Đỗ Nhược nghĩ Hà Khâm Sinh có một câu nói rất đúng.
Khi ấy bọn họ còn quá trẻ.
Quá trẻ nên không biết xử lý đoạn tình cảm đó như thế nào.
Khi lần đầu tiên Hà Khâm Sinh nói chia tay, cho tới khi hoàn toàn tách ra khoảng nửa năm, lúc đầu Hà Khâm Sinh còn tìm cô, sau đó là cô cầu xin anh, lý do chia tay bắt đầu từ "Chúng ta không hợp nhau" biến thành "Anh không còn yêu em" .
Anh không còn yêu em.
Năm chữ này giống như một thanh kiếm, lực sát thương mạnh mẽ làm người khác không thể gượng dậy.
Ban đầu Đỗ Nhược không chấp nhận thực tế, nào có ai trước đó còn thề non hẹn biển, một giây sau đã quay đầu nói không yêu, có lẽ Hà Khâm Sinh có điều khó nói, nhất định là có, nếu không tại sao anh gọi điện cho cô mà lại không lên tiếng?
Cho đến khi dứt khoát chia tay, cô đành phải chấp nhận, tình yêu chính là như vậy, bắt đầu ngoạt ngào, kết thúc thì đau đớn tận xương tủy.
Cho nên ở nghe được câu chuyện xưa, cô cũng không rõ cảm giác lúc này là gì.
Giống như nhiều năm u mê cuối cùng cũng rõ đáp án, nhưng lại cảm thấy... Đáp án lại là như vậy?
Câu chyện cũ rích không ngờ còn có ẩn tình bên trong.
Mặc dù chỉ gặp Lạc Tang Tang vài lần, nhưng cô tin bà có thể làm những chuyện đó, nếu đổi vị trí với Hà Khâm Sinh, chắc cô cũng lựa chọn chia tay.
Chẳng qua...
Đỗ Nhược đẩy tay Hà Khâm Sinh ra, không quay đầu lại, chỉ thấp giọng hỏi: "Hà Khâm Sinh, tại sao sáu năm trước anh không nói?"
Nếu ngay từ đầu thành thật với nhau, hợp thì tụ, không hợp thì tan, nếu như cô không trở về tìm anh, nếu như lúc ban đầu anh cứ dứt khoát, đừng chia tay rồi lại tái hợp, làm cô hi vọng, thì có thể kết cục hôm nay đã khác.
Hà Khâm Sinh không trả lời.
Không, anh ta cũng từng nói..
Khi đó bọn họ còn quá trẻ.
Bởi vì trẻ tuổi cho nên cố chất, việc gì cũng muốn biết, không đạt mục đích thề không bỏ qua; bởi vì trẻ tuổi, cho nên không muốn buông tay, luôn hi vọng mọi chuyện có thể cứu vãn; bởi vì trẻ tuổi, cho nên xử lý mọi chuyện đều quyết tuyệt, không suy tính đến hậu quả.
Đỗ Nhược không gì nữa, đi ra ngoài.
Hai người trở về thành phố S, lúc vào đến nội thành thì trời đã sáng, lúc này Đỗ Nhược không muốn về Kiều gia sẽ làm phiền mọi người, vì vậy để Hà Khâm Sinh đưa cô về nhà trước kia Kiều Cận Nam sắp xếp cho mẹ con cô.
Trước khi xuống xe, hà khâm sinh còn hỏi cô: "Nhược Nhược, bây giờ em đang qua lại với Kiều Cận Nam?"
Đỗ Nhược suy nghĩ một lúc, không biết nên trả lời thế nào: "Coi như thế đi."
Hôm nay là ngày cuối cùng.
"Anh ta không phải người dễ đối phó." Hà Khâm Sinh thấp giọng nói.
Đỗ Nhược cười rộ lên: "Chẳng qua chỉ là gặp dịp thì chơi. Không chiếm được luôn là tốt nhất, chơi chán tất nhiên là giải tán."
