Mặc dù Iceland là quốc gia duy nhất có thể quan sát toàn cảnh Bắc Cực quang, nhưng thời gian du lịch ngắn ngủi nên nếu muốn quan sát còn phụ thuộc vào vận may nữa. Đỗ Nhược nghĩ tháng ba nên khó có thể quan sát được cho nên cô cũng không để tâm lắm.
Nhưng không ngờ lần này có thể quan sát Cực Quang trong hơn một giờ, màu sắc cũng rất đa dạng, biến hóa ảo diệu, giống như giữa thiên nhiên kỳ vỹ chỉ còn lại cô và Kiều Cận Nam.
Hưng phấn làm cô quên mất cái lạnh, quên đi tất cả mọi chuyện phiền não.
"Kiều Cận Nam, anh đã tới đây rồi phải không?" Thấy anh quen hết đường, không giống như lần đầu tới.
Kiều Cận Nam ngả người ra ghế, chắp hai tay sau gáy: "Ừ."
Đỗ Nhược nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Kiều Cận Nam nói tiếp: "Tới một mình."
Tâm trạng Đỗ Nhược rất tốt, liền cười rộ lên.
Thật ra anh không cần phải nói hết với cô.
"Lần này còn mang theo Dĩ Mạc nên không đi được nhiều nơi, lần sau sẽ dẫn em quay lại đây."
Còn có lần sau?
Đỗ Nhược không đáp lại.
Lúc hai người trở về đã là rạng sáng, dùng phòng vệ sinh sẽ ảnh hưởng đến người khác, nên hai người bỏ ý định tắm nước nóng. Lúc ở bên ngoài còn chưa nhận ra đến khi chui vào trong chăn cô bắt đầu thấy lạnh, tay chân lạnh như băng, thân thể phát run.
Kiều Cận Nam cũng lên giường, ôm lấy cô từ phía sau.
Bất cứ lúc nào trên người luôn luôn ấm áp.
Anh dựa sát vào lưng, cầm hai tay của cô, sưởi ấm cho cô.
Khóe mắt Đỗ Nhược có chút cay cay.
"Kiều Cận Nam, anh làm như vậy..." Đỗ Nhược thấp giọng: "Sẽ làm em có ảo giác."
Đỗ Nhược nói một nửa liền dừng lại, kiều cận nam thấp giọng: "Ừ?"
Đỗ Nhược hít sâu một hơi: "Sẽ làm em nghĩ rằng anh rất yêu rất yêu em."
Kiều Cận Nam không nói gì, hồi lâu, siết chặt cánh tay, nhẹ khẽ hôn lên vành tai Đỗ Nhược: "Hoặc có thể trực giác của em đúng."
***
Ngày hôm sau Kiều Dĩ Mạc tỉnh dậy đầu tiên, cu cậu ngồi ngẩn ngơ trên giường, nhìn hai người bên bên cạnh, ông bố ôm chị Hoa nhỏ đang ngủ say, chẳng phái tối qua mình nằm giữa sao? Vì sao mình lại bị cho ra rìa?
Kiều Dĩ Mạc không cam lòng chen lấn vào giữa.
Còn chưa chen lấn vào liền bị một bàn tay túm được áo, trực tiếp nhấc lên, thả lại bên giường.
Kiều Dĩ Mạc không phục, tiếp tục chen lấn, tiếp tục bị nhấc lên, ném trở về.
Làm như vậy mấy lần, Kiều Dĩ Mạc buồn bã nhìn chằm chằm Kiều Cận Nam đang giả vờ ngủ say.
Ông bố ma quỷ đã trở lại!~~~~(>_
Chen lấn không thành công, Kiều Dĩ Mạc quyết định thay đổi chiến lược, tạo dáng chữ "Đại", nằm ôm hai người, kết quả vừa nằm xuống, liền bị nhấc lên lần nữa.
Nếu như bình thường thì Đỗ Nhược đã sớm tỉnh dậy, nhưng ngày hôm qua đi bộ rất nhiều, về nhà lại nằm ở trên giường ngây ngô rất lâu mới ngủ .
"Bố..." Kiều Dĩ Mạc đang muốn bày tỏ kháng nghị, Kiều Cận Nam mở mắt, ngón trỏ đặt trên môi: "Suỵt".
Kiều Dĩ Mạc dẩu môi, bò xuống giường, lật đật đi lấy điện thoại, mở máy, đưa cho Kiều Cận Nam.
Kiều Cận Nam phối hợp kết nối wifi, ném điện thoại cho cu cậu sau đó tiếp tục ôm Đỗ Nhược ngủ.
Hừ.
Kiều Dĩ Mạc lặng lẽ ngồi một góc chơi điện thoại.
Cu cậu còn chưa nhận biết nhiều mặt chữ, nên ngồi nửa ngày mới nhắn được một cái tin cho mạnh Thiểu Trạch: "Bóng đèn là cái gì?"
