạch Hiểu Vi, lôi kéo Đỗ Nhược tới tủ bày nhẫn kim cương.

Đỗ Nhược không muốn mua nhẫn kim cương vào lúc này, cô níu cánh tay anh muốn rời đi. Bạch Hiểu Vi cười cười tiến lại gần: "Hai người định kết hôn?"

Dường như hai người đồng thời trả lời.

Kiều Cận Nam: "Đúng."

Đỗ Nhược: "Không phải."

Nụ cười trên mặt Bạch Hiểu Vi cứng lại.

Vẫn là phong cách tinh tế, nụ cười luôn tao nhã, nhưng Đỗ Nhược lại cảm thấy tuy Bạch Hiểu Vi cười nhưng giống như khóc thì đúng hơn.

Cô nhớ lần nói chuyện ở phòng ăn, Bạch Hiểu Vi hỏi tại sao Kiều Cận Nam lại thích cô, cô trả lời rằng "Có lẽ thích em vì em không thích anh ta, em từng từ chối anh ấy ba lần." Khi đó Bạch Hiểu Vi đột nhiên cười lớn, cười đến nỗi hai mắt nhòa đi.

Khi đó Đỗ Nhược không rõ Bạch Hiểu Vi và Kiều Cận Nam có quan hệ gì, bây giờ nghĩ lại, vẻ mặt Bạch Hiểu Vi gần như sắp khóc.

Đỗ Nhược lại kéo kéo tay áo Kiều Cận Nam.

"Chúc mừng..." Bạch Hiểu Vi duy trì nụ cười: "Nhớ phát thiệp mời cho em."

Kiều Cận Nam túm được bàn tay lắm chuyện của Đỗ Nhược: "Dĩ nhiên."

Bạch Hiểu Vi cười cười, xoay người rời đi.

Đỗ Nhược giật giật tay áo Kiều Cận Nam: "Kiều Cận Nam, em đã giải thích với anh là em không cố ý nói những lời đó, tại sao..."

Kiều Cận Nam chỉ nhìn chằm chằm cô: "Có muốn hay không?"

Đỗ Nhược biết anh ám chỉ chiếc nhẫn kim cương, cô bất đắc dĩ nói: "Kiều Cận Nam, bây giờ..."

Kiều Cận Nam không chờ cô nói hết liền kéo cô ra khỏi cửa hàng, đến bãi đậu xe, trực tiếp lái xe về nhà, trên đường đi không nói lời nào.

Vốn dĩ hẹn hò vui vẻ cuối cùng lại có kết cục như vậy, vẻ mặt Đỗ Nhược như đưa đám.

Thật ra Đỗ Nhược biết lý do khiến Kiều Cận Nam tức giận: "Hai người không cùng một thế giới", Cô từng dùng lý do này từ chối anh rất nhiều lần.

"Kiều Cận Nam..." Lúc xuống xe, Đỗ Nhược kéo tay anh lại, tự nhận là người không biết làm nũng nhưng trong giọng lại mang theo chút hờn dỗi: "Em không cố ý mà..."

Kiều Cận Nam không thèm chú ý tới cô.

"Vừa lúc nãy em cảm thấy không nên cố ý ân ái trước mặt Bạch Hiểu Vi, làm như vậy quá kích thích người ta." Đỗ Nhược tiếp tục lắc lắc tay anh: "Đừng giận em nữa được không?"

Kiều Cận Nam đi vào thang máy, nhưng không hất tay cô ra.

"Hơn nữa, em thấy bà nội Dĩ Mạc vẫn không đồng ý chuyện của chúng ta, anh còn chưa gặp mặt mẹ em, chưa gì đã vội vàng nói kết hôn?" Trong thang máy chỉ có hai người họ, Đỗ Nhược ôm anh, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.

Kiều Cận Nam vội nhìn đi chỗ khác.

"Thật ra anh rất muốn cười đúng không?"

"Nhìn em ra sức lấy lòng anh, thấy rất vui đúng không?"

"Buồn cười thì cứ cười đi, đừng có giả bộ."

"Vậy anh đừng cười."

"Đừng cười, không được cười."

Cuối cùng Kiều Cận Nam không thể làm mặt lạnh được nữa, khóe miệng cong lên.

"Ngày mai là cuối tuần, về ra mắt mẹ em trước."

Đỗ Nhược cười gật đầu: "Được!"

Nhưng ngày hôm sau hai người không thể gặp mặt Tần Nguyệt Linh, vì Đỗ Hiểu Phong lại xảy ra chút chuyện.