"Vậy còn em?"
"Tôi?" Đỗ Nhược cười nhạo: "Tôi có quyền lựa chọn sao?"
Nụ cười này của Đỗ Nhược lạnh như băng mang vài phần tự giễu, không giống như vẻ trầm tĩnh vốn có. Ánh mắt Hà Khâm Sinh chợt lóe lên, cầm tay của cô: "Nhược Nhược, nếu như em không muốn..."
Đỗ Nhược rút tay ra, nhanh chóng xuống xe.
Hà Khâm Sinh theo bóng lưng cô, day day trán cười khổ.
Nhiều năm qua, thật là...Không thay đổi một chút nào.
***
Đỗ Nhược lên lầu, Tần Nguyệt Linh không có ở đây, trong phòng thật yên tĩnh. Đỗ Nhược để túi xuống, mở đèn, thấy một bóng người ngồi trên ghế sô pha làm cô giật mình sợ hãi suýt nữa hét lên.
"Kiều... Kiều Cận Nam?" Đỗ Nhược vuốt vuốt ngực trấn an: "Tại sao anh lại ở đây? Anh ngồi trong bóng tối làm tôi sợ muốn chết..."
Kiều Cận Nam mặc âu phục màu đen, nhìn giống như lúc đi làm, quần áo còn chưa thay, không đáp lại Đỗ Nhược, chỉ lẳng lặng quan sát cô.
Đỗ Nhược thấy ánh mắt anh lạnh lùng, cô đoán chắc công việc không được thuận lợi.
Cô vừa đổi giày, vừa hỏi: "Không phải anh nói ngày mai mới về? Hơn nữa anh đến đây làm gì?"
Kiều Cận Nam không trả lời cô mà hỏi ngược lại: "Em đã đi đâu?"
Chuyện đêm nay, Đỗ Nhược còn chưa tiêu hóa kịp, cô cảm thấy không cần cần thiết phải giải thích nhiều cho ban trai tạm thời là anh, vì vậy cô chỉ trả lời qua loa: "Có chút chuyện riêng."
"Chuyện gì?"
Đỗ Nhược lạnh lùng: "Kiều tiên sinh, nếu là chuyện riêng, tôi nghĩ không cần thiết phải giải thích với ngài?"
"Bạn gái cả đêm không về, hỏi một câu chắc không quá đáng chứ?" Sắc mặt Kiều Cận Nam lạnh xuống, chăm chú nhìn Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược ngồi xe cả đêm, lại không được ngủ, nên toàn thân rã rời, không còn sức lực cãi nhau với anh. Hơn nữa cô nghĩ, lần này anh đi công tác ở London, buổi chiều mới nói chuyện với cô, bây giờ đã ở trong nước, chẳng lẽ anh ngồi máy bay cả đêm?
Kiều Cận Nam không chỉ cả đêm không ngủ, hoàn thành công việc, ngay lập tức anh tới sân bay, ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, xuống máy bay liền về Kiều gia, kết quả là Hồ Lan nói Đỗ Nhược cả đêm không về.
Anh lái xe lòng vòng thành phố rồi mới về đây, nhưng lại không có ai, lại về nhà trọ cũ, vẫn không thấy cô, anh đành lái xe về đây, đợi gần một tiếng rốt cục mới thấy bóng người.
Đây là lần đầu tiên anh đi tìm người, ngồi chờ một người.
Ánh mắt Kiều Cận Nam lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược bị anh nhìn chằm chằm, lạnh cả sống lưng, giọng nói dịu xuống: "Anh có đói bụng không? Tôi làm vài món ăn được không?"
Giọng nói mềm nhũn, ánh mắt cũng dịu dàng hơn: "Anh muốn ăn cái gì?"
Kiều Cận Nam nhìn cặp mắt kia, một bụng lửa giận đột nhiên không có nơi nào phát tiết.
Đỗ Nhược thấy khí thế của anh yếu đi, vội vàng chui vào phòng bếp: “Hình như không còn thức ăn, ăn mì được không?"
Phòng khách truyền giọng nói nhàn nhạt "Ừ", Đỗ Nhược mới thở phào nhẹ nhỏm.
Đỗ Nhược làm hai bát mì trứng đơn giản, lúc bưng ra còn nóng hổi, Kiều Cận Nam đã ngồi sẵn vào bàn, Đỗ Nhược âm thầm quan sát thấy anh không còn làm mặt lạnh, tay cũng vững vàng hơn.
"Mấy ngày nay làm gì?" Kiều Cận Nam ăn một miếng, tâm tình từ từ tốt hơn.
Đỗ Nhược trả lời: "Đọc sách, đưa đón Dĩ Mạc, tìm việc làm."
"Dĩ Mạc có ngoan không?"
"Ừ, rất ngoan."
Đỗ Nhược ngồi đối diện Kiều Cận Nam, yên lặng ăn cơm, không khí đã hài hòa trở lại.
"Công việc tìm được chưa?"
"Chưa."
"Nộp công ty nào?"
Đỗ Nhược ngẩng đầu nhìn anh, không hiểu Kiều Cận Nam hỏi làm gì, hơn nữa cô phát hiện câu chuyện từ con trẻ tới công việc, giống như...
Đỗ Nhược ăn nhanh hơn.
"Đỗ Nhược, tướng ăn có thể xấu hơn nữa không?" Đã từng có bạn gái của Kiều Cận Nam vì tướng ăn xấu mà bị anh bỏ rơi.
Đỗ Nhược lườm anh một cái: "Tôi mệt, ăn xong muốn ngủ sớm một chút."
"Ừ." Kiều Cận Nam ra vẻ đã hiểu: "Ăn no tư dâm dục."
Đỗ Nhược bị nghẹn, hô hấp khó khăn liền ho khan vài cái.
"Bị nói trúng tim đen không cần kích động như thế." Kiều Cận Nam ung dung ăn tiếp.
Đỗ Nhược lườm anh, đặt đũa xuống, cầm khăn giấy lau khóe miệng: "Tôi ăn xong rồi, đi ngủ trước. Anh ăn xong thì cứ để đó, đi về nhớ phải đóng cửa."
Nói xong liền đứng dậy, đem bát đũa vào phòng bếp.
Lúc cô đi ra thấy Kiều Cận Nam tựa vào cửa phòng bếp, cô khẽ nghiêng người, anh liền chặn cô lại.
"Ăn no?" Kiều Cận Nam nhẹ nhàng dựa sát vào cô, giọng nói khàn khàn.
Hơi thở của anh càng ngày càng gần, tim Đỗ Nhược không tự chủ được đập nhanh hơn.
Kiều Cận Nam có một gương mặt tuấn tú, không phải kiểu xinh đẹp, mà đẹp trai theo kiểu nam tính, lúc ánh mắt nhu hòa, thường làm người ta ngây ngân quên thu hồi tầm mắt.
Đỗ Nhược ngoảnh mặt sang một bên, né tránh tầm mắt anh.
Anh ghé sát đầu lại, càng ngày càng gần.
"Mặt của em đỏ." Giọng nói mang theo ý cười cùng một chút chế nhạo.
Đỗ Nhược nuốt nước bọt: "Đó là vì...anh dựa quá gần, đây là phản ứng bình thường."
"Ồ?" Kiều Cận Nam nhướng mày.
Anh nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô, nhân lúc cô đang thất thần liền đẩy đầu lưỡi vào, hơi thở rối loạn, dùng sức mạnh công thành chiếm đất, ngay cả hơi thở của Đỗ Nhược đều nuốt vào trong bụng.
Đỗ Nhược chỉ cảm thấy không khí càng ngày càng ít, thân thể nhũn ra, càng ngày càng khó thở.
Dường như tiếp xúc thân mật chưa bao giờ là đủ, một hồi lâu Kiều Cận Nam mới buông cô ra.
Đỗ Nhược giãy dụa thoát khỏi vòng tay anh, miệng thở chổn hển, không dám nhìn thẳng Kiều Cận Nam, chạy trốn về phòng ngủ.
Cho đến khi khóa cửa phòng lại, nhịp tim vẫn đập dồn dập không ngừng.
Tuy đã nhiều lần hôn nhau, những nụ hôn trước kia giống như Kiều Cận Nam đang đùa giỡn, trêu chọc cô, nhưng nụ hôn này... Không biết tại sao, cô cũng không biết nên diễn tả thế nào, dường như nụ hôn này mang theo tình nồng ý đậm.
Đỗ Nhược day day trán, chui vào trong chăn đi ngủ.
***
Ánh nắng đã lên cao, một ngày làm việc mới bắt đầu, nhưng sáng sớm nay, từ trên xuống dưới công ty đều hỗn loạn, lòng người hoang mang.
Bởi vì tin tức trên tất cả các trang nhất hôm nay.
Sáng sớm nay trên tất cả trang đầu đều đưa cùng một tin rất phấn khích, đáng tiếc rạng sáng nay Jucy lên máy bay về nước, vào lúc này đang ngủ bù nên không có người cùng buôn tin bát quái được.
Nôi quy làm việc của Thịnh Thế rất nghiêm khắc, tuyệt đối không dám thảo luận chuyện bát quái, Anne đang suy nghĩ chắc hôm nay Kiều Cận Nam sẽ không tới nên cô đi dạo vài vòng, liền thấy Kiều Cận Nam tinh thần phấn chấn ung dung đi tới.
Không hổ danh là lãnh đạo, cả đêm ngồi máy bay, chưa kịp nghỉ ngơi đã đi làm. Hơn nữa, khóe miệng còn khẽ nhếch, hào quang bắn ra bốn phía, dường như tâm tình không tệ...
Thư ký vội vàng đi theo, nhanh chóng báo cáo lại tình hình công việc tuần qua, không nhịn được hỏi một câu: "Kiều tổng, ngài đã nhìn báo hôm nay chưa?"
Kiều Cận Nam mở văn kiện ra, thản nhiên nói: "Có chuyện gì?"
"Có tin tức về Hà thị."
Nhìn bộ dạng Kiều Cận Nam nhướng mày là biết anh có hứng thú: "Đây, Kiều tổng."
Trên trang đầu tạp chí nổi bật dòng tít: “CEO mới của tập đoàn Thiên Hồng, thiếu gia Hà gia Kim Ốc Tàng Kiều, mang theo 'Con gái' cùng hưởng ngày xuân”
Nội dung về CEO mới tập đoàn Thiên Hồng, thiếu gia Hà gia mới đính hôn cùng thiên kim Tống gia, thì ra đã sớm có con gái riêng, hôm qua mang theo con gái và một cô gái thần bí cùng nhau ăn tối.
Còn có một tấm hình làm bằng chứng, một nhà ba người đang đi qua đường, mặc dù trong hình mặt đứa trẻ không rõ lắm, cô gái kia buộc tóc đuôi ngựa đơn giản ôm đứa trẻ, người lôi kéo tay cô gái chính là Hà Khâm Sinh, quan trọng là cô gái ấy không phải là Tống Như Nhược.
Sau cuộc chiến đổi ngôi, tập đoàn Thiên hồng còn chưa khôi phục lại, việc xấu liên tiếp truyền ra, mặc dù ông chủ không có biểu hiện gì, nhưng Thiên Hồng thất thế, chẳng phải là Thịnh Thế là người có lợi nhất?
Vì vậy thư ký thoải mái đặt tờ báo xuống trước mặt Kiều Cận Nam.
Nhưng cô không ngờ Kiều Cận Nam liếc mắt một cái, sắc mặt anh liền tối lại.