Iceland là bốn giờ sáng, Bắc Kinh là mười hai giờ trưa, Mạnh Thiểu Trạch kinh ngạc: "Mạc Mạc, sao lại dậy sớm như vậy?"
Anh còn nhắn tiếp một câu: "Bóng đèn chính là cháu không thể làm phiền bố theo đuổi chị Hoa nhỏ, hai người bọn họ gần gũi thì cháu phải tránh xa, nếu cháu có thêm một em gái thì càng tốt, như vậy chẳng bao lâu nữa thì chị Hoa nhỏ sẽ là mẹ cháu!"
Kiều Dĩ Mạc ngẫm nghĩ một lúc.
Có thêm em gái?
Đột nhiên cu cậu nghĩ đến tối ngày hôm qua Kiều Cận Nam đè lên người Đỗ Nhược, ngay lập tức mặt liền đỏ bừng.
Thôi xong rồi, đã bị mình phá hư, quả nhiên mình là bóng đèn!
Mặc dù Hà Kiều Kiều đã đồng ý kết hôn với mình, nhưng còn rất lâu...
Lúc này Dĩ Mạc rất muốn khóc.
***
Ngày hôm sau ba người tiếp tục cuộc hành trình.
Bởi vì có mưa, nước biển không phải màu xanh thẳm, mây đen giăng kín, nhưng khí trời rất dễ chịu.
Kiều Dĩ Mạc không sợ lạnh, thấy bờ biển có tuyết đọng, hào hứng muốn đắp người tuyết, kết quả bị Kiều Cận Nam nhấc lên xe.
Mấy hôm trước Đỗ Nhược luôn ngồi cùng Kiều Dĩ Mạc ở ghế sau, hôm nay không biết cu cậu bị làm sao, nhất quyết muốn ngồi một mình.
"Chỗ bên cạnh em để cho người khác!" Kiều Dĩ Mạc kiếm cớ.
Đỗ Nhược cười hỏi cu cậu: "Để lại cho ai?"
Thật ra Kiều Dĩ Mạc rất muốn nói: "Đương nhiên là người sẽ kết hôn với em", nhưng có chút ngượng ngùng, vì vậy nói: "Bí mật!"
Nhưng cuối cũng Dĩ Mạc vẫn ngồi cạnh người khác.
Là hai du học sinh người Trung Quốc tới đây du lịch, vì bỏ lỡ xe khách nên muốn tìm xe đi nhờ.
Đỗ Nhược nhìn hai sinh viên trẻ, bên ngoài lại mưa, nên hỏi Kiều Cận Nam: "Cho họ đi cùng đi."
Kiều Cận Nam cũng không nói gì.
Trong xe liền náo nhiệt hẳn lên. Hai sinh viên hỏi thăm bọn họ đã đi chơi những đâu, một lát lại hỏi ngày hôm qua bọ họ có ngắm Cực Quang không, lại hỏi hành trình tiếp theo là gì. Đỗ Nhược khách sáo đáp trả, Kiều Cận Nam không nói một lời. Ngược lại Kiều Dĩ Mạc có thêm bạn mới, đến Hồ băng liền đi theo kia hai sinh viên kia, không theo sát Đỗ Nhược và Kiều Cận Nam nữa.
"Hai người biết tiếng Pháp sao?" Lúc đứng chờ mua vé, Kiều Dĩ Mạc hỏi hai sinh viên: "Em cũng biết!"
Liền nói một câu "Bonjour" .
Thì ra hai sinh viên từ Paris tới đây, Kiều Dĩ Mạc đặc biệt tự hào nói: "Chị Hoa nhỏ cũng đi du học ở Paris!"
"Vậy thì bọn em phải gọi một tiếng đàn chị." Một người trong đó hỏi Đỗ Nhược: "Chị tốt nghiệp trường nào? Lúc ấy học cái gì? Nói không chừng còn là đồng học!"
Nụ cười trên mặt Đỗ Nhược cứng đờ, không trả lời vấn đề này.
Cô về nước vào tháng sáu.
Thật ra nếu cô có thể kiên trì thêm một tháng, ít nhất có thể cầm bằng tốt nghiệp.
Hồ băng, giống như tên gọi của nó, trên mặt hồ lơ lửng các khối băng lớn nhỏ, màu lam quanh năm không đổi. Du thuyền đi vào trong, hướng dẫn viên hài hước gọi chúng là "Băng ngàn năm", còn vớt lên, để cho bọn họ nếm thử mùi vị.
Xuống thuyền, Kiều Dĩ Mạc vẫn hưng phấn cùng hai sinh viên kia vớt băng lên chơi đùa.
Mấy ngày nay đi chơi rất vui, Đỗ Nhược đứng trước mặt hồ cảm thán, giống như... Tận cùng thế giới.
Nếu quả thật có tận cùng thế giới, có thể không cần nghĩ đến ngày mai thì thật tốt.
"Có từng nghĩ sẽ quay lại Paris không?" Đột nhiên Kiều Cận Nam hỏi.
"Không." Đỗ Nhược trả lời dứt khoát.
Kiều Cận Nam híp mắt nhìn cô, ánh mắt như có muôn vàn lời muốn nói.
Nhưng cô không hiểu anh có ý gì, kể từ khi Kiều Cận Nam tìm cô giữ cô ở lại bên anh, ánh mắt này thường xuyên xuất hiện.
Ánh mắt này không nên xuất hiện trên người anh, không hợp với khí chất lạnh lùng từ trước tới nay...
"Nơi đó phát sinh một ít chuyện, em không muốn quay lại đó." Đỗ Nhược giải thích: "Chuyện không vui."
Kiều Cận Nam nhìn mặt hồ, sắc mặt càng thêm lạnh lùng.
Bên tai chỉ nghe tiếng gió thổi, cách đó không xa tiếng cười giòn giã của Kiều Dĩ Mạc truyền tới.
"Vậy thì không đi." Hồi lâu, Kiều Cận Nam nói.
Anh quay đầu lại, vươn tay ra: "Tới đây."
Đỗ Nhược nhìn năm ngón tay thon dài của anh, ở trong gió rét có chút ửng đỏ, trái tim cô đập lỗi nhịp.
Kiều Cận Nam đang ngắm nhìn cô, nét mặt hiền hòa anh tuấn, ánh mắt không sắc bén như thường ngay, có chút dịu dàng, chìa tay về phía cô.
Đỗ Nhược cười cười.
Đưa tay ra nắm lấy tay anh.
Cho dù ngày mai có ra sao, ít nhất vào hôm nay, vào giờ khắc này, ở nơi này, có người tình nguyện nắm lấy tay cô.
Hai ngày cuối cùng rất nhẹ nhàng, mặc dù Iceland có rất nhiều hoạt động du lịch, thám hiểm động băng hay vô số hoạt động khác, nhưng mang theo Kiều Dĩ Mạc nên khó khăn hơn rất nhiều. Nhưng ngựa Iceland rất đặc biệt, nhỏ lại rất hiền hòa, bọn họ mang Dĩ Mạc đi cưỡi ngựa, tiếp tục quan sát Cực Quang, nhưng không gặp may như lần trước.
Trước khi về, dưới yêu cầu mãnh liệt của Kiều Dĩ Mạc, bọn họ đi tắm hồ nước nóng lần nữa. Lúc qua cửa an ninh, cu cậu nằm nằm trên đầu vai Kiều Cận Nam, vẫn còn chút tiếc nuối: "Bố, lần sau chúng ta còn quay lại không."
"Lần sau?" Kiều Cận Nam nhướng mày.
Lần sau còn dẫn con đi?
Kiều Cận Nam liền thả Kiều Dĩ Mạc xuống "Tự mình đi."
Kiều Lấy Mạc "Hừ" một tiếng, lôi kéo tay Đỗ Nhược.
Lên máy bay, Kiều Dĩ Mạc vui mừng phát hiện, lần này cu cậu được ngồi cạnh Đỗ Nhược, Kiều Cận Nam ngồi một mình.
Kiều Cận Nam nhìn vé một lúc lâu, chỉ nhướng mày, không nói gì.
Ngược lại Kiều Dĩ Mạc lại bất an, lập tức nghĩ đến hai chữ "Bóng đèn", vì vậy còn chưa kịp ăn mừng, liền nói với Kiều Cận Nam: "Bố ơi, chúng ta đổi chỗ đi, con muốn ngồi bên cửa sổ."
Đỗ Nhược thấy kỳ lạ, muốn ngồi bên cửa sổ thì đổi với cô cũng được, Kiều Dĩ Mạc đã đứng dậy, lon ton chạy đi.
Kiều Cận Nam thản nhiên ngồi xuống bên cạnh cô. Đỗ Nhược cảm thấy hai ngày nay Kiều Dĩ Mạc có chút kỳ quái, ngủ rất tự giác, không dính lấy cô nữa, đi bộ cũng không đi một mình. Cô thò đầu ra nhìn thằng bé, một mình cu cậu ngồi bên cửa sổ, thấy Đỗ Nhược nhìn sang, lập tức nhếch miệng cười, đem tay đặt lên khóe miệng, MuA một cái rất khoa trương.
Lại tiếp tục hành trình dài trên máy bay.
Có lẽ do trước đó đã ngâm nước nóng nên lần này ba người ngủ thẳng một mạch.
Chuyện đầu tiên là Đỗ Nhược lấy điện thoại ra, mới vừa mở máy, liền có rất nhiều tin tức ập tới. Nhưng Kiều Dĩ Mạc còn bận rộn hơn cô, chỉ nghe thấy cu cậu nói chuyện điện thoại, mãi cho đến khi lấy hành lý, cu cậu vẫn còn tiếp tục nói chuyện.
Đến khi cu cậu hài lòng cúp điệp thoại, liền thông báo cho Kiều Cận Nam một câu: "Bố ơi, bà nội nói sẽ quay về thăm chúng ta